Chương 57
Edit: Min
Phong Thanh Tiêu vừa dứt lời, một đạo kim quang sắc bén như chớp lao tới, hắn nghiêng đầu bình tĩnh tránh đi.
Một luồng linh lực vàng óng bao bọc như một quả cầu, lướt sát qua tai hắn, đột ngột bay tới. Nó lao thẳng qua khoảng giữa hai ba con nhà họ Kỳ, rồi đập mạnh vào bức tường phía sau họ. Cú va chạm làm bức tường rạn nứt toàn bộ.
Kỳ Đại Sơn suýt nữa bị dọa ngất ngay tại chỗ.
Trương Giản Lan xuất hiện giữa đống phế tích, trên đầu đội chiếc mũ bảo hiểm vàng mà Kỳ Đại Sơn đưa cho, tay kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy vật nặng.
Trong khi ba con Kỳ gia còn đang khóc lóc tìm kiếm, hắn đã lặng lẽ dọn dẹp hết đống gạch vụn phía Nam, làm sạch mọi thứ. Chỉ khi cảm nhận được linh lực của Phong Thanh Tiêu, hắn vội vàng đến đây.
Phong Thanh Tiêu thấy tình huống không ổn, vội vàng cưỡi cây chổi muốn rời đi: "Tại hạ còn có nhiệm vụ trong người, tiểu hữu, cáo từ trước, sau này còn gặp lại."
Vừa mới bay lên trời, Phong Thanh Tiêu đã bị linh lực của Trương Giản Lan túm lấy, kéo mạnh xuống, rơi ngay trước mặt hắn.
Trương Giản Lan cúi đầu, mặt lạnh lùng hỏi: "Chính là ngươi ở bên ngoài khắp nơi nói rằng ta đã chết?"
Phong Thanh Tiêu ho khan một tiếng, vội vàng sửa lời: "Sai rồi, sai rồi, tại hạ chỉ là muốn ăn một bữa no thôi..."
"Trương Giản Lan." Một bóng người bất ngờ lao đến, vọt thẳng tới trước mặt hắn, nhấc chân dẫm lên chân hắn một cái.
Trương Giản Lan mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua chiếc giày đang đạp lên chân mình, lại nhìn sang Kỳ Dụ với khuôn mặt đang hầm hầm tức giận, không hiểu hỏi: "Vợ của ta, sao lại tức giận?"
"Ngươi nói đi!" Kỳ Dụ tức giận nói, đôi mắt sưng lên vì khóc, "Ngươi đi đâu, sao không nói trước một câu??"
Y thật sự suýt nữa lo lắng đến phát điên, nhưng lại không hiểu vì sao mình lại lo lắng cho tên đàn ông cao lớn, thô kệch, còn thẳng tuột này.
Trương Giản Lan nghiêm túc giải thích: "Vợ của ta cả đêm không ngủ, sáng mới vào giấc, ta sợ em không chịu được, nên không gọi em dậy. Xin lỗi vợ của ta, không nghĩ tới em lại lo lắng cho ta như vậy."
"......"
Nghe vậy, Kỳ Dụ lại im lặng. Đúng vậy, vì sao y lại lo lắng như thế?
Trước đây khi chó trong nhà đi lạc, y cũng đâu có khóc, mặc dù cuối cùng tìm được, nhưng không giống như bây giờ, cảm xúc lại dễ vỡ như vậy.
"Ai..... Ai lo lắng ngươi." Kỳ Dụ vội vàng tránh ánh mắt, mặt mày hơi hoảng loạn, "Ta chỉ sợ ngươi mà chết, nhà mình không ai lo liệu, tiền cũng không còn..."
Trương Giản Lan giơ tay, kéo y vào lòng mình: "Vừa rồi ta thật sự sợ, cái đống gạch sập xuống đột ngột như vậy, vợ của ta không ngại để ta ôm một chút, giảm bớt nỗi sợ trong lòng."
Kỳ Dụ mặt đỏ bừng, thẹn thùng nói: "Ngươi sợ cái quỷ!"
Hai người ôm nhau một lát, lúc này Phong Thanh Tiêu lại cưỡi chổi định bay đi, nhưng bị Trương Giản Lan phản ứng lại, nhanh chóng túm lấy cây chổi kéo về: "Ngươi đi đâu? Ở lại giúp ta làm việc. Với linh lực của ngươi cộng với linh lực của ta, nghĩ không cần bao lâu là có thể làm sạch hết nơi này."
Phong Thanh Tiêu nghe vậy, quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Được, nhưng tại hạ không làm việc miễn phí."
Trương Giản Lan cười nhẹ: "Ừ, ta cũng không làm việc miễn phí." Rồi nhìn về phía Kỳ Đại Sơn vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, "Cha sẽ trả tiền."
"Cha cái quỷ!" Kỳ Dụ dường như thẹn thùng trừng Trương Giản Lan một cái, rồi hậm hực nói, "Các ngươi gọi ông ý là thúc thúc là được!"
Phong Thanh Tiêu nghe vậy, nghiêm túc nói: "Sao lại thế? Sợ là không ổn đâu, tại hạ và đệ nhất kiếm cùng tuổi, hoàn toàn có thể làm cha ngươi hoặc tổ tông ngươi."
Đúng vậy....
Kỳ Dụ phản ứng lại.
Trương Giản Lan gần 200 tuổi, bảo hắn gọi Kỳ Đại Sơn là "Thúc thúc" quả thật có chút kỳ lạ. Nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Giản Lan, tên kia lại không cảm thấy có gì sai, ngược lại cảm thấy gọi cha nương thật sự rất vui vẻ.
"Thế......Các ngươi tự xem như thế nào đi."
Kỳ Dụ không quan tâm đến họ nữa, mà đi đến bên cạnh Kỳ Đại Sơn, tiếp tục giải thích với ông về tình hình. Ông đã sợ đến mức gần như ngất xỉu, cho nên Kỳ Dụ phải tỉ mỉ giải thích về hai người kia, nguồn gốc của họ và sự thật rằng họ không phải là những con người bình thường.
Sau một thời gian dài giải thích, Kỳ Đại Sơn cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, mặc dù ông vẫn còn chút hoang mang.
May mắn là khả năng tiếp thu của Kỳ Đại Sơn khá cao, cuối cùng ông cũng có thể tiêu hóa hết sự thật sau khoảng hai giờ.
Trong khi đó, hai người kia đã làm xong công việc của mình, dọn dẹp sạch sẽ một mảng phế tích lớn trên mặt đất. Tốc độ của họ nhanh đến mức đáng ngạc nhiên, phải biết rằng công việc này bình thường mọi người phải mất cả tháng mới làm xong.
Kỳ Đại Sơn sau khi hiểu rõ những gì Kỳ Dụ nói, bỗng nhiên rất phấn khích, đi đến bên cạnh Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu, rồi nhìn Trương Giản Lan hỏi: "Tiểu Trương, tiểu Phong, các ngươi có thể bay không? Có thể trộm bay cho ta xem không? Yên tâm, đi đến nơi không ai thấy, sẽ không để người khác biết đâu."
Con của ông dặn dò rất kỹ, phải giữ bí mật, tránh để người khác phát hiện, kẻo hai người này bị bắt đi nghiên cứu.
Trương Giản Lan lập tức đáp: "Vâng cha."
Nói xong, hắn tùy tiện tìm một thanh thép, rồi dùng linh lực điều khiển nó bay lên. Với bộ trang phục cổ trang của mình, khi hắn ngự kiếm bay lên, phong thái tiên phong đạo cốt, tựa như một thiên thần hạ trần, khiến Kỳ Đại Sơn đứng nhìn không khỏi ngây người, suýt nữa quỳ xuống bái hắn.
Phong Thanh Tiêu ở bên cạnh nghe thấy, nhíu mày, không hiểu nổi: "Đệ nhất kiếm, ngươi dù sao cũng là một Võ Thần, một trong những người mạnh nhất thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy ở Tam giới, sao phải vì một tiểu bối mà biểu diễn như vậy?"
Hắn không hiểu, nhưng rõ ràng là không đồng tình với hành động này.
Trước kia, đệ nhất kiếm vốn không phải như vậy. Tên đó luôn cao cao tại thượng, trong mắt chỉ có kiếm, nhưng kể từ khi kiếm linh của hắn biến mất, qua trăm năm, hắn lại thay đổi đến mức này, hành động cũng trở nên hèn mọn.
Phong Thanh Tiêu không thể hiểu được, vì sao trước kia Trương Giản Lan lúc nào cũng bộc phát, không quan tâm gì cả, giờ lại trở thành một người như thế này.
Đang lúc suy nghĩ, Kỳ Dụ bỗng nhiên ném một chiếc mũ công nhân lên đầu Phong Thanh Tiêu, nói: "Được rồi được rồi, một tên hai tên đều chạy ra công trường làm việc, đừng có làm vẻ nữa."
Phong Thanh Tiêu: "....."
....
Cả buổi chiều, Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu đều ở công trường giúp đỡ.
Kỳ Dụ thấy mọi việc đã ổn, hai người cũng đã thích ứng với công việc, không có vấn đề gì, bèn vội vã đi học. Chờ đến lúc Trương Giản Lan phát hiện, Ái Kiếm đã sớm biến mất, không để lại dấu vết gì.
Hắn muốn đi tìm.
Nhưng bị Kỳ Đại Sơn ngăn lại, Kỳ Đại Sơn nói: "Con trai ta đi học rồi, nó bảo ta và ngươi làm xong việc sẽ về ăn cơm. Buổi tối nó sẽ về, kêu ngươi đừng chạy loạn nữa."
Trương Giản Lan gật đầu: "Đã biết, cha."
Sau đó, vì công trường không còn gì để làm, Kỳ Đại Sơn liền mời hai người đi ăn cơm.
Nhóm người đi vào một tiệm ăn lớn. Rất nhanh, một bàn ăn phong phú đã được dọn lên. Phong Thanh Tiêu lớn lên trong cảnh nghèo khó, chưa bao giờ được thưởng thức một bữa ăn đầy đủ và sang trọng như thế này. Hắn nhìn bàn ăn đầy ắp, nhất thời không thể tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy như bị một con yêu vật dụ hoặc, giơ tay ra định xé nát bàn ăn.
Trương Giản Lan bình tĩnh dùng đũa kẹp lấy tay hắn, ngăn hắn lại: "Ngươi bình tĩnh chút, ngồi xuống. Vợ của ta đã nói rồi, nếu mấy thứ này hư hỏng thì phải bồi thường bằng bạc. Đừng để vợ của ta thêm phiền phức."
"Không sao, không sao!" Kỳ Đại Sơn vui vẻ mở miệng, "Đập hư một bàn thì sao... Tiệm cơm này là nhà chúng ta mở, hôm nay không buôn bán, đặc biệt để tiếp đãi các ngươi. Muốn ăn gì thì ăn, muốn gọi gì thì gọi. Ăn xong ta sẽ mang các ngươi đi nơi khác chơi."
Trương Giản Lan vội vàng nói: "Không cần phải khách khí như vậy."
Kỳ Đại Sơn mỉm cười: "Khách khí là phải có. Các ngươi hôm nay giúp đỡ công trường không ít." Nói xong, ông lấy ra một phong thư đưa cho họ, "Đây là tiền công của các ngươi hôm nay. Nếu có thể, hy vọng các ngươi có thể thường xuyên tới công trường giúp đỡ."
Trương Giản Lan cầm phong thư lên, cảm thấy thật nặng, bên trong là một chồng tiền dày. Kỳ Đại Sơn đã cho mỗi người hai vạn. Trương Giản Lan không quá quan tâm đến tiền bạc, liền thu nhận, vội vã nghĩ đến việc phải trả tiền cho vợ mình.
Phong Thanh Tiêu lại khác, hắn từng được giải thích về việc trả tiền và biết rõ số tiền trong phong thư là rất lớn, lập tức kích động đứng lên, trịnh trọng cúi người: "Đa tạ cha!!!"
Trương Giản Lan liếc hắn một cái, ánh mắt sắc như dao.
Phong Thanh Tiêu bị nhìn đến mức phải ngoan ngoãn ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tại hạ gọi là cha không giống như trong miệng của ngươi gọi cha đâu. Tại hạ chỉ là thuần túy cảm kích mà thôi." Ngươi đối xử tốt với nhi tử nhà bọn họ không đơn thuần, xuất phát điểm của ta và ngươi không giống nhau.
"Ha ha ha ha ha......" Kỳ Đại Sơn nghe vậy, cười đến mức nước mắt rơi ra, "Được được được, đều là nhi tử tốt của ta. Tới, tới, ăn cơm ăn cơm, ăn xong ta sẽ lái xe mang các ngươi đi thoải mái một chút."
Trương Giản Lan nghe vậy thì hơi khó hiểu: "Thoải mái?"
Kỳ Đại Sơn cười mờ ám: "Chính là... chính là massage một chút thôi."
Phong Thanh Tiêu cũng khó hiểu: "Massage?"
Kỳ Đại Sơn nhíu mày: "Các ngươi thật sự không hiểu sao?"
Hai người ăn ý lắc đầu: "Không hiểu."
Kỳ Đại Sơn: "Đợi lát nữa các ngươi sẽ hiểu."
Sau khi ăn xong, Kỳ Đại Sơn lái xe đưa họ đến một nơi của trung tâm thành phố, đó là cửa hàng massage mang tên: Trung Y Lão Người Mù.
Bên trong là một mảnh chết lặng.
Thoạt nhìn, dường như việc kinh doanh ở đây không mấy thuận lợi, chỉ có mấy ông lão đeo kính râm ngồi uống trà. Khi mấy người vừa bước vào, một tiếng kêu đau đớn vang lên từ phía trong, như thể ai đó đang chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng.
Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu cùng nghe thấy tiếng kêu đau đớn vang lên trong phòng, cả hai đều không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Tới?" Một lão trung y đứng lên, mời họ vào, "Mau vào đi, hôm nay ít người, có thể cho các ngươi ấn trước tiên."
"Được." Kỳ Đại Sơn đẩy Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu đi vào, vừa cười vừa nói, "Mau đi thử đi. Thủ pháp massage nơi này đặc biệt thoải mái."
Ông đẩy hai người vào một gian phòng trong.
Trong phòng, một người khác đang massage, bị một lão trung y ấn mạnh vào các huyệt đạo khiến tứ chi đỏ lên, ngửa đầu rú lên như thể đang chịu đựng cơn đau tột cùng. Nơi này đâu phải massage, rõ ràng là hình phạt.
Kỳ Đại Sơn không chút do dự cởi quần áo, nằm xuống giường, còn vẫy tay bảo hai người cùng nằm xuống.
Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu không dám phản đối.
Trương Giản Lan liếc nhìn Phong Thanh Tiêu, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi trước đi."
Phong Thanh Tiêu ngập ngừng: "Đó là cha ngươi mà..."
Trương Giản Lan: "......"
Lão trung y bắt đầu thực hiện thủ pháp massage cho Kỳ Đại Sơn, dùng một bộ tùng gân động cốt pháp khiến Kỳ Đại Sơn kêu ngao ngao, như thể bị hành hạ, sau khi làm xong một động tác, ông còn nói một câu: "Thoải mái."
Hai người: "......"
Phong Thang Tiêu cứng đờ, cuối cùng lên tiếng: "Tại hạ..... Muốn về nhà rồi."
Trương Giản Lan không biết làm sao, đi đến bên cạnh Kỳ Đại Sơn, đối với vị lão trung y đang mỉm cười nói: "Tiên sinh không ngại nhường chút không? Để ta thử tùng cốt pháp của Thục Sơn, tốc độ có thể nhanh một chút." Hắn chỉ muốn sớm về nhà gặp vợ của mình.
Kỳ Đại Sơn ngạc nhiên: "Tiểu Trương ngươi cũng biết massage?"
Trương Giản Lan duỗi tay, nhẹ nhàng đặt vào huyệt đạo của Kỳ Đại Sơn: "Lúc ta luyện kiếm ở Thục Sơn, thường xuyên đau lưng đau eo như ngươi vậy, vì vậy, tự nghĩ ra một bộ thủ pháp 60 chiêu của Thục Sơn."
Kỳ Đại Sơn nghe không hiểu lắm nhưng lại rất có hứng thú: "Vậy ngươi thử xem?"
Trương Giản Lan liền bắt đầu thực hành. Lực tay và áp lực đều phải mạnh hơn so với các phương pháp massage thông thường, mỗi một huyệt đạo đều được ấn vào mạnh mẽ, làm Kỳ Đại Sơn cảm thấy đau đớn, như thể đang bị đánh quyền vào lưng vậy.
Kỳ Đại Sơn gần như bị đánh choáng váng.
"Thôi.... Thôi thôi." Kỳ Đại Sơn gần như không chịu nổi, "Đổi... đổi lại lão trung y đi." Nhưng ông không quên khuyên Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu thử một chút, "Các ngươi nghe ta, nằm xuống đi, ấn chút, rất thoải mái."
Hai người vẫn đứng yên, không chịu nằm xuống.
Kỳ Đại Sơn không lay chuyển được bọn họ, đành phải nói: "Nếu các ngươi không muốn massage, vậy đi tắm một cái đi. Thuốc tắm nơi này rất tốt, ngâm một chút là cả người thoải mái ngay."
Trương Giản Lan không phản đối, liền đi, Phong Thanh Tiêu cũng vội vàng đi theo sau.
Kỳ Đại Sơn sau khi thấy hai người rời đi, lập tức nhận được điện thoại từ Kỳ Dụ: "Ba ba, Trương Giản Lan đâu? Mọi người sao còn chưa về nhà?"
Kỳ Đại Sơn trả lời ngay lập tức: "Ba mang Tiểu Trương đi masage."
Đầu óc Kỳ Dụ lập tức liên tưởng đến hình ảnh không lành mạnh: "......"
"Ba ba người đang làm gì? Sao lại mang Trương Giản Lan đến đó?"
Kỳ Đại Sơn vô tư nói: "Ta thấy Tiểu Trương rất thích mà?"
Kỳ Dụ nghe xong, không nói gì nữa, lập tức cúp máy.
Ai nha!
Sao lại cúp rồi.
Kỳ Đại Sơn có chút bất ngờ, không hiểu sao con trai lại tức giận như vậy. Thật ra, ý của ông chỉ là muốn giúp Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu thư giãn một chút vì đã làm công việc mà cả tháng mới xong. Không ngờ lại làm ra sự hiểu lầm như vậy. Tiểu Trương và Tiểu Phong không nguyện ý thả lỏng massage.
Kỳ Dụ không hiểu vì sao ba lại mang Trương Giản Lan đi masage, vì thế, quyết định mặc đồ đi tìm Trương Giản Lan.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của y lại vang lên, là một số điện thoại lạ.
Kỳ Dụ nghe máy: "Ai đấy?"
Bên kia truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của một người đàn ông, nghe có vẻ yếu ớt và kiệt sức: "Đem Trương Giản Lan tới đây, tôi muốn gặp hắn."
Kỳ Dụ thả chậm tốc độ mặc quần áo: "Anh là ai?"
Người đàn ông bên kia hít một hơi sâu, rồi đáp một cách yếu ớt: "Tôi chính là người đã sáng tác ra Trương Giản Lan."
Kỳ Dụ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com