Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Khương Hà đương nhiên biết Cố Tây Lăng đang nói về cái gì.

Suốt một thời gian dài.   

Quân đội của Nhật Bản bị cả thế giới lên án.   

Quá xúc phạm phụ nữ.   

Từ góc nhìn này, tam quan của Cố Tây Lăng vẫn rất chính trực, tuy là một tên tàn ác nhưng anh vẫn rất tôn trọng phụ nữ.   

Thấy Khương Hà không lên tiếng, sự tức giận Cố Tây Lăng cũng giảm xuống một chút: "Đang nghĩ cái gì vậy?"  

Khương Hà không thể nói thẳng rằng cô muốn nhờ anh giải cứu những cô gái trong quân doanh Miến Quốc, sau đó để họ ổn định cuộc sống ở thôn và kết hôn với những anh chàng độc thân trong làng, cô chỉ có thể nói: "Tôi muốn báo cáo chuyện này với lực lượng vũ trang của chính quyền, rồi để họ xuất quân, cứu những người đó."  

Cố Tây Lăng khẽ cau mày, "Chính quyền? Điều này có thể không đủ với họ, bọn họ có thể sẽ không tin lời củaêm."  

Sau lời nhắc nhở của anh ấy, "Chị Cảnh nói họ đều là những người vô gia cư nghèo khổ chạy nạn đến đây. Tôi cũng chẳng có bằng chứng nào cả. Những người trong lực lượng vũ trang đúng là sẽ không tin. Vậy tôi nên làm gì? Cố Tây Lăng, chị Cảnh còn nói, những cô gái đó vẫn chưa bị hủy hoại, vẫn còn cơ hội."  

Vẻ mặt Cố Tây Lăng căng thẳng trở lại, anh đi tới đi lui trong rừng rậm, "Chuyện này cứ để tôi lo."  

"Vậy kế hoạch của anh là gì?"  

Cố Tây Lăng vẫn quen ăn nói hùng hồn.   

Không nói quá nhiều với cô, không thảo luận với cô.   

Cố Tây Lăng rất nghiêm túc nhìn cô, "Chuyện lần này đừng xen vào, lũ chó Miến Quốc còn hung ác hơn những gì em tưởng tượng, nếu gặp phải chúng, sẽ không có chuyện gì tốt đâu, em hiểu không?"  

Khương Hà gật đầu, cô không biết anh đang nghĩ gì.   

Anh muốn tự mình can thiệp?   

Hay ngồi im một chỗ?   

Nếu anh thật sự ngồi im, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào?   

Độ khó nhiệm vụ này là năm sao!   

Và không có bất kì sự trợ giúp nào.   

Đúng là hệ thống vô dụng.   

Cố Tây Lăng nhìn thấy Khương Hà ngoan ngoãn gật đầu, lại không có ý định rời đi, nhìn chằm chằm phía quân doanh lũ chó Miến Quốc.   

Cố Tây Lăng ôm lấy eo cô, khàn giọng hỏi: "Khương Hà, em còn đang suy nghĩ cái gì?"  

Khương Hà nhìn anh: "Cố Tây Lăng, đau quá!"  

"Về nhà đi!"

Cố Tây Lăng trực tiếp ra lệnh.   

Khương Hà phiền muộn cúi đầu, đan những ngón tay hồng hào lại, nhẹ giọng nói: "Anh không nói gì với em, anh không coi em là vợ anh phải không? Anh giấu em mọi chuyện."  

Cô hành động như một đứa trẻ.   

Cố Tây Lăng đẩy cô dựa vào cái cây đằng sau, "Em nghĩ gì vậy? Tại sao anh không coi em là vợ mình... Khương Hà, em lại không nghe lời. "  

Khương Hà mím đôi môi hồng: "Vậy anh có cứu bọn họ không?"  

"..."  

"Anh hãy cứu họ đi! Hôm qua tôi đã ở sâu trong rừng rậm và tận mắt chứng kiến ​​ba con chó Miến Quốc đó bắt nạt chị Cảnh. Cố Tây Lăng, nó rất đáng sợ...chúng đều là thứ súc sinh!"  

Giọng cô run run.   

Không có sự che giấu nỗi sợ hãi nào.   

Cố Tây Lăng nghe xong, đồng tử co lại, "Chính mắt em nhìn thấy! Khương Hà! Em...chán sống rồi!"   

Anh tức giận nhưng cũng sợ hãi.   

Khương Hà áy náy cúi đầu, "Tôi biết sai rồi... Tôi sẽ không lại hành động thiếu suy nghĩ, cho nên khi vừa nhận được tin tức, tôi liền tới tìm anh. Cố Tây Lăng, trong mắt tôi, anh là toàn năng. Anh có thể cướp lãnh thổ từ tay chúng nên anh có thể cứu những cô gái đó được phải không? "  

Khương Hà đã nói tất cả những gì cô nghĩ.  

Cố Tây Lăng có thể từ chối sao?   

Tuy rằng anh không muốn chọc tức lũ chó Miến Quốc nhưng lũ chó đó quả thực đã quá hung tàn!   

Về phía lực lượng vũ trang, có vẻ họ không hề đáng tin cậy.   

Anh phải tự mình nghĩ cách.   

Khương Hà biết Cố Tây Lăng đang lo lắng suy nghĩ, cô liền lấy ra số tiền còn thừa lại từ lần trước khi đổi cá vàng lấy thức ăn, "Đây là anh đưa cho tôi, anh cầm hết đi, đi mua vũ khí!"  

Cố Tây Lăng nhìn số tiền trong tay, lại nhét vào trong túi, "Trước khi cầm lấy số tiền này, tôi còn phải thương lượng. Tôi không thể bỏ qua an nguy các anh em, Khương Hà, em hiểu không? Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Phải có kế hoạch và thảo luận. "  

Khương Hà nhận thấy sự lo lắng trong mắt Cố Tây Lăng và nhận ra cô đã yêu cầu quá nhiều.   

Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, "Được, tôi nghe anh."  

Người cô rất thơm. 

Cố Tây Lăng tham lam hít mùi thơm trên người cô, "Em về trước đi."  

"Ừm."

Khương Hà đội lại chiếc mũ rơm, và khi chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Cố Tây Lăng, trong làng chúng ta còn chỗ trống không? Tôi muốn sắp xếp chỗ ở ổn định cho chị Cảnh."  

"Em đi tìm thím Vương đi, thím biết."  

"Được."

Lúc cô rời đi, cô nhìn người đàn ông cao như núi của mình, không khỏi lao tới ôm lấy anh từ phía sau: "Cố Tây Lăng."  

Cố Tây Lăng dùng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, siết chặt nói: "Tôi không sao, ngoan ngoãn về nhà trước đi."  

"Ừm."

Sau khi bước một bước lại quay lại ba lần, Khương Hà đã rời khỏi khu rừng rậm rạp.   

Thôn Triều Nam có khá nhiều ngôi nhà cổ, có thể sửa chữa, sửa chữa xong sẽ có chỗ ở cho người dân.   

Không cần đến hai ngày.   

Sau đó, Cảnh Linh đã chuyển đến một tòa nhà tre nhỏ cách nhà Khương Hà không xa và chính thức trở thành thành viên của thôn Triều Nam.   

Mỗi buổi tối sau khi tan làm.   

Ngôi nhà nhỏ rất sống động.   

Những kẻ thô lỗ đầy nhiệt tình thường xuyên lấy cớ đến thăm Cảnh Linh hôm nay và gặp lại vào ngày hôm sau.   

Cảnh Linh cũng đi làm đồng.   

Ngay lập tức cô ấy trở thành người phụ nữ được săn đón nhất trong làng.   

Trong lòng Khương Hà rất lo lắng.   

Bên Cố Tây Lăng cũng không có động tĩnh gì.   

Cô thậm chí còn không có tâm trạng để nấu nướng.   

Chỉ còn đúng cách duy nhất là phải mạt dày đi lấy lòng hệ thống, xem xem có giúp được gì không?   

Nhưng hệ thống ma quái này hư ảo như vậy, cô lấy lòng nó bằng cách nào?  

Nó không có thực thể 

Nó trông giống như một con thú dễ thương, nhưng lại không có ý thức như một con thú dễ thương chút nào!   

Kim Chung ngồi xổm bên cạnh Khương Hà, "Dì, chú mắng dì sao? Sao dì lại không vui?"  

Vừa nói, cậu vừa đổ vụn bánh quy trong lọ thủy tinh vào miệng, nhìn cô một cách đáng thương như thể cầu xin: Đồ ăn vặt của con hết rồi, dì cho thêm chúng vào đi.   

Khương Hà chỉ vào bình nước: "Đi rửa lọ thủy tinh đi."  

Kim Chung lập tức đi rửa sạch lọ thủy tinh, đồng thời nói: "Dì, con sẽ nói cho dì một bí mật lớn, nhưng dì không được nói cho người khác biết."  

"Bí mật gì?"

Khương Hà lơ đãng trả lời, giá như hệ thống có thể dễ dàng dụ dỗ như Kim Chung thì tuyệt vời.   

Kim Chung cầm lọ bình thủy tinh đã được lau khô đi tới: "Dì ơi, con tìm được một kho báu lớn! Trong đó hẳn phải có rất nhiều vàng bạc!"  

Khương Hà mỉm cười, "Thật sao? Có thể tìm thấy loại kho báu nào ở đó thế?"  

"Thật đấy. Nếu dì không tin thì giờ chúng ta đi xem đi."  

Đúng như lời Kim Chung nói, cậu đã kéo Khương Hà tới để xem kho báu.   

Lãnh thổ bị Cố Tây Lăng chiếm giữ quả thực không hề nhỏ, cho nên Kim Chung dũng cảm thông minh phải chạy khắp núi non đồng bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com