Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Khương Hà run lên, cô nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại, nướng phần bột còn lại thành bánh mì dẹt, để khi đói trên đường còn có đồ ăn.

Sau khi cô chuẩn bị lương khô.

Kim Chung cũng đã sắp xếp xong.

Khương Hà đứng trên tháp tre nhìn ánh sáng mặt trời tắt dần, cô lấy súng và một con dao để trong tủ bỏ vào túi, sau khi mọi người trong thôn đã đi ngủ hết, cô lên đường lúc nửa đêm.

Tiểu Bạch khó hiểu nhìn cô: "Cô thật sự muốn đi đến nơi nguy hiểm như vậy?"

"Ừ."

"Cô thật sự không muốn anh ta chết sao?"

"Tôi không muốn bị kẹt ở đây mãi mãi!" Khương Hà giải thích.

Tiểu Bạch dang rộng móng vuốt, "Kỳ thật anh ta chết cũng có thể tốt hơn, chúng ta không cần hoàn thành nhiệm vụ nữa, cô cũng có thể sống cuộc sống tươi đẹp của chính mình, vậy nên, cô nên để anh ta chết đi."

Khương Hà mím môi, "Không, tôi muốn quay về! Tôi không muốn ở lại cái thời đại nghèo nàn này! Anh ta sống hay chết không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn quay về thôi!" Cô nhắc lại.

Tiểu Bạch suy nghĩ rồi cười nói: "Đúng vậy, vậy cô biết chuyến đi này nguy hiểm đến mức nào chứ?"   

"Không phải việc của cậu, im đi!"

Khương Hà thực sự không thể chịu đựng cái hệ thống suốt ngày lảm nhảm này.

Tiểu Bạch im lặng, dù sao chỉ cần không đi lệch, những chuyện khác cô muốn làm gì thì làm.

Ban đêm thật yên tĩnh.

Âm thanh duy nhất xung quanh là tiếng côn trùng và tiếng chim.

Kim Chung nắm lấy tay Khương Hà, nhỏ giọng hỏi: "Dì, dì có biết tìm chú ở đâu không? Trên đường đi chúng ta sẽ không bị quân Miến Quốc bắt được phải không?"

Khương Hà cũng lo lắng về vấn đề này.

Vì vậy cô nhìn Kim Chung và hỏi: "Nhóc có chắc chắn muốn đi cùng tôi không? Lần này rất nguy hiểm."   

"Con không sợ! Con tin dì có thể bảo vệ con, con cũng có thể bảo vệ dì." Kim Chung nắm chặt tay Khương Hà, sợ bị cô bỏ rơi.

Khương Hà cảm động, tình yêu của cô dành cho cậu bé này không phải là vô ích.

Cô lặng lẽ dắt ngựa đi về phía cổng làng.

Đêm nay trăng sáng, sao thưa thớt, không khó để nhìn thấy đường, nhưng Khương Hà không dám nghỉ giữa chừng, cưỡi ngựa suốt đêm.

Thực ra cô không biết đường.

Nhưng không biết vì sao, trực giác mách bảo cô, dọc theo con đường này cô có thể tìm được Cố Tây Lăng.

Cô muốn tìm anh.

Thông báo cho anh rằng có nguy hiểm.

Anh không thể xảy ra chuyện gì.

Sau khi cưỡi ngựa xuyên đêm, cô và Kim Chung đã đến lân cận thị trấn khi trời vừa sáng.

Yên ngựa quá cứng nên Khương Hà phải nghỉ ngơi trong khu rừng rậm gần đó.

Ban đêm cô cưỡi ngựa, Kim Chung ngủ, cho nên ban ngày, Kim Chung thức, cô chợp mắt một lát.

Hai người và một con ngựa khá bắt mắt. Vì vậy hai người chỉ có thể tiếp tục cuộc hành trình vào ban đêm.

Khương Hà ngủ không sâu, cũng không dám ngủ quá lâu.

Buổi chiều, cô đi hái quả rừng và ăn vài miếng bánh cho đỡ đói, chuẩn bị lên đường vào buổi tối.

Khương Hà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch, hỏi: "Cậu biết đường không?"   

Tiểu Bạch không có ý định nói cho cô biết.

Khương Hà nhìn Kim Chung rồi nói: " Kim Chung, đi chúng ta sẽ lên đường sớm thôi."

"Vâng."

"Đừng đi quá xa."  

"Vâng, dì."  

Kim Trung chạy đi một chút nhưng vẫn trong tầm mắt Khương Hà.

Khương Hà nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch và nói: "Hệ thống, nói cho tôi đường đi rồi tôi sẽ nấu rượu cho cậu."

"Đồ lừa đảo, ở đây không có nho."  

"Cậu đã quên, trong hạt giống cậu đưa cho tôi có hạt nho. Trước đây tôi đã ra đồng cùng thím Vương và chị Cảnh, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm được ăn nho. Rượu các thứ... tự nhiên không phải là chuyện khó khăn gì."   

Qua lời Khương Hà nói, Tiểu Bạch có thể tưởng tượng ra rượu nho đỏ tím hấp dẫn và nuốt nước bọt.

"Được rồi, tôi sẽ vẽ bản đồ cho cô." Nói xong, Tiểu Bạch bắt đầu cào móng chân xuống đất.

Khóe miệng Khương   Hà khẽ nhếch lên, tấm bản đồ này... rất chi tiết...

Khương Hà không hề bất cẩn mà vẽ lại bản đồ một cách cẩn thận.

May mắn thay, cô có trí nhớ tốt.

Cô ghi nhớ được tất cả.

Ngay khi trời tối phải tận dụng lợi thế và lên đường.

Nhưng Khương Hà hoàn toàn không biết rằng trong chuyến đi này, cô sẽ gặp phải một tai họa nhỏ.

Đêm nay vẫn là một đêm trăng sáng, hai người tiếp tục lên đường dưới ánh trăng.

Kim Chung được Khương Hà ôm vào lòng ngủ ngon lành.

Tiểu Bạch cũng nằm trong lòng cậu, thỏa mãn liếm môi.

Khương Hà rất nhút nhát, nhưng hiện tại, dù một mình đi trên đường, còn mang theo hai người đang ngủ, cô vẫn chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn có một cảm giác rất kỳ lạ.

Đột nhiên.

Có tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau.

Lòng cô chùng xuống, cô lập tức cưỡi ngựa sang một bên nhường đường.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, cô đè nén sự tò mò xuống không quay đầu lại nhìn.

Tò mò sẽ giết chết mèo.

Cô biết rất rõ điều này.

Có thể phía sau không chỉ có một con ngựa mà có nhiều con.

Chúng đang từ từ đi vì tiếng vó cô nghe được không quá gấp gáp.

Để an toàn, Khương Hà đã bôi bùn lên mặt, đồng thời dùng dải vải quấn quanh bộ ngực to lớn của cô.

Mong rằng sẽ đến đích an toàn.

Giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau: "Ồ, là phụ nữ."  

Có người cưỡi ngựa đến gần cô, nghiêng đầu nhìn: "Cô gái, cô đi đâu vậy? Nửa đêm đi đường mà còn mang theo một đứa con." 

Nghe thấy tiếng động, Kim Chung tỉnh dậy.

Cậu dụi dụi mắt nhìn ông chú có râu trước mặt, "Chú có râu, chúng cháu đi tìm bố."  

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể của Khương Hà.

Một người đàn ông gầy gò khác cũng cưỡi ngựa tiến tới chặn đường cô.

Khương Hà chỉ có thể siết chặt dây cương, lắp bắp nói: "Mấy... mấy... đại... đại ca... có... có chuyện gì không?"  

"Yo, còn nói lắp. Giọng này hơi hay đấy."   

Có tổng cộng ba người đàn ông.

Một người gầy, một người có râu, người còn lại là một người đàn ông to béo.

Họ đều mặc quần áo thô và có mùi hôi thối nồng nặc.

Lòng bàn tay của Khương Hà chảy đầy mồ hôi.

Tất cả bọn họ đều đang vây quanh cô, đủ kiểu trêu chọc bằng lời nói.

Một số người thậm chí còn bắt đầu gây rối.

Hiện tại trong lòng cô rất hối hận! Dù có thế nào thì cô vẫn là phụ nữ.

Những người đàn ông này trông như thể đã không gặp một người phụ nữ nào trong cả trăm năm rồi.

Đôi mắt đó như muốn nuốt sống cô.

Kim Chung cảm nhận được sự sợ hãi của Khương Hà, cậu cũng sợ hãi, nhưng cậu từ nhỏ đã là một tên ăn xin lăn lộn khắp nơi, chưa từng gặp ai, cũng không hiểu gì cả.

Cậu nghiêm túc nói: "Chú ơi, chú đã từng gặp bố cháu chưa? Bố cháu là quân nhân. Ông ấy có một khẩu súng trong tay. Ông ấy rất mạnh mẽ! Bố nói rằng ông ấy có một đại đội dưới quyền... họ đã chiến đấu với quân Nhật cùng quân đội quốc gia, ngay cả chú của cháu cũng siêu mạnh!"   

Nghe vậy, Khương Hà lén giơ ngón tay cái lên khen ngợi Kim Chung, cô đang định rút súng.

Trong thời đại này.

Những người đáng kính trọng nhất là những người lính, nhưng những người trước mặt cô...có như vậy không...thì cô không biết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com