Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Ý của anh không thể rõ ràng hơn, đó là Khương Hà là nữ chủ nhân của ngôi nhà, quản lí tài chính và mọi việc trong nhà, còn khẩu súng nằm trong tay mang một ý nghĩa sâu sắc như thuận ta thì sống chống ta thì chết.  

Khương Hà không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy nó, anh ta thực sự là một kẻ xấu xa tàn nhẫn!   

Đi cầu hôn mà như thế này đây!   

Khương Hà không muốn tay Cố Tây Lăng dính máu, chứ đừng nói làm tổn hại đến thôn dân ở đây, vì vậy cô lập tức bước lên phía trước, "Cố Tây Lăng, tôi có thể nói chuyện với cha tôi một chút được không?"  

Cố Tây Lăng vặn cổ, "Tôi cho em năm phút đồng hồ."  

Vừa nói, anh vừa lấy chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ra.   

Một gia đình ba người bước vào nhà.   

Khương Hà nhìn Khương mẫu đang lo lắng, "Mẹ, con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng cho con."  

Mặc dù Khương Hà mới mười chín tuổi, nhưng Khương phụ mẫu đã ngoài sáu mươi, vì vậy cô là bảo bối trong lòng của họ.   

Làm sao họ có thể gả cô cho loại người đó.   

"Ngoại trừ Giang Vệ Đông, không có ai xứng đáng với con đâu. Hà Nhi, đừng ngốc như thế, người đàn ông này không phải là người tốt."   

Khương Hà nhìn Khương phụ, "Cha, Giang Vệ Đông không muốn ở biên giới, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ quay lại kinh đô, và anh ta không có con trong lòng. Con không muốn kết hôn với anh ta."  

Anh ta thích Diệp Kiều Kiều, đó là những gì đã được định sẵn.   

Tuy rằng trước kia nguyên chủ rất thích anh ta, nhưng hiện tại cô không phải là nguyên chủ.   

Chỉ cần đừng đi lấy chung một người đàn ông với Diệp Kiều Kiều.   

Khương phụ nhàn nhạt thở dài, "Vậy con đã quyết tâm lấy tên xã hội đen này?"  

"Cha, đừng nói xã hội đen, anh ấy mặc dù ở khu cấm lại còn giết người phóng hỏa? Chỉ là anh ấy không thuộc về quê hương, cách biệt một dòng suối mà thôi."   

Và sớm muộn gì cô cũng sẽ để anh đưa cả thôn về nước!   

Mặc dù mục tiêu này có vẻ hơi cao, nhưng cô phải cố gắng vì nó!   

Sau khi nghe Khương Hà nói, Khương mẫu đã suy nghĩ lại: "Chà, vẻ cậu ta không giết người phóng hỏa. Tôi còn từng nghe nói rằng có gần 200 người trong thôn Triều Nam của anh ấy, và hầu hết họ đều là cử nhân. Họ ... chắc sẽ không..."

Trong mắt bọn họ, xã hội đen bây giờ và thổ phỉ trước kia không có gì khác biệt, khi bắt được phụ nữ sẽ cùng nhau chia sẻ vui vẻ.   

Vì vậy, nguyên chủ chỉ ở trong nhà Cố Tây Lăng hai ngày rồi chết nên họ nghĩ rằng cô đã bị chơi đến chết.   

Khương Hà lắc đầu, "Thật ra, anh ấy rất tôn trọng con, nếu không anh ấy đã không đưa con đến cửa cầu hôn."  

Khương phụ là một người truyền thống.   

Tuy rằng lễ nghĩa của Cố Tây Lăng rất chuẩn, nhưng bộ dạng hung ác của anh lại khiến ông không yên tâm.   

Chỉ là như vậy.   

Khương phụ thở dài, "Cậu ta, con có bị sợ cậu ta không?"  

Khương Hà nhìn Khương phụ, "Cha, Cố Tây Lăng đã nói không thể chống đối lại anh ta, và đây còn là sự tự nguyện của con gái, vậy nên cha à!"   

Không có anh, cô sẽ chết.   

Cô cũng biết, nếu cha cô thật sự muốn thì vẫn có cách đưa cô ra khỏi thôn Triều Nam, nhưng cuộc đời cô sẽ bị vấy bẩn, không thể tái giá.   

Khương mẫu cũng đã nghĩ tới điểm này, nhìn Cố Tây Lăng cao lớn đẹp trai ở bên ngoài, lại nhìn Phương Bân, một học giả tình nguyện đi theo hắn.   

"Ông à, đây nên là một sự kiện vui vẻ, hãy vui lên."  

Vui sao?   

Làm sao Khương phụ có thể vui được?   

Thật ra năm phút đồng hồ đã trôi qua từ lâu nhưng Cố Tây Lăng cũng không có thúc giục cô.   

Khương Hà nghĩ, có lẽ anh ta có một khuôn mặt hung dữ, nhưng tấm lòng của anh ta vẫn tốt, phải không?   

Sai khi ra khỏi nhà, Khương mẫu cười nói: "Con rể, sau này hy vọng con sẽ đối xử tốt với Hà Nhi của chúng ta. Bây giờ con ở lại ăn cơm đi, mẹ nấu."  

Khương mẫu vừa dứt lời, Cố Tây Lăng liền tiến tới, khiến bà kinh ngạc lùi về sau một bước.   

Khương Hà cũng vô thức đứng trước mặt mẹ mình, nhưng anh chỉ cúi đầu thật sâu, "Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi dạy Khương Hà, con xin đảm bảo với mẹ rằng cả đời này cô ấy sẽ không phải lo nghĩ gì cả, sẽ không bao giờ bị lạnh hay đói."

Khương mẫu nghe được liền bật khóc, ngay cả Khương Hà đang đứng đó cũng sững sờ.   

Tên đại ác nhân được miêu tả vô cùng độc ác và tàn nhẫn, nay đột nhiên lại trang trọng và nghiêm túc như vậy.   

Nó khiến trái tim cô rung động.   

Khương mẫu gật đầu, "Mẹ từng nghe nói con từ bắc chạy nạn đến đây, cha mẹ đều mất sớm, con gọi ta mẹ thì là con ta. Mẹ sẽ tin tưởng lời của con, hi vọng con sẽ luôn giữ lời hứa của mình."

"Tôi, Cố Tây Lăng, thề với trời, nếu tôi làm tổn thương trái tim của Khương Hà, tôi sẽ bị sét đánh!"   

Khương mẫu vội lau khóe mắt, "Được rồi, con không ở lại ăn trưa à?"  

Cố Tây Lăng từ chối, "Đường xá xa xôi con phải về sớm."  

Nói xong, anh khoát tay.   

Ma Tử lập tức mang chiếc hộp lớn vào, lấy từng món quà cầu hôn ra.   

Không chỉ có thịt và thức ăn, mà còn có đài phát thanh! Ở thời đại này, rất hiếm nhà có đài phát thanh.   

Những người vây xem náo nhiệt xung quanh không khỏi cảm thán.   

"Ồ, tôi còn tưởng rằng Khương Hà sẽ chết khi cô ấy bị cướp đi ! Kết quả ... bọn cướp đó muốn cưới cô ấy!"  

"Không chỉ thế! Nhìn miếng thịt lợn đó đi, nó có thể ăn được cả năm. Còn cơm trắng nữa, nhìn thật là ngon."   

"Ghen tị à? Anh có con gái để gả đi không?"  

"Không thể cưới, không thể cưới..."  

Bất kể những người xung quanh đang nói gì, cô cũng không quan tâm. Khương Hà quỳ thẳng trên tấm đệm, lạy với cha mẹ, "Cha, cha nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Thân thể của cha rất quan trọng. Đừng làm việc quá sức."  

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con gái mẹ, nó sẽ quay lại gặp mẹ khi nó rảnh."  

"Được rồi, đi thôi, đi thôi." Khương phụ cũng không nhịn được nữa, nước mắt như muốn trào ra.   

Khương Hà nhìn bóng hình của cha mẹ mình trước cửa.   

Kiếp trước Khương Hà là một đứa trẻ mồ côi và lớn lên trong cô nhi viện nên cô chưa bao giờ được trải nghiệm tình yêu thương của cha mẹ.   

Cô đến đây, tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ mới có thể cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ mình mãnh liệt thế nào.   

Trên ngựa, giọng nói khàn khàn của Cố Tây Lăng vang lên bên tai cô, "Nếu thích, sau này chúng ta ở chỗ này xây một ngôi nhà được không?"  

Khương Hà nghiêng đầu nhìn Cố Tây Lăng, "Anh có ý gì?"  

"Em không thể để người yêu em không bao giờ về nhà mẹ đẻ nữa phải không?"  

Khương Hà im lặng, nhưng trái tim cô đang ngập trong sự ngọt ngào.   

Người này không tệ như cô đã tưởng tượng.   

Khi rời đi, họ trực tiếp đi qua cổng chính mà không đi con đường phụ đã đến.   

Tin tức về việc Khương Hà kết hôn với xã hội đen nhanh chóng lan truyền khắp thôn.   

Mọi người đều chờ đợi để xem trò cười của cô.   

Mặc dù xã hội đen đúng là rất đẹp trai, nhưng họ nghe nói rằng anh ta có xu hướng ngược đãi mọi người.   

Giống như lính Nhật.   

Có lẽ trong vài ngày nữa, thi thể của Khương Hà sẽ được đưa về Khương gia.   

Cổng thôn.   

Từ xa có thể nhìn thấy một bóng người xinh đẹp.   

Ma Tử, người đang đi phía trước, kéo dây cương, "Đại ca, Diệp Kiều Kiều! Cô ấy đang đợi anh ở cổng kìa!"  

Cố Tây Lăng thản nhiên lướt qua cô ấy như chưa từng gặp.   

Diệp Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh, "Cố Tây Lăng, tôi có chuyện muốn nói với anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com