Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

"Chú Phương đã đi bán đồ sứ, giá cả cũng đã thương lượng xong, nghe nói là một ngàn tệ, một bình là một ngàn tệ, dì, chúng ta cũng bán đi, không cần bán quá nhiều đâu, bán một cái thôi cũng được. Lần tới chúng ta sẽ tăng giá và bán nó với giá hai ngàn tệ một bình. Dù sao chúng ta cũng đang thiếu tiền quá! Chúng ta có thể bán vài cái bình để kiếm tiền!"

Khương Hà nghe xong, mở to mắt: "Cái gì? Anh ta đã đàm phán xong với lũ quỷ nước ngoài rồi à?"  

"Vâng! Con đã đi cùng chú Phương."

"Một nghìn tệ đấy!"   

Giá cả thực sự rất hấp dẫn.

"Bọn họ dự định khi nào giao hàng? Ở đâu?" Khương Hà gấp gáp hỏi.

Cô ghi nhớ từng chữ cảnh báo của hệ thống.

Chỉ cần rơi vào tay ngoại quốc, bất luận là ai bán, dù sao cũng là từ Cố Tây Lăng rò rỉ ra ngoài, kết quả đều như nhau.

Vì vậy, Khương Hà phải ngăn chặn nó.

"Dì, dì định bán à? Chúng ta nên bán bao nhiêu?" Kim Chung hưng phấn hỏi.

Cậu sẽ sớm trở thành một người giàu có.

Khương Hà lắc đầu, "Không! Kim Chung, dì đã nói với nhóc rằng người Miến Quốc rất xảo quyệt. Chiếc bình này có thể có giá hơn một nghìn tệ, vì vậy bây giờ chúng ta phải ngăn cản Phương Bân bán những chiếc bình ."  

Kim Chung kêu lên: "Một nghìn tệ mà không được? Vậy chúng ta sẽ bán cho ai đây?"   

"Đừng lo lắng về chuyện này. Bây giờ chúng ta cần phải ngăn chặn Phương tiên sinh bị người Miến Quốc lừa."  

Khương Hà chỉ có thể tạm lừa Kim Chung.

Kim Chung kinh ngạc nói: "Chú Phương là học giả bậc nhất cũng có thể bị lừa sao?"   

"Có thể chứ, vì anh ấy quá nghèo!"  

"Dì, dì biết nhiều như vậy, ngày mai cháu sẽ dẫn dì đến đó. Họ hẹn nhau ở một quán trà nhỏ trong trấn, một tay giao hàng, một tay trả tiền."

Khương Hà trầm ngâm gật đầu.

Liệu ngày mai có thể ngăn cản không?

Phương Bân quá bướng bỉnh, cô chắc chắn rằng mình sẽ không thể thuyết phục được anh ta.

Cô có nên đánh tráo bình không nhỉ?

Có khó để phân biệt thật giả hay không?

Thấy Khương Hà im lặng, Kim Chung lo lắng hỏi: "Dì ơi, khi nào dì sẽ tìm được người mua mới? Liệu họ có trả nhiều hơn người Miến Quốc không?"

Chỉ có đứa trẻ đơn giản như Kim Chung mới tin lời nói dối của Khương Hà.

Cô cười nói: "Ngoan nào, chuyện này lát nữa dì sẽ kể cho con nghe. Bây giờ dì phải đi hái rau ngoài ruộng, con có thể dẫn Tiểu Bạch đi chơi."

Kim Chung bĩu môi, "Được rồi."  

Khương Hà đi ra đồng, Phương Bân quả thực đang bận rộn ở ngoài đồng, thấy cô đến, anh vô thức tránh đi.

Khương Hà tiến lại gần anh.

Phương Bân lùi về sau một bước, nói: "Phu nhân, cô không sợ gây ra hiểu lầm gì sao?"

Khương Hà mím môi, "Trưởng thôn nói có việc gì có thể tìm Phương tiên sinh. Phương tiên sinh tránh tôi như vậy là vì đang giấu chuyện gì sao?"

Phương Bân nghiêng đầu nhìn Khương Hà, anh càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt này khác xa với những người phụ nữ khác: "Nếu có chuyện gì cứ nói với tôi."

"Kim Chung nói anh muốn bán bình sứ cho người Miến Quốc với giá một nghìn tệ một bình?"   

Phương Bân ngồi xổm xuống, tiếp tục nhổ cỏ: "Trưởng thôn đưa bình sứ cho tôi, nói tôi có quyền xử lý chúng."

Khương Hà khẽ cau mày: "Phương tiên sinh, anh dùi mài sách vở nhiều năm, chắc anh nên rất rõ người Miến Quốc như thế nào."    

"..."

"Phương Bân, anh có xứng đáng với cha mẹ và lương tâm của mình không?"

"..."

Khương Hà giận đến mức muốn đánh anh ta.

Nhưng nghĩ đến Phương Bân vốn chẳng yêu quý gì đất nước, còn là một kẻ bướng bỉnh, cho dù có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì!

Cô quay người từ bỏ và rời đi.

Phương Bân nhìn theo bóng lưng của cô, chậm rãi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sau khi cô đến, rất nhiều chuyện dường như đã thay đổi, trong đó có Cố Tây Lăng, anh ta cũng trở nên cực kỳ xa lạ.

Khương Hà cáu kỉnh về nhà.   

Tiểu Bạch vừa đúng lúc xuất hiện.   

Khương Hà lờ nó đi, cô đang cảm thấy rất khó chịu.   

Tiểu Bạch dựa vào đầu giường, nhàn nhạt thở dài: "Cô phải biết hệ thống này lúc bị cô trói buộc đã thiết lập xong, cô nhìn chằm chằm vào tôi cũng không thể thay đổi được gì đâu."  

Khương Hà nhìn Tiểu Bạch vừa ăn bánh quy vừa nói, cảm thấy cũng không khó chịu đến như vậy.   

"Vậy cậu có thể giúp tôi chuyện gì không? Ví dụ như làm đồ giả giống hệt như thật?" Khương Hà đưa tay ra muốn vuốt lông Tiểu Bạch.   

Kết quả......

Tiểu Bạch khéo léo né tránh.   

Cậu dè dặt mỉm cười: "Tôi có thể cho bạn một số lời khuyên, nhưng tôi không thể tạo ra hàng giả. Nhưng có người có thể làm nó."  

"Ai?"

"Giang Vệ Đông! Anh ta là quản lí của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, anh ta muốn cái gì?" Tiểu Bạch nhắc nhở.   

Khương Hà gật gù, sau đó đột nhiên lắc đầu: "Không! Anh ta là nam chính, còn tôi là nữ phụ pháo hôi, có tư cách gì mà nhờ anh ta giúp đỡ? Hơn nữa, tôi còn là một người phụ nữ đã có gia đình, có liên quan gì đến anh ta."  

Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, và ghét nhất là việc nữ chính sau khi có nam chính còn dây dưa với nam phụ!   

Vì vậy cô chắc chắn sẽ không bao giờ tìm Giang Vệ Đông!   

Tiểu Bạch giơ chân nhỏ lên: "Vậy cô phải tự mình tìm cách."  

Khương Hà suy nghĩ, có thể nhờ Diệp Kiều Kiều giúp đỡ...   

Đầu tiên, phải ngăn cản vụ giao dịch ngày mai.   

Kim Chung.   

Phải!   

Khương Hà lập tức xách giỏ lên núi hái một số loại thảo mộc.   

Sau đó về nhà, thêm một ít bột mì và trứng rồi làm món trứng nướng rau rừng.   

Kim Chung ngửi thấy mùi thơm liền từ đâu chạy vào.   

Khương Hà lập tức vỗ về cậu: "Cái này cho Phương tiên sinh, tí nữa nhóc ăn sau."  

Kim Chung hừ một tiếng, nhìn miếng trứng nướng, "Dì, chú Phương đi bán đồ sứ cho người Miến Quốc, tại sao dì còn cho chú ấy đồ ăn ngon như vậy!"  

"Ừ, là ăn cho ngon để ngày mai anh ta không dậy nổi."  

"A! Dì!"  

Khương Hà mỉm cười và giữ im lặng.   

Giống như một con bọ cạp.   

Bề ngoài mềm mại, mỏng manh nhưng thực chất lòng dạ rất đen tối.   

Trước tiên phải khiến giao dịch ngày mai của Phương Bân không thể hoàn thành. Sau đó cô sẽ có thời gian làm giả nó, và đánh tráo những chiếc bình sứ trắng xanh cổ dài.   

Sáng sớm hôm sau.

Khương Hà yêu cầu Kim Chung đi hỏi thăm Phương Bân.

Cô phải đảm bảo...

Phương Bân nằm chết dở trên giường, không thể đến nơi giao dịch.

Khương Hà vẫn rất lo lắng nên đã nhờ Kim Chung để mắt tới anh ta.

Phương Bân đương nhiên biết là Khương Hà làm, nhưng anh không ngờ cô lại tàn nhẫn như thế, để ngăn cản anh, cô còn cho anh ăn thuốc nhuận tràng!

Người phụ nữ này đúng là rất nhẫn tâm.

Phương Bân nhìn Kim Chung: " Kim Chung, dì của nhóc sớm muộn rồi cũng sẽ giết chú của nhóc."   

Nhưng Kim Chung lại nghiêm túc nói: "Chú Phương, dì của cháu làm vậy là vì lợi ích của chú. Tên Miến Quốc đó rất xảo quyệt, chú đã bị lừa rồi. Đồ sứ trắng xanh cổ dài đó có thể bán được giá cao hơn. Dì của cháu đang giúp chú không bị người Miến Quốc lừa gạt. "  

Phương Bân nhếch môi, Khương Hà này thực sự là một kẻ tẩy não đỉnh cao.

Chỉ trong vài ngày, Kim Chung đã trở thành chú chó nhỏ trung thành của cô.

Cô cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Khương Hà giao cho thím Vương mang cháo trắng đến cho Phương Bân, thím đến trước giường Phương Bân còn khen ngợi cô: "Phu nhân của chúng ta thật là tốt bụng, cô ấy biết thân thể ngài không được khỏe, cho nên đặc biệt nấu cháo trắng cho ngài ăn. Cô ấy không tiện mang đến nên giao cho tôi. Phương tiên sinh, phu nhân cũng kính trọng ngài như chúng tôi. Ngài nên chăm sóc cơ thể mình thật tốt và sớm khỏe lại nhé. "  

Phương Bân nhìn thím Vương, cả hai người này đều đã bị Khương Hà tẩy não.

Họ vâng lời cô ấy.

Nhưng anh vẫn còn cơ hội.

Anh đã giấu đồ sứ trắng xanh đi, dù giấu ở đâu cô cũng sẽ không bao giờ tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com