Chương 26
Khương Hà cười: "Vậy kế hoạch tiếp theo của chị là gì? Phần lớn người trong thôn của chúng tôi đều từ khắp nơi trên thế giới chạy nạn đến đây. Nếu chị không phiền, chị có thể ở lại thôn của chúng tôi."
Cảnh Linh kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Tây Lăng ngoài phòng chính, "Thật sao? Trưởng thôn có đồng ý không?"
"Đồng ý, tại sao lại không đồng ý được!"
Thôn rất thiếu phụ nữ.
Nếu Cảnh Linh bằng lòng ở lại, gặp một người đàn ông trong làng và cưới anh ta thì anh ta sẽ chính thức có một cuộc sống ổn định!
Đây là một điều tốt.
Nhưng điều này cũng phải khiến hai bên bằng lòng nhau, Cảnh Linh đã chịu tổn thương tâm lý lớn như thế, sợ rằng một hai năm nữa cũng không thể tìm được bạn đời.
Suy cho cùng, phụ nữ thời đại này rất truyền thống.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử không?
Cô ấy có muốn kết hôn lần nữa không?
Cảnh Linh đặt chiếc thìa trong tay xuống, nhìn Khương Hà, trong lòng cô ấy vô cùng cảm kích: "Cảm ơn, thật may là có cô, nếu không thì hôm qua tôi thật sự đã rời khỏi thế giới này rồi! Cô nói đúng, tôi muốn sống và sống hết sự huy hoàng của đời mình!"
"Nghĩ thông rồi là tốt. Mấy ngày nay chị có thể sẽ đến nhà tôi làm việc. Tôi sẽ bàn bạc với trưởng thôn xem xét việc sắp xếp chỗ ở cho chị để chị ổn định cuộc sống."
Khương Hà vẫn đang suy nghĩ việc giải quyết vấn đề của cô dâu cho cả làng.
Lúc này, Cố Tây Lăng đã ăn xong, anh đứng dậy cầm áo đi ra ngoài.
Nhìn Cố Tây Lăng rời đi, Cảnh Linh do dự không muốn nói chuyện.
Khương Hà động viên cô?: "Ở đây không có ai khác, vì vậy nếu chị muốn nói gì thì cứ nói. Chị Cảnh, hoan nghênh chị đến đây."
Cảnh Linh nắm lấy tay Khương Hà, nhìn cô đầy ngưỡng mộ, "Thật không ngờ cô trông yếu đuối nhưng lại cứng rắn như vậy. Tôi có chuyện muốn nói với cô..."
Trong khi bưng đồ ăn lên, Khương Hà trả lời: "Hả? Có chuyện gì vậy?"
Cảnh Linh hạ giọng nói: "Thật ra, trong các quân doanh ở biên giới Miến Quốc, có rất nhiều phụ nữ bị bắt như tôi."
Khương Hà nghe xong, mở to mắt đầy hoài nghi, "Tất cả đều đến từ đất nước chúng ta?"
"Đúng thế! Họ đã lừa và bắt cóc bằng mọi thủ đoạn. Tất cả chúng tôi đều đến đây để chạy nạn. Chúng tôi muốn đến Miến Quốc để tìm việc làm, nhưng cuối cùng... tất cả chúng tôi đều bị lừa!" Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến Cảnh Linh khó chịu và hối hận .
Khương Hà không ngờ đến Kim Chung sẽ gián tiếp mang lại cho cô một ân huệ lớn như vậy.
Nhưng đó là quân doanh của Miến Quốc.
Làm thế nào để có thể cứu tất cả bọn họ?
Khương Hà băn khoăn suy nghĩ.
Cảnh Linh tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nhưng mà bọn họ đều may mắn hơn tôi, bọn họ còn chưa bị sỉ nhục, nếu được cứu về, sau này có thể ở lại trong thôn thì thật tốt."
Khương Hà hiểu ý cô ấy và nhìn Cảnh Linh: "Chị Cảnh, chị sẽ được trời ban phúc, và lòng tốt của chị sẽ được đền đáp."
Cảnh Linh lau nước mắt, "Tôi đã từng trải qua nỗi đau bị sỉ nhục, nên đương nhiên tôi không muốn đồng hương và các chị em của mình phải chịu đau khổ lần nữa. Có những cô gái chỉ mới mười chín tuổi, lại còn xinh đẹp như hoa."
Kiếp trước Khương Hà đã 26 tuổi, còn ở đây Khương Hà năm nay mới mười chín tuổi.
Cô dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, và thường dễ xúc động.
Khương Hà cảm động đưa lọ thủy tinh cho Kim Chung, "Bắt đầu từ hôm nay, thứ này là của nhóc! Nhóc có thể ăn bao nhiêu miếng tùy thích, và cũng có thể chia sẻ chúng với bạn bè của mình."
Kim Chung chảy nước miếng, ôm lọ thủy tinh nói: "Dì ơi, con không muốn chia sẻ cho người khác, đây là của con, tất cả là của con, con muốn giữ lại và ăn từ từ, mỗi ngày thưởng thức món bánh quy tuyệt vời này... Con yêu dì, yêu dì rất nhiều."
Khương Hà không nhịn được cười, xoa đầu cậu rồi đi ra sân.
Cảnh Linh cũng đi.
Khương Hà thuyết phục cô ấy ở nhà, thứ nhất vì vết sẹo trên cổ cô ấy vẫn còn, thứ hai, có một người lạ đến làng, còn là phụ nữ chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.
Vì vậy, tốt hơn hết là cô ấy không nên ra ngoài vào lúc này.
Khương Hà đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Cố Tây Lăng.
Mặt trời đã lên cao.
Cô ấn chiếc mũ rơm xuống và tiếp tục tìm kiếm.
Ngưu Đại Ha lại gần, hỏi: "Chị dâu, chị đang tìm trưởng thôn à?"
"Ừ, anh ấy ở đâu?"
"Trưởng thôn đang khai hoang vùng đất phía Tây Nam."
"Được."
Phía Tây Nam là đường biên giới, chỉ bị ngăn cách với Miến Quốc bởi một khu rừng rậm rạp. Nghĩ đến sự tủi nhục mà Cảnh Linh phải chịu, cô vẫn còn sợ hãi.
Suy cho cùng, ai cũng sợ lũ chó Miến Quốc sinh ra đã hung hãn này vì không hiểu ngôn ngữ của họ.
Tất cả đàn ông trong làng đều biết cô là vợ của trưởng thôn, vì vậy Ngưu Đại Ha không để cô đi một mình mà dẫn đầu đi trước nói: "Chị dâu, hãy cẩn thận, dưới đất có rất nhiều đá."
Cô chị dâu nhỏ bé trong mắt họ quá yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân.
Cô trắng và dịu dàng, mỏng manh như một bông hoa.
Một bôn ghoa bên sườn núi đúng là một phong cảnh nên thơ.
Nhiều người đàn ông ngoài đồng không còn tâm trạng làm việc nữa và nói: "Này, có lẽ một ngày nào đó trưởng thôn sẽ cưới cho chúng ta một cô vợ xinh đẹp như thế này!"
"Đúng là mơ tưởng, anh nghĩ trên đời này ai cũng đẹp như chị dâu hả?"
"Haha, chưa cần đến mức xinh đẹp như chị dâu, có được vẻ ngoài trẻ trung như thím Vương cũng không tệ rồi."
"Đúng rồi, hôm qua tôi thấy chị dâu đưa một người phụ nữ về nhà, đó có phải là họ hàng của chị dâu không? Không biết cô ấy đã có bạn chưa không, có thể nghĩ đến chúng ta không?"
Một số người đàn ông thảo luận với nhau và tất cả họ đều quan tâm đến Cảnh Linh.
Ngưu Đại Ha cũng có hứng thú với Cảnh Linh, anh xoa đầu, ngượng ngùng cười: "Chị dâu, nghe nói chị cả của chị đang ở đây, cô ấy đã kết hôn chưa chị? Chị nghĩ em có được không?"
Khương Hà không biết rằng họ đã sớm chú ý đến Cảnh Linh, "Anh lo lắng gì, trưởng thôn của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ cho phép anh tìm một người vợ."
"Thật ư?"
"Ừm!"
Hai người vừa nói vừa đi đến trước khu rừng rậm rạp.
Từ đằng xa Cố Tây Lăng đã nhận ra Khương Hà, sải bước tới, đẩy Ngưu Đại Ha ra: "Em tới đây làm gì?"
Vừa nói, anh vừa bế cô vợ nhỏ vào rừng vì sợ cô bị cháy nắng.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Cố Tây Lăng nghiêng người về phía Khương Hà.
Kết quả là Khương Hà lơ đãng nhìn vào sâu trong khu rừng.
Cố Tây Lăng ghé sát vào tai cô, khàn giọng hỏi: "Vội vàng đến gặp tôi như vậy à? Có nhớ tôi không?"
Khương Hà quay đầu đi, tránh ánh mắt Cố Tây Lăng, "Tôi không nhớ anh, sáng nay chị Cảnh đã nói với tôi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nói thì nói, nhưng Cố Tây Lăng, anh có thể đừng lại gần như vậy được không?" Khương Hà đặt ngón tay lên môi anh, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Cố Tây Lăng nhìn cô vợ nhỏ trước mặt, đôi khi cô vợ nhỏ này thực sự giống như một người khác vậy.
Đôi khi mềm yếu đến mức người ta muốn nuốt chửng.
Có lúc lại lạnh lùng như một nữ tướng quân.
Cố Tây Lăng lập tức kiềm chế lại, không thể để mình trông giống như một con thú có thể động dục bất cứ lúc nào, giữ một khoảng cách nhất định, "Chị ấy đã nói gì với em? Chuyện này có liên quan đến lũ chó Miến Quốc à?"
Anh nhìn chằm chằm về hướng doanh trại của lũ chó Miến Quốc.
Khương Hà thích một Cố Tây Lăng nghiêm túc, nhưng không thích dáng vẻ đeo bám của anh ta.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Đúng! Chị Cảnh kể với tôi rằng lũ chó Miến Quốc đó đã lừa rất nhiều phụ nữ đến quân doanh, và một số còn là là những cô gái trẻ xinh đẹp."
Cố Tây Lăng tức giận chửi: "Lũ chó! Chúng đang muốn làm chuyện giống như quân Nhật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com