Edit: Min
Kỳ Dụ vừa chạm phải lửa liền như muốn rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lúc trắng bệch, lúc hồng hào. Trời biết lúc này trong đầu y chỉ mong hóa thành một con cá, hoặc một thứ gì đó trong suốt, miễn sao người ta không thể nhìn thấy y nữa thì tốt.
Nhưng thực tế thì......
Trương Giản Lan không chỉ có thể nhìn thấy y, mà còn nhìn rất rõ ràng. Mọi thứ trắng mịn như tuyết đều phơi bày, rõ ràng đến mức khiến Kỳ Dụ không thể chịu nổi, thậm chí còn chủ động nghiêng người áp sát hơn.
"Vợ của ta..... Hay là thử xem?"
Kỳ Dụ đơ người, do dự một chút, rồi như người lính can trường bước vào trận chiến, dứt khoát nói: "Qua đời thì qua đời!"
Trương Giản Lan nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ y, bàn tay từ tốn vòng lấy eo y. Hơi thở của hắn nhẹ nhàng nhưng ngứa ngáy đến mức khiến Kỳ Dụ khó chịu, bản năng muốn đẩy hắn ra.
Trương Giản Lan cảm nhận được, khẽ khàng thì thầm bằng giọng khàn đặc: "Đừng nhúc nhích."
Kỳ Dụ cứng người, không dám nhúc nhích.
Trương Giản Lan nhẹ nhàng nâng khuôn mặt y lên, từng chút từng chút hôn xuống, từ trán, đến chóp mũi, rồi dừng lại ở đôi môi. Hắn cúi đầu nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt dịu dàng như một hồ nước sâu thẳm, tưởng chừng có thể nhấn chìm người khác.
"Trương..... Trương Giản Lan..." Kỳ Dụ lắp bắp, giọng nói lộ rõ sự căng thẳng.
Trương Giản Lan dịu dàng đáp lại: "Ừm..." Động tác vẫn không ngừng, mỗi nụ hôn như rơi xuống khiến da đầu Kỳ Dụ tê dại, đôi môi nhỏ xinh run rẩy không ngừng.
Trước sự nhạy cảm của y, Trương Giản Lan chỉ khẽ cười, ánh mắt thoáng qua bàn tay nhỏ đang bám chặt vào mép bồn tắm.
Hắn chủ động đưa tay ra trước mặt Kỳ Dụ. Y thoáng nhìn đã hiểu ý, rụt rè đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay ấm áp kia, thầm nghĩ: Tên thẳng nam sắt thép này hóa ra cũng biết quan tâm đến người khác.
Trương Giản Lan nắm lấy tay y, mười ngón tay đan chặt, sau đó kéo Kỳ Dụ ngồi lên đùi mình. Đúng khoảnh khắc ấy, mặt Kỳ Dụ đỏ bừng, nóng đến mức như muốn bốc khói, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, không sao kiểm soát được.
Một lúc sau.....
Cả người nóng bừng, Kỳ Dụ bất lực ngửa đầu nhìn Trương Giản Lan. Đôi mắt của hắn giờ đây sáng rực như ngọn lửa, cháy bỏng nhưng vẫn sâu thẳm, trong đó chỉ phản chiếu duy nhất khuôn mặt đỏ hồng của y, không còn bất kỳ điều gì khác.
Thanh kiếm dường như sắp trở về vỏ.
Kỳ Dụ sợ hãi muốn bỏ chạy.
Trương Giản Lan đã siết chặt eo y, nhất quyết không để y thoát đi.
Căng thẳng khiến Kỳ Dụ mất kiểm soát, trong chớp mắt, y hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ánh hàn quang lóe lên, mũi kiếm nhắm thẳng xuống.
Đồng tử của Trương Giản Lan co lại, phản ứng nhanh như chớp, vươn tay nắm lấy chuôi Ngọc Hành trước khi nó kịp chạm xuống.
Cả căn phòng dường như ngưng lại, mũi kiếm chỉ cách "Kiếm thứ hai" của Trương Giản Lan vài centimet.
Lúc này, Trương Giản Lan mở to mắt nhìn, trán đẫm mồ hôi lạnh. Hắn dựa vào mép bồn tắm, thở hổn hển như vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Một lúc lâu sau, hắn mới dần bình tĩnh lại, đặt Ái Kiếm sang một bên.
"Muốn mạng." Hắn bất lực thở dài, chỉ buông hai chữ ngắn ngủi.
.......
Buổi trưa.
Trương Giản Lan đang ở Đúc Kiếm Các, chăm chú chế tạo vỏ kiếm mới.
Kỳ Dụ đứng nấp ngoài cửa, ngượng ngùng không biết nên làm gì. Y vẫn còn đang áy náy về chuyện suýt chút nữa thì thiến Trương Giản Lan tại chỗ. Cả người rối rắm, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến việc phải đối mặt với Trương Giản Lan, y đã thấy toàn thân nóng rực, ngón chân cũng nhịn không được co lại.
Trong lúc đang lưỡng lự, do dự không biết có nên vào hay không, thì Trương Giản Lan đã phát hiện ra y. Hắn dừng công việc trong tay, gọi một tiếng: "Vợ của ta?"
Giọng nói dịu dàng ấy khiến Kỳ Dụ cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đến khi ngẩng đầu lên, Trương Giản Lan đã bước tới trước mặt y, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào y: "Tắm xong rồi sao?"
Lúc vừa rồi hắn bước ra khỏi bồn tắm, Ngọc Hành vẫn còn ngâm mình trong đó, không có chút ý tứ muốn ra ngoài. Trương Giản Lan cũng không bận tâm, để mặc y tiếp tục tắm, còn mình thì đi chế tạo một vỏ kiếm mới cho mùa đông.
Thật ra, Ngọc Hành chỉ là xấu hổ đến mức không muốn động đậy.
Hiện tại, khi đối mặt với Trương Giản Lan, Kỳ Dụ lại càng xấu hổ hơn. Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, dù Trương Giản Lan chẳng hề tỏ ra trách móc gì, y vẫn lắp bắp lên tiếng: "Thật xin lỗi...... Ta vừa rồi... vừa rồi..."
Không đợi y nói hết, Trương Giản Lan đã cắt ngang: "Không sao. Vợ của ta vĩnh viễn không cần xin lỗi ta."
"....."
Tuy nghe lời này, nhưng Kỳ Dụ vẫn cảm thấy..... Không đúng lắm. Y cụp mắt, ánh mắt vô thức liếc xuống dưới, thầm hoài nghi: Liệu hắn có còn khả năng... hùng khởi được nữa không?
Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ lại thấy khó xử hơn. Nếu đổi lại là y, có khi đã bị dọa đến "Héo vĩnh viễn" rồi.
"Ngươi..... Còn có thể được chứ?" Kỳ Dụ hoài nghi, cẩn thận hỏi một câu.
Trương Giản Lan mặt lập tức trầm xuống, nghiêm túc đáp: "Vợ của ta, ta không muốn từ miệng em nghe ba chữ 'ta không được'. Ta có tôn nghiêm, em không được tùy tiện chà đạp tôn nghiêm của ta."
"Ách..." Kỳ Dụ bất giác ngửa người ra sau, "Được rồi."
Quả nhiên, Trương Giản Lan là một người rất có tôn nghiêm. Đến tối, hắn phe phẩy cái đuôi, lại bò đến trên người Kỳ Dụ.
Lần này, Kỳ Dụ chủ động hơn, duỗi tay câu lấy cổ hắn, thậm chí mở miệng ra, để lưỡi của Trương Giản Lan dễ dàng tiến vào.
Trương Giản Lan hưng phấn không chịu nổi. Trong chốc lát, màn giường hai bên rơi xuống, hai người cuối cùng cũng thẳng thắn với nhau, không còn gì che giấu.
Thật lòng mà nói.... Hôn môi với Trương Giản Lan cũng không khiến Kỳ Dụ phản cảm. Không biết có phải vì số lần quá nhiều mà thành quen hay không, nhưng giờ đây y lại cảm thấy một loại thỏa mãn khó diễn tả. Đại não của y truyền đến cảm giác vui sướng không ngừng.
Lần này, mọi chuyện xem như tiến triển khá thuận lợi.
Nhưng Kỳ Dụ vẫn không tránh khỏi căng thẳng, đôi tay nhỏ nắm chặt chiếc gối, nghẹn ngào dặn dò: "Trương... Trương Giản Lan... Ngươi... phải nhẹ nhàng thôi..."
Trương Giản Lan dù đang cố kìm nén cũng đành hạ giọng đáp: "Được."
Mọi thứ dường như đã sẵn sàng, nước chảy thành sông, chỉ thiếu cơn gió đông. Nhưng gió đông vừa nổi lên, mọi chuyện lại bất ngờ bế tắc.
Do căng thẳng đến cực độ, Kỳ Dụ không chịu nổi nữa, hóa thành một người sắt nhỏ nặng 500 cân ngay trên giường, khiến tất cả tiến trình lập tức bị chặn đứng.
Trương Giản Lan hoàn toàn cứng đờ.
Trước mặt hắn lúc này là một người sắt nhỏ nặng 500 cân, cứng ngắc không nhúc nhích.
Toàn thân dục hỏa không có chỗ phát tiết, hắn vừa mờ mịt vừa lúng túng. Nhìn Kỳ Dụ suốt nửa ngày mà không tìm ra cách giải quyết, cuối cùng đành vươn tay, gõ gõ lên cái đầu sắt cứng ngắc của Kỳ Dụ. Tiếng "Bang bang" vang lên rõ ràng, càng gõ hắn lại càng thấy ủy khuất.
Dù cố gõ mãi, kiếm lão bà của hắn vẫn không chịu quay về hình dạng con người. Trương Giản Lan đành bất lực từ bỏ, hậm hực chỉnh lại quần áo, thở dài, tự dằn vặt mình: "Là ta sai, ta vẫn chưa đủ ôn nhu."
Kỳ Dụ cũng rất khổ sở, gấp gáp giải thích: "Ta cũng đâu muốn vậy!"
Ngọc Hành kích hoạt chế độ bảo hộ, y hoàn toàn không thể làm gì khác.
Mất trọn một canh giờ, chế độ bảo hộ của Ngọc Hành mới hoàn toàn được giải trừ. Trong khoảng thời gian đó, Trương Giản Lan ngồi ở mép giường, không rời mắt khỏi Kỳ Dụ. Hắn nhìn chằm chằm đến mức mắt đỏ hoe, ánh lên sự không cam lòng rõ ràng, khiến Kỳ Dụ xấu hổ không chịu nổi.
Kỳ Dụ nhảy xuống giường, cố gắng đổi chủ đề, lúng túng nói: "Nếu không... Chúng ta uống chút rượu đi? Ta nghĩ nếu ta say, có lẽ sẽ không căng thẳng như vậy nữa."
Nghe vậy, Trương Giản Lan đứng dậy: "Ta đi lấy."
Rất nhanh, hắn mang tới một bình nữ nhi hồng quý giá. Hai người mỗi người cầm một chén rượu, ngồi trên hành lang Trường Sinh Lâu, ngắm trăng tròn, lặng lẽ đối ẩm.
Hương vị của nữ nhi hồng quá nồng, khiến Kỳ Dụ uống không trôi. Y nhìn sang Trương Giản Lan, thử thăm dò bằng một câu hỏi: "Ngươi... thường thì có thể kiên trì bao lâu?"
Câu hỏi này vừa mang tính trêu chọc, vừa để trong lòng y có chuẩn bị tinh thần, xem mình cần phải chịu đựng bao lâu.
Trương Giản Lan lập tức hiểu ý, lắc đầu nghiêm túc trả lời: "Ta chưa từng thử qua, nên không rõ lắm."
Kỳ Dụ nghi ngờ hỏi lại: "Ngay cả... Lúc một mình cũng chưa từng sao?"
Trương Giản Lan nhíu mày, vẻ mặt thành thật hỏi lại: "Một mình làm gì?"
"Ách..." Kỳ Dụ á khẩu, lập tức hiểu ra có lẽ hắn thật sự chưa từng. Nếu không, chắc chắn sẽ không hỏi ra một câu thẳng thắn đến vậy. Y đỡ trán, thầm thở dài, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: Cây vạn tuế già này nghẹn bao nhiêu năm rồi, liệu có phát điên không đây?
Càng nghĩ, y càng lo lắng. Hắn không chỉ cơ bắp chắc nịch, dáng người rắn rỏi, mà còn toát lên vẻ mạnh mẽ như thể sở hữu tận tám quả thận. Chỉ cần đứng gần hắn thôi, Kỳ Dụ đã cảm thấy áp lực kinh khủng. Trong lòng tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được hắn bao lâu, hay sẽ sớm ngã gục mất.
Trò chuyện một lúc, nửa vò rượu đã cạn sạch.
Trương Giản Lan vẫn không có chút phản ứng gì, dường như sức chịu rượu rất tốt.
Ngược lại, Kỳ Dụ không chống đỡ nổi, ngã lăn ra phía sau. May mắn, Trương Giản Lan vững vàng đỡ lấy y vào lòng.
Tửu lượng của Kỳ Dụ từ trước tới nay luôn kém, uống nhiều một chút liền bắt đầu thở dài, từng hơi một, như đang oán than gì đó. Giống như hiện tại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của y dựa vào ngực Trương Giản Lan, không ngừng phát ra những tiếng thở dài nho nhỏ, người run rẩy nhẹ nhàng, dáng vẻ ngây ngô vô cùng đáng yêu.
Trương Giản Lan nhìn thấy mà tâm can ngứa ngáy, đuôi sói gần như phe phẩy liên tục. Hắn không nhịn được nữa, đè y xuống ngay trên hành lang.
Lúc này, Kỳ Dụ vẫn còn ngơ ngác, không chút cảnh giác, dáng vẻ vô tư càng khiến Trương Giản Lan mê mẩn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của Kỳ Dụ, giọng trầm thấp hỏi: "Vợ của ta... có thể không?"
Nhưng đối phương không trả lời, tựa hồ đã chìm vào cơn mơ màng không còn nhận thức.
Trương Giản Lan không hề do dự, cúi xuống hôn. Hắn dễ dàng cạy mở đôi môi của Kỳ Dụ, điêu luyện tiến sâu vào. Quy trình vẫn quen thuộc, nhưng kết quả lại y hệt – Kỳ Dụ hóa thành một người sắt nhỏ cứng ngắc.
Dưới thân là mỹ nhân với đôi môi bị hôn đến đỏ mọng, nhưng vẫn mơ màng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ý thức của Kỳ Dụ như đang trôi nổi giữa hư không, cảm giác choáng váng khiến thế giới xung quanh bị chia thành nhiều mảnh mờ mịt.
Trương Giản Lan nhíu mày, nhìn chằm chằm tượng sắt lạnh ngắt trước mặt, trong lòng khó chịu vô cùng.
......
Chờ Kỳ Dụ thanh tỉnh sau đã là ngày hôm sau.
Nhìn quanh, y phát hiện Trương Giản Lan không còn ở bên cạnh. Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng y thấy hắn đang ở dưới chân thác nước.
Trong làn nước lạnh buốt chảy xiết, Trương Giản Lan ngồi thiền, biểu cảm nghiêm túc đến mức khiến người ta nghẹt thở. Hàng mày của hắn nhíu chặt thành một chữ xuyên 川, toàn thân toát ra vẻ u ám.
Nhìn dáng vẻ buồn bực của Trương Giản Lan, Kỳ Dụ đoán rằng lại là một lần thất bại, khiến hắn phải tìm đến dòng thác lạnh buốt để hạ nhiệt.
Kỳ Dụ nhặt một viên đá nhỏ, ném về phía Trương Giản Lan, lớn tiếng gọi: "Trương Giản Lan!"
Hắn chậm rãi mở đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn như xuyên thấu tâm hồn người đối diện.
Kỳ Dụ khoanh tay, bất mãn nói: "Ngươi không có cách nào khác sao? Ví dụ như nghĩ ra biện pháp gì để ngăn ta khỏi biến thành kiếm hay người sắt ấy. Thục Sơn có nhiều chiêu thức như vậy, chẳng lẽ không có cái nào hữu dụng? Chẳng phải tốt hơn việc ngươi cứ đứng đó để nước xối ào ào sao?"
Trương Giản Lan từ trong làn nước bước ra, dẫm lên mặt nước nhẹ nhàng như không. Hắn chỉ mặc một chiếc quần lót đơn giản, cơ bắp rắn chắc trên thân dính đầy nước, ánh lên dưới ánh nắng chói chang. Chiếc quần đó như thể sắp tuột bất cứ lúc nào, khiến người nhìn cũng cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Kỳ Dụ đứng từ xa, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng. Đến khi nhận ra thì Trương Giản Lan đã đến trước mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào y.
Trương Giản Lan thấp giọng nói: "Tất nhiên là có cách. Chẳng qua ta sợ em sẽ thấy ủy khuất."
"Cách gì?" Kỳ Dụ tò mò hỏi.
Trương Giản Lan đưa tay ra: "Đi đến địa lao dưới đáy biển."
"Ha?" Kỳ Dụ tròn mắt ngạc nhiên.
"Địa lao tầng sâu nhất có thể ngăn cách toàn bộ linh lực, em sẽ không biến thành kiếm hay người sắt nữa."
Kỳ Dụ vò đầu: "Nhưng chẳng phải trước đây ta vẫn biến sao?"
Y nhớ rõ lần trước khi Trương Giản Lan tẩu hỏa nhập ma, bởi vì quá căng thẳng cùng đau, y đã hóa thành kiếm và người sắt.
Trương Giản Lan không nói thêm, chỉ vẽ một chuỗi phù chú màu vàng kim lên tay Kỳ Dụ. Phù chú này như một chiếc vòng xiềng xích, nhẹ nhàng ôm lấy đôi cổ tay trắng nõn của y.
"Đó là vì ta chưa phong ấn em" Trương Giản Lan giải thích.
Kỳ Dụ nhìn đôi tay mình với vẻ hiếu kỳ, cẩn thận hỏi: "Đây là phong ấn sao?"
Ánh mắt buồn bực của Trương Giản Lan chợt trở nên vi diệu, xen lẫn chút hưng phấn: "Vợ của ta, em có nguyện cùng ta xuống địa lao không?"
Đến mức này, còn có thể từ chối sao? Kỳ Dụ chỉ biết gật đầu: "Đi thì đi."
Trương Giản Lan đem y bế lên: "Vợ của ta, em sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng ta nhất định sẽ cẩn thận yêu thương em."
Kỳ Dụ rùng mình, cảm giác da gà nổi khắp người: "Phi phi phi, đừng nói linh tinh."
Hiếm khi thấy Trương Giản Lan cười, dù chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ nhưng cũng đủ quyến rũ. Khi hắn nói ra những lời âu yếm, biểu cảm luôn nghiêm túc: "Niềm vui lớn nhất đời này của ta, chính là được gặp và yêu em nơi nhân gian này."
Lời hắn nói, từng chữ đều chân thành, tình cảm thâm sâu, chỉ tiếc rằng.....
Kỳ Dụ đỏ mặt, cúi đầu, thoáng chốc không biết phải làm sao.
......
Hai người tay trong tay bước vào địa lao dưới đáy biển.
Trương Giản Lan sợ Kỳ Dụ chịu ủy khuất, cố ý sai người chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi chỉnh chu. Căn phòng được trang trí rực rỡ sắc đỏ, mang vẻ vui mừng như thể chuẩn bị cho một đám cưới.
Các đệ tử khác không khỏi ngạc nhiên, thầm thắc mắc phạm nhân nào lại kiêu kỳ đến mức này, ngay cả nệm cũng phải dùng loại mềm mại nhất. Nhưng chỉ đến khi Kiếm Tôn bế một mỹ nhân bước vào, tất cả liền hiểu rõ.
Trương Giản Lan bế Kỳ Dụ vào phòng, đặt y xuống giường, rồi quỳ một gối dưới đất, giúp y tháo giày và tất. Lúc này, Kỳ Dụ liếc nhìn về phía cửa nhà lao. Cửa đã bị Trương Giản Lan khóa chặt bằng chiếc khóa chắc chắn, tựa như sợ y chạy mất. Có lẽ hôm nay, y thực sự không thoát khỏi tay hắn.
Kỳ Dụ căng thẳng, hai tay nắm chặt lấy ga giường.
"Vợ của ta, đừng căng thẳng....." Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân trắng nõn của y, cố gắng trấn an, "Em là vợ của ta, là người ta yêu nhất cả đời này. Nếu em không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc."
Kỳ Dụ dùng chân đẩy nhẹ hắn: "Ta còn chưa nói gì mà, ngươi đã tự mình suy diễn."
Trương Giản Lan cúi xuống, chủ động hôn lên đôi môi nhỏ xinh của y. Nhưng dù hôn bao lâu, hắn vẫn không có ý định cởi quần áo.
Kỳ Dụ đẩy hắn ra, nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi lại giống như chẳng có chút nhiệt tình nào vậy?"
Nghe câu hỏi, Trương Giản Lan sững người, ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi vợ, dạo gần đây cứ vùi đầu vào việc luyện tập, nhất thời có chút không tìm lại được cảm giác."
Kỳ Dụ nheo mắt, hỏi: "Vậy có cách nào giúp ngươi tìm lại cảm giác không?"
Ví dụ như dùng thanh vỏ kiếm đỏ kia? Hoặc thử thứ gì khác có thể kích thích giác quan chẳng hạn?
Trương Giản Lan nghiêm túc đáp: "Vợ của ta, nếu em không ngại, có thể thử giãy giụa một chút, hoặc nói vài lời gì đó có thể kích thích ta." Hắn nghĩ rằng chẳng có cách nào hiệu quả hơn cách này.
Giãy giụa? Lời nói kích thích?
Ách.....
Kỳ Dụ suy nghĩ một lúc, rồi vẫy tay: "Được, ngươi lại đây, để ta thử xem."
Nghe vậy, Trương Giản Lan liền áp người xuống. Kỳ Dụ vội vươn tay đẩy hắn ra. Nhưng chỉ cần một cái đẩy nhẹ, ánh mắt người đạo trưởng đột nhiên sáng rực, cả dáng vẻ đều thay đổi, như kẻ hưng phấn tột độ.
Trong lòng Kỳ Dụ không khỏi mắng thầm cả vạn lần: "Biến thái!"
Trương Giản Lan bóp nhẹ má y, ánh mắt như dán chặt vào gương mặt ấy, nói: "Sợ hãi một chút."
Không cần phải giả vờ, Kỳ Dụ bây giờ thật sự sợ hãi. Dáng vẻ biến thái kia của hắn khiến Kỳ Dụ hoảng loạn thật sự. Nhưng Trương Giản Lan lại càng hài lòng, dường như đạt đến cực điểm, dẫn dắt y cùng mình tìm cảm giác: "Tốt lắm, chính là như vậy."
Nói xong, hắn cúi xuống, tiếp tục hôn.
Kỳ Dụ phối hợp mà ra sức giãy giụa, xô đẩy, đôi chân không ngừng đá lung tung, biểu hiện vô cùng chân thật.
Y càng chống cự, ánh mắt Trương Giản Lan càng sáng rực, sự hưng phấn cũng không ngừng tăng lên. Nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ. Hắn buông đôi môi ướt át kia ra, thấp giọng yêu cầu: "Nói thêm vài lời kích thích nữa đi."
Ví dụ như mắng hắn "Biến thái", "Khốn nạn", "Cầm thú" chẳng hạn.
Hắn thích nghe.
Hắn thích nhìn Kỳ Dụ giận dữ, hùng hổ, nhưng lại không thể làm gì.
Tuy nhiên, đầu óc nhanh nhạy của Kỳ Dụ đã đi trước một bước. Y thử nói một câu đầy thăm dò: "Ta..... Ta cảm thấy ngươi còn chẳng bằng Liễu Tri Khanh."
Câu này có đủ kích thích không? Có đủ vũ nhục không?
Đủ.
Trương Giản Lan nghe vậy, mặt liền tối sầm. Hắn giật mạnh đai lưng của Kỳ Dụ, kéo đến mức đứt toạc. Kỳ Dụ sợ hãi run lên, trong chớp mắt, những nụ hôn mãnh liệt và như bão tố phủ xuống đôi môi nhỏ nhắn của y.
Kỳ Dụ bị hôn đến mức không thể thở nổi, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn nằm bên dưới.
Hành động này hoàn toàn chẳng ôn nhu chút nào.
Có phải mình vừa nói gì quá đáng?
.......
Đau đau đau đau đau đau đau đau đau!!!
Kỳ Dụ đau đến mức nước mắt suýt trào ra, trong lòng thầm thốt lên: Loại chuyện chết tiệt này, tuyệt đối không bao giờ muốn thử lần thứ hai! Nhưng khi nhìn thấy giá trị hảo cảm trên đầu Trương Giản Lan tăng vọt, y cắn răng chịu đựng.
Cố gắng một chút, nhịn thêm ba bốn canh giờ nữa là qua.
Đầu óc y bắt đầu tính toán: Một giờ xem như cường độ vừa, hai giờ thì tính đặc biệt cường. Với loại nam nhân như Trương Giản Lan, cả người như hóa thân của sức mạnh, Kỳ Dụ thầm phân loại hắn vào hạng ba bốn giờ, cảm thấy mình đang rất tôn trọng năng lực của đối phương.
Đang mải nghĩ, đột nhiên Trương Giản Lan khựng lại.
Sự dừng đột ngột này khiến Kỳ Dụ ngây ngẩn.
Y chỉ thấy trên đầu đạo trưởng, giá trị hảo cảm vốn đang tăng vọt thì bỗng đứng lại ở 99%, chỉ còn thiếu một chút nữa.
Không khí dần chìm vào tĩnh lặng.
Kỳ Dụ liếc nhìn người đạo trưởng cứng đờ, hồi lâu vẫn chưa động đậy, cẩn thận hỏi: "Ngươi..... Xong rồi?"
Trương Giản Lan không nói một lời, chỉ khẽ nhíu mày, đứng dậy rời khỏi người y, ngồi xuống mép giường với khuôn mặt trầm mặc, tựa như đang hoài nghi nhân sinh.
Lúc này, Kỳ Dụ mới dần hiểu ra chuyện gì. Y cũng ngồi dậy bên cạnh hắn.
Hai người không ai nói gì, không khí trong phòng tràn ngập sự im lặng đến mức ngột ngạt.
Kỳ Dụ cảm thấy, trong hoàn cảnh này, có lẽ nên đưa cho hắn một điếu thuốc để xua tan phiền muộn trong lòng, nhưng thật đáng tiếc, thời cổ đại không có thuốc lá.
Y nhìn thoáng qua Trương Giản Lan, người vẫn ngồi im lặng, không nhúc nhích, ánh mắt không hề chớp, giống như một pho tượng đá bị phong hóa theo năm tháng.
Trong lòng Kỳ Dụ không nhịn được phun tào: Dài quá cũng chỉ là một cây định hải thần châm vô dụng mà thôi!
Lo sợ giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan sẽ tụt xuống, để cứu vãn những điểm số khó khăn lắm mới tăng được, Kỳ Dụ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn. Y lên tiếng an ủi, giọng điệu vừa thấm thía vừa đầy cảm thông.
"Với tình huống của ngươi, ta có thể hiểu được. Lần đầu tiên của xử nam đều thế cả, ngàn vạn lần đừng tự trách quá... Chỉ cần luyện tập nhiều hơn là sẽ ổn thôi. Huống chi ngươi đã nhịn lâu rồi... Nếu ngươi vẫn thấy không yên tâm, ta có thể đi cùng ngươi gặp đại phu....."
Kỳ Dụ vừa nói, vừa dùng ánh mắt đầy hòa ái nhìn về phía đương sự, dịu dàng hỏi: "Trương Giản Lan, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com