Chương 12
Nhiệm vụ hôm nay là chuẩn bị bữa cơm trưa mỹ vị cho bọn nhỏ, vì nhận được kỹ năng nên có thể nói là cô tràn đầy hăng hái.
“Cơm trưa hôm nay để tôi làm, mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
Đầu bếp sợ run lên: “Nhưng mà...”
“Không có chuyện gì, để tôi.” Park Chaeyoung lấy tạp dề của anh ta mặc lên người mình, đồng thời tiếp nhận con dao bếp trêи tay anh ta.
Đầu bếp gãi gãi đầu, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Giống như Tiểu Khả nói vậy, khi cô cầm con dao bếp, trong đầu ngay lập tức hiện ra một phần thực đơn, thân thể giống như không phải của mình, dùng dao thành thạo, kỹ thuật xắt càng cực kỳ xuất sắc.
Không hổ là người sinh hoạt trong thời tận thế.
Park Chaeyoung vừa nấu ăn vừa cảm thán.
Năm ba lần thái rau cải xong, Park Chaeyoung dựa theo các bước bắt đầu xào nấu.
Thịt hầm khoai tây, cá hấp, canh thịt lợn...
Rất nhanh mấy món ăn đã nấu xong, hương vị ngửi vẫn được, chỉ là màu sắc không bắt mắt bằng, có điều Park Chaeyoung cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao cô cũng không phải đầu bếp, không làm mọi thứ đầy đủ sắc hương vị được.
“Đưa mấy món ăn lên hết đi.”
Sau khi giao cho người giúp việc, Park Chaeyoung cởi tạp dề ra đi đến bàn ăn.
Mấy đứa nhỏ liên tiếp chạy từ ngoài sân vào, Jungwoo hít hít mũi: “Con đói quá, ăn cơm được chưa?”
“Đi rửa tay trước.”
Jungwoo bĩu môi, sau đó tùy tiện rửa tay, không chờ được vội vàng trở lại chỗ ngồi.
Park Chaeyoung cười yêu thương: “Những món này đều là cơm trưa tình yêu mẹ làm, mấy đứa ăn thử xem.”
Jungwoo trợn to mắt: “Mẹ, mẹ làm sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức vặn vẹo, ánh mắt nhìn cơm nước vô cùng xoắn xuýt.
Park Chaeyoung cười tít mắt: “Nếu không ăn thì cả ngày hôm nay cũng đừng ăn.”
“... ...”
Ngược lại Chaewon biết điều không kén cá chọn canh, con bé gặp một cục khoai tây màu nâu lên, nhìn hai bên một chút, đặt vào trong miệng, sau khi nhai hai cái khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Chua...” Le lưỡi nhả ra, “Cay...”Cuối cùng đưa ra một kết luận, “Khó ăn.”
Thấy dáng vẻ này của em gái, Jungwoo ừng ực nuốt một ngụm nước bọt, tay run rẩy múc một muỗng canh cá, trong nháy mắt vẻ mặt của cậu thay đổi: “Mặn...”
“Cái này cay quá! Mẹ ơi thật sự khó ăn!”
Thấy vẻ mặt này của bọn nhỏ, Park Chaeyoung hết sức nghi ngờ, cô cho rằng mấy đứa nhỏ này lại gây khó dễ cô, cô lập tức cầm đũa nếm thử một miếng, sau đó....
“... Cái quái gì đây!!”
Park Chaeyoung cay xè rót nước vào trong miệng, rõ ràng là làm ra dựa theo ký ức trong đầu, tại sao lại có cái mùi vị này?
“Anh hai, anh đừng ăn, sẽ chết người đó!”
Trong tầm mắt, tướng ăn của Junghoon tao nhã lại bình tĩnh.
Park Chaeyoung nhìn sang, cậu bé ngoan ngoãn đút cơm vào miệng: “Đừng soi mói nữa, đây là lần đầu mẹ làm cơm cho cả nhà, đã rất khá rồi.”
Chaewon suy nhược: “Nhưng mà rất cay...”
Junghoon: “Cay thì ăn nhiều cơm một chút.”
Jungwoo nhỏ giọng: “Rất mặn...”
Junghoon: “Mặn thì uống nhiều nước vào.”
“...”
Im lặng.
Nhanh chóng ăn một bát cơm xong, Junghoon để bát đũa xuống, lấy khăn chậm rãi lau sạch khóe miệng, mỉm cười nhìn về phía Park Chaeyoung: “Cảm ơn mẹ đã làm cơm trưa cho tụi con, ăn rất ngon.”
“...”
“... ...”
Ăn ngon cái quỷ gì.
Thấy anh hai cũng ăn, hai đứa nhỏ còn lại cũng không dám oán giận, vùi đầu gặm bữa cơm cứng ngắc.
Trong lòng Jungwoo hận chết Park Chaeyoung, cậu cảm thấy nhất định là cô cố ý, làm cơm khó ăn như vậy cố ý hành hạ cậu.
“Tôi ăn no rồi.”
Sau khi miễn cưỡng lùa cơm sạch sẽ, Jungwoo rầu rĩ không vui nhảy xuống ghế.
“Con cũng ăn no rồi.” Chaewon dè dặt nhìn Park Chaeyoung một chút, chạy theo anh trai lên lầu.
“Mẹ ăn từ từ.”
Lần này toàn bộ mọi người đều bỏ đi.
Park Chaeyoung... đứng hình.
Cô không phục lần lượt nếm thử các món ăn hai lần, khó ăn, thực sự khó ăn, có thể nói cái thứ này đang khiêu chiến giới hạn của vị giác.
Park Chaeyoung quăng đũa, mở khung chat ra.
[Vợ hiền mẹ tốt – Park Chaeyoung: Điền Điền cô thật sự biết làm cơm à!! Hôm nay tôi dùng kỹ năng nấu nướng của cô làm một bữa cơm, khẩu vị quá nặng!!]
[Satan – Thánh mẫu: Dũng sĩ ơi, vậy mà cô thực sự dám dùng kỹ năng của cô ấy.]
Park Chaeyoung thầm kêu không tốt: Có ý gì?
[Thánh mẫu – Satan: Vị giác của zombie không giống với con người, khẩu vị của bọn họ vô cùng nặng, cho nên Điền Điềm cảm thấy mình làm không tệ, nhưng mà...]
[Vợ hiền mẹ tốt – Park Chaeyoung: ...]
[Vua Zombie – Điền Điềm: Hả? Rất khó ăn sao? Đám bạn kia của tôi cảm thấy rất ngon mà.]
[Vợ hiền mẹ tốt – Park Chaeyoung: Tôi hỏi thầm cô một lần, bình thường cô làm cơm cho ai ăn?]
[Vua Zombie – Điền Điềm: Khà khà, cho những người bạn zombie ở ngoài khu an toàn ăn, bây giờ là thời tận thế, nguyên liệu nấu ăn với gia vị rất khó tìm, mỗi lần đều do tôi lén lút mang từ căn cứ ra ngoài, tôi làm món cay Tứ Xuyên ăn rất ngon đấy, hít hà...]
[Vợ hiền mẹ tốt – Park Chaeyoung: ... Quấy rầy rồi.]
Sau này... vẫn nên ít xuống bếp thì hơn.
Đóng khung chat, Park Chaeyoung vừa nâng mắt đã thấy người đàn ông từ ngoài đi vào.
Cô vội vàng đứng dậy: “Anh về sớm như vậy sao?”
Jeon Jungkook cởi áo khoác: “Ừ, buổi chiều không có việc gì, trở về trước.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa đâu.” Anh nới lỏng cà vạt, nhìn cơm nước ấm áp trêи bàn, “Hôm nay là thịt kho tàu sao?”
Park Chaeyoung: “...Đó là thịt hầm khoai tây.”
Anh cuốn tay áo lên, kéo ghế ra ngồi xuống: “Cái gì cũng được, xới giúp tôi một chén.”
Park Chaeyoung hơi lúng túng: “Không thì... không thì để đầu bếp nấu lại cho anh một phần?”
“Không cần, tôi cảm thấy cái này rất tốt.”
Anh nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp cầm lấy chén đũa Junghoon đã dùng qua, giữa ánh mắt của Park Chaeyoung, Jeon Jungkook gắp một miếng thịt lên đặt vào miệng.
Anh chậm rãi nhai kỹ, chân mày từ từ nhíu lại, cánh mũi nhẹ nhàng run rẩy, hầu kết lăn lộn, bưng nửa chén nước lên uống một hơi cạn sạch, ngữ khí lạnh nhạt: “Nên thay đầu bếp rồi.”
Park Chaeyoung xoay xoay ngón tay, xấu hổ nói: “Cái đó... thật ra là tôi làm.”
Jeon Jungkook: “...”
Jeon Jungkook “... ...”
“Đúng, đúng là hơi khó ăn.” Thấy anh im lặng, Park Chaeyoung đặt ʍôиɠ ngồi xuống, “Được rồi, là rất khó ăn, tôi cũng không ngờ sẽ khó ăn như vậy.”
Ngón tay anh giật giật: “Thực ra cũng còn tốt.”
Vẻ mặt Park Chaeyoung như gặp quỷ: “Anh nói thật sao?”
Jeon Jungkook gật gật đầu: “Mùi vị rất trừu tượng, rất có cảm giác nghệ thuật.”
Park Chaeyoung “...”
Anh còn nói: “Có điều nghệ thuật một lần là được rồi, sau này vẫn nên giao cho đầu bếp làm đi.”
Park Chaeyoung: “...”
Anh!
Thực ra cô thực sự rất muốn biến thành vợ hiền mẹ tốt, nhưng mà... Park Chaeyoung chết thẳng cẳng ở vòng gửi xe.
Mấy ngày sau.
Park Chaeyoung phát hiện weibo của mình bùng nổ, tất cả các bình luận đều là 666, nhân vật lớn không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi, rót trà cho nhân vật lớn ...
Ngay sau đó, Park Chaeyoung nhìn thấy hot search cuối cùng báo nhanh Đông Phương đã bị công ty nào đó thu mua.
Báo nhanh Đông Phương?
Đây không phải là chó truyền thông viết thông tin sai lệch sao????
Phá sản?
Mang theo tâm tình nghi hoặc, Park Chaeyoung mở hot search ra, phía trêи viết: Ngày 20 tháng 4 Báo nhanh Đông Phương bị công ty nào đó thu mua, trước tiên chuẩn bị cải tạo thành siêu thị.
Cải tạo thành siêu thị?
Cô vào trang chủ của báo nhanh Đông Phương, phát hiện tên hiệu chính thức này đã bị loại bỏ.
... Nhân vật lớn đó! Nói phá sản lập tức phá sản!
... Đúng là One Punch Man.
... Không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi, từ báo chí biến thành siêu thị, phải nói là rất trâu bò.
... Trời, nhân vật lớn cô còn thiếu chân chạy vặt không? Từng học đại học nào vậy.
... Chị gái, em là fan của chị, em có linh cảm chị sẽ nổi tiếng.
Park Chaeyoung: “...”
Cô có thể nói là thực sự cái gì cô không biết gì không?
Chẳng lẽ là...
Suy nghĩ chợt lóe lên.
Park Chaeyoung đứng dậy đi tới phòng sách.
Bên trong phòng sách to lớn yên tĩnh, người đàn ông ngồi trêи trêи ghế đen, ánh nắng chiều tùy ý rơi trêи người anh, lưu luyến dịu dàng như một bức tranh.
Park Chaeyoung mím môi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Vuốt nhẹ trang sách, anh không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
“Là tôi.”
Nghe tiếng cô, Jeon jungkook nhìn lại đây.
“Có việc?”
“Việc đó...” Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng cọ xát lên quần, nhất thời không biết mở miệng thế nào, thấy vẻ mặt anh có chút không kiên nhẫn, Park Chaeyoung vội vàng nói, “Báo nhanh Đông Phương phá sản rồi anh có biết không?”
Ánh mắt Jeon Jungkook lóe lên, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một: “Không nghe tới, báo nhanh Đông Phương là ai?”
“Chính là cái báo viết vớ vẩn...” Cô cắn cắn môi dưới, “Bọn họ bị thu mua, không phải do anh làm sao?”
Jeon Jungkook cười thành tiếng: “Không phải, tôi sẽ không nhàm chán như vậy.”
“... Cũng đúng.”
Không biết sao khi nghe được đáp án Park Chaeyoung lại thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể cô tự nhiên thả lỏng, cười nhẹ nhàng nhìn anh: “Vậy tôi không quấy rầy anh, anh làm việc cẩn thận.”
Nói xong xoay người rời đi.
Lạch cạch.
Cửa phòng khép kín.
Nắng chiều nhanh chóng lặn đi, chân trời xuất hiện những ánh đèn nho nhỏ, khuôn mặt anh tuấn của anh bị bao phủ trong đó, vừa thâm trầm vừa lạnh lùng.
Jeon Jungkook chậm rãi khóa hợp đồng trêи bàn vào trong ngăn kéo, ngón tay thon dài hơi lật qua một trang giấy, cuối cùng trở lại yên tĩnh.
Park Chaeyoung trở về phòng.
Cô tin chắc rằng báo chí sẽ không tự mình rơi đài, nếu không phải Kim Taehyung làm, vậy chắc chắn là...
Kim Taehyung.
Park Chaeyoung nhíu mày, nhưng mà tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ muốn làm cho cô đẹp mặt? Hoặc là Kim Taehyung lên tiếng làm cho báo chí khó chịu, vào lúc mình không biết bàn luận không tốt về Kim Taehyung, nên điều này làm cho Kim Taehyung tức giận?
Ngoại trừ Jeon Jungkook, chỉ có thể là Kim Taehyung.
Nhưng mà hỏi trực tiếp... Khó tránh khỏi có chút đường đột, giống như anh ấy đặc biệt vì cô mà làm như vậy, khó tránh làm người ta suy nghĩ nhiều.
Park Chaeyoung buồn bực gãi đầu, mở đến hộp thư riêng tay thả lỏng rồi lại nắm chặt.
Đúng lúc này, hộp thư riêng bỗng nhiên thông báo.
Là Kim Taehyung.
[Kim Taehyung: Như cô mong muốn, báo nhanh Đông Phương phá sản rồi.]
Như cô mong muốn?
Park Chaeyoung sững sờ, thực sự là anh ấy?
[One Punch Man: Tôi cũng không có làm gì...]
[Kim Taehyung: Thứ truyền thông này quả thực không cần phải giữ lại, cô phải bảo vệ cho tốt thông tin cá nhân, tuyệt đối không được để lộ số điện thoại ra ngoài, cận thận phóng viên làm phiền.]
[One Punch Man: Tôi biết rồi...]
Cô suy nghĩ một chút lại gõ chữ: Cảm ơn anh, anh Kim.
[Kim Taehyung: Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không có làm gì, huống hồ lần trước cô đã cảm ơn một lần rồi, (đáng yêu)]
Không ngờ anh ấy còn gửi icon biểu cảm.
Park Chaeyoung không khỏi cười ra tiếng.
[Kim Taehyung: Tôi đi trước, tạm biệt.]
[One Punch Man: Là đi công tác sao? Trêи đường cẩn thận.]
[Kim Taehyung: Không phải, tôi muốn tìm giáo viên vũ đạo cho Lali.]
Giáo viên... vũ đạo?
Gia sư?
Ánh mắt Park Chaeyoung loé sáng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra mà nói... ngực của Park Chaeyoung không phải 36D.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com