Chương 14
Khương Hà ngẩng đầu nhìn Cố Tây Lăng, "Tuy tôi chưa bao giờ ra ngoài, nhưng tôi đã đọc sách, tôi biết thế nào là vợ chồng, vợ chồng là phải biết chia sẻ và tin tưởng lẫn nhau, nếu anh không sử dụng số tiền này, tức là anh không coi tôi là vợ anh!"
Cố Tây Lăng nhìn cô, trước kia anh nhất định sẽ không hiểu loại lời nói này, cũng không biết vì sao hiện tại chỉ cần mấy giây liền hiểu được.
Nhưng con cá lớn màu vàng đó.
Thấy anh vẫn do dự, Khương Hà chỉ chỉ Kim Chung vừa gầy vừa đen, "Chớ nói đâu xa, đứa nhỏ này phải chịu nạn đói mà tới tìm anh, đúng không? Anh muốn tiếp tục để nó đói không?"
Cố Tây Lăng cúi đầu, nghiêm túc rửa bát hơn.
Khương Hà không biết anh đang nghĩ gì, vì vậy cô nhét con cá màu vàng vào túi anh, sau đó đi bổ xoài.
Cảm nhận được nó nặng trĩu trong túi, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Dù sao Khương Hà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần anh dùng con cá màu vàng đó và cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ rất vui.
Cô đi bổ xoài và mang nó ra, sau đó, cô nhìn thấy Kim Chung đang nhìn trộm từ trong góc.
Cô đưa xoài lên miệng, hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
"Dì, con xem dì và chú đang nói cái gì, có phải đang muốn đuổi con đi hay không." Kim Chung trợn mắt nói.
Khương Hà ngồi trước máy may và liếc nhìn cậu bé hoang dã trong bộ quần áo của Cố Tây Lăng, nó đúng là một cậu bé sẽ trở thành tội phạm trong tương lai, thật sự rất thông minh.
Cô cũng không để nó thất vọng, "Nếu nhóc cư xử không tốt, tôi có thể đuổi nhóc đi bất cứ lúc nào."
Cô vừa dứt lời, Kim Chung đã chạy đến ôm lấy cô: "Dì, con sẽ thật chăm chỉ, con sẽ không gây phiền phức gì cho dì đâu, xin dì đừng đuổi con đi!"
Tay Khương Hà đông cứng lại, cô quay đầu nhìn Kim Chung, người đang bị ôm lấy cô, rồi nhìn Cố Tây Lăng, người vừa bước vào phòng.
Đứa trẻ thông minh này đúng là biết cách diễn.
Dùng một cái nhìn để lấy lòng cô, vì sợ rằng cô sẽ vứt bỏ nó.
Đây là muốn chia rẽ cô và Cố Tây Lăng sao?
Cô còn chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó, Cố Tây Lăng đã nói: "Nói nhảm cái gì, dì sẽ không đuổi mày đi."
Kim Chung không tin nhìn Cố Tây Lăng, "Chú, là thật sao? Con vừa hôi vừa hư, sợ dì không thích. Bởi vì dì rất đẹp, rất ưa nhìn."
Cố Tây Lăng liếc nhìn Khương Hà đang mặc áo sơ mi hoa trắng, anh không thể không thừa nhận cô rất đẹp.
Anh dùng lòng bàn tay xoa đầu Kim Chung, sau đó nói: "Đi, cho gà con ăn đi."
Sau khi Kim Chung rời đi.
Cố Tây Lăng ngồi bên cạnh Khương Hà, thấy cô cắt quần áo lớn của anh, "Em làm cái này cho Kim Chung à?"
Khương Hà cười, "Ừm, nó không có quần áo để mặc. Quần áo của anh thì lại quá rộng, vì vậy chỉ có thể làm tạm, hai ngày nữa, tôi sẽ đi dạo phố, lấy vé vải, mua một ít vải và quay lại để may quần áo cho nó. Ngoài ra còn có quần lót, cậu bé vẫn cần mặc quần lót. "
Nói điều này.
Cố Tây Lăng theo bản năng che eo, đỏ mặt nhìn xung quanh nói: "Em cũng làm cho tôi một cái đi."
Quần áo trên người anh đầy những mảnh vá.
Trong thời đại này, hầu hết mọi thứ này đều được làm thủ công mà không bán.
Vì vậy, anh đã mặc một chiếc quần lót trong nhiều năm và giờ nó đầy lỗ thủng.
Khương Hà nghe thấy không thể nhịn cười, "Nhưng tôi không biết kích thước của anh."
Có nói rằng...
Cố Tây Lăng sửng sốt một chút, "Vậy em đo cho tôi đi?"
"Được."
Khương Hà ngay lập tức lấy giấy và bút ra, và lấy một cây thước mềm để đo cho anh.
Anh đứng, cô ngồi.
Cái nhìn của cô tình cờ ở một vị trí khó xử.
Cô không khỏi nghĩ tới những lời của thím Vương, mặt đỏ bừng.
May mắn thay, trời tối và ánh sáng trong phòng không rõ lắm.
Anh không thể nhìn thấy cô đỏ mặt.
Khương Hà lấy một chiếc thước mềm đeo quanh eo, đo vòng eo rồi đặt lên đùi, đo đùi.
Mặc dù cô đang đo lường cẩn thận, nhưng trái tim cô vẫn đang như muốn nhảy ra khỏi ngực, bởi vì tư thế này thực sự quá xấu hổ ...
Ở vùng biên giới, nhiệt độ dao động từ 20 đến 30 độ quanh năm.
Cho nên Cố Tây Lăng mặc rất ít quần áo.
Khi Khương Hà đến gần để đo choi anh,hơi thở ấm áp của cô xuyên qua lớp vải mỏng.
Nó làm cho các lỗ chân lông trên toàn cơ thể anh co lại.
Ngay cả máu cũng sục sôi.
Thấy rằng Khương Hà cuối cùng đã đo xong, anh quay lại và đi đến thùng nước, uống một đống nước lạnh.
Khương Hà liếc nhìn anh và cảnh cáo, "Có ký sinh trùng trong nước thô, uống ít thôi."
Cố Tây Lăng không lên tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Cô không hỏi anh đi đâu.
Tầng một có đóng một tấm ván gỗ dành cho Kim Chung, tạm dùng làm giường ngủ.
Buổi tối, khi Khương Hà may quần áo cho Kim Chung, cô định đợi Cố Tây Lăng quay lại để bàn vài chuyện khác.
Kết quả là cô lại ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm thì anh vừa về, toàn thân lạnh toát.
Khương Hà tham lam sự mát mẻ, vô thức ôm chặt lấy anh.
Không có cảm giác khủng hoảng nào cả.
Cô không biết rằng người đàn ông bên cạnh mình gần như sẽ tự bốc cháy.
Nhưng thấy cô vợ nhỏ ngủ say như vậy, anh lại không đành lòng đẩy cô ra, chỉ có thể chịu đựng.
Cuối cùng trời cũng sáng.
Cố Tây Lăng dự định sẽ sớm cùng Phương Bân đi Miến Quốc trao đổi lương thực.
Kết quả là Khương Hà đã tỉnh dậy.
Cô ôm cánh tay anh thủ thỉ: "Anh đi sớm thế làm gì?"
"Tôi đi đổi đồ ăn."
Khương Hà trong nháy mắt lấy lại tinh thần, ngồi dậy và nghiêm túc nhìn anh, "Cố Tây Lăng, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Nói đi."
"Cha tôi thích đọc sách, và ông ấy là trưởng thôn, vì vậy ông ấy biết rất nhiều về đội sản xuất. Tôi thích lắng nghe, ông ấy cũng thích nói chuyện. Tôi nghĩ anh nên quay lại với một số hạt giống."
"Hạt giống?"
"Đúng vậy. Chúng ta nên khai hoang làm ruộng, đóng ruộng trữ nước, trồng lúa, còn có các loại hạt giống trái cây." Khương Hà nghiêm túc nói.
Cố Tây Lăng sửng sốt một chút, "Tại sao?"
"Tại sao à? Cố Tây Lăng, anh không thể lúc nào cũng đi cướp được. Anh đang ở cấm địa khu, có thể nói anh là thổ phỉ nơi này, ruộng đất núi non đều là của anh. Tại sao anh không thể tận dụng nó và tự mình giải quyết vấn đề lương thực?" Khương Hà thật sự muốn đập đầu anh xuống đất.
"Được rồi, để tôi thảo luận với Phương Bân."
Trước giờ Cố Tây Lăng chưa bao giờ nghĩ về điều này.
Bởi vì anh ta đã ăn cướp để kiếm sống.
Khi nghe Khương Hà nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.
Và có rất nhiều ý tưởng cứ nảy ra trong đầu anh.
Ví dụ, có những mảnh ruộng lúa và những trái cây khổng lồ.
Dân làng giàu có và vui vẻ.
Khương Hà không biết liệu Cố Tây Lăng có nghe hay không.
Anh sẽ giải quyết vấn đề lương thực, còn cô sẽ giải quyết vấn đề cây giống nhân sâm giả để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Vì vậy, vài ngày sau, Khương Hà cưỡi ngựa đến thôn Đại Hà.
Khi cô rời đi, cô định gọi Kim Chung đi theo, nhưng nó đã biến mất từ lâu.
Có mấy đứa trẻ trong làng quen nhau, chúng chơi với nhau cả ngày, ngày nào về cũng mướt mồ hôi.
Lúc cô cưỡi ngựa ra đến cổng, sau bức tượng đá có một tên mập đầu to óc dày, rụt rè kéo dây thừng, cô dừng lại, nhìn tên béo nói: "Nhóc mập mạp, nhóc có lời gì muốn nói với chị không?"
Đứa trẻ béo nhỏ này là của thím Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com