Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137 Sư huynh, đệ.....



Chương 137 Sư huynh, ta. . . . . .

Lỗ tai chợt bị ướt nóng mềm mại quấn quanh, Tống Thanh Thư mới phản ứng đã xảy ra cái gì, chính là cảm thấy được lỗ tai bị bao bọc tê tê dại dại, hơn nữa loại cảm giác kỳ quái này còn lan tràn toàn thân. Trương Vô Kỵ vốn thật cẩn thận hôn Tống Thanh Thư, lúc hôn xuống đã làm tốt chuẩn bị bị sư huynh quở trách, kết quả lo lắng đề phòng hôn trong chốc lát nhưng lại kinh hỉ phát hiện sư huynh vẫn không nhúc nhích, căn bản không có ý đẩy hắn ra. Trương Vô Kỵ giống như được cổ vũ, chậm rãi theo vành tai y hôn lên hai má, mũi, ánh mắt, một đường lưu lại dấu vết ẩm ướt.

Khi Trương Vô Kỵ tiếp tục hôn hai má Tống Thanh Thư, y liền phản ứng lại đã xảy ra cái gì, y bị khiếp sợ một cử động cũng không dám, đợi cho Trương Vô Kỵ lại muốn hôn mí mắt y mới đột nhiên ngẩng đầu, kết quả liền nhìn đến vẻ mặt Trương Vô Kỵ say mê, nhìn thấy ánh mắt hắn sáng đến dọa người. Giống như ngực bị hung hăng đụng phải một chút, Tống Thanh Thư bỗng chốc nói không nên lời, trái lại Trương Vô Kỵ đầy mặt đỏ lên tiến đến bên tai y, hô hấp nóng cháy cọ đến vành tai Tống Thanh Thư "Sư huynh, ta. . . . . . " Hắn cầm chặt tay Tống Thanh Thư, lôi kéo y hướng phía dưới cái cứng cứng này nọ sờ soạng.

Vừa chạm vào, tay Tống Thanh Thư liền giống như bị phỏng, giãy rụt trở về. Trương Vô Kỵ lôi kéo tay y không buông, rõ ràng là động tác bá đạo, trên mặt lại mang biểu tình khẩn cầu, cặp mắt bóng ướt nhìn xem Tống Thanh Thư, thanh âm hơi khàn khàn "Sư huynh, ta thích ngươi, sư huynh, Vô Kỵ thích ngươi, sư huynh. . . . . . " Hơi thở nóng cháy từng chút một tác động thần kinh yếu ớt của Tống Thanh Thư, giống như muốn đốt cháy bọn hắn.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Trương Vô Kỵ trong chốc lát, rất nhanh liền nhìn thấu hắn mạnh che giấu khẩn trương, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng xích lại gần, cực nhanh ấn hôn khóe miệng Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, rất nhanh đã bị mừng như điên bao phủ, kích động ôm chặt Tống Thanh Thư, ở trên mặt y hạ xuống một cái lại một cái hôn, sau đó hôn lên môi Tống Thanh Thư, thoáng liếm mút môi cánh hoa, ngốc đem đầu lưỡi vói vào miệng Tống Thanh Thư, thăm dò khoang miệng Tống Thanh Thư ra vào càn quét.

Tống Thanh Thư mặt sớm đỏ lên, y nhắm chặt mắt, cảm giác Vô Kỵ hôn môi đổi tư thế thả y lên mặt đất. Trên mặt đất giống như đã lót gì đó, mềm mại, cũng không lạnh lẽo như dự đoán. Bắt đầu Vô Kỵ còn hôn rất cẩn thận, hình như là sợ làm sợ Tống Thanh Thư, nhưng dần dần càng lúc càng điên cuồng, đầu lưỡi linh hoạt cường thế đảo khắp hàm trên Tống Thanh Thư, khi có khi không đảo qua mặt lưỡi, ý đồ cuộn đầu lưỡi y quẫy nhiễu. Hô hấp như bị cướp đi toàn bộ, Tống Thanh Thư lại không dám mở to mắt, tuy rằng tính toán thuận theo tâm ý bản thân, nhưng Vô Kỵ hành động điên cuồng quả thực ngoài dự liệu của y. Trong trí nhớ, Vô Kỵ còn là đứa nhỏ ngại ngùng dính người, nhưng đứa nhỏ này, hiện tại đang cường thế hôn y.

Tống Thanh Thư không dám nhớ lại những ngày ở cùng Vô Kỵ như trưởng bối, càng hồi tưởng, đối lập hành động điên cuồng của chính mình hiện tại, Tống Thanh Thư cảm thấy thật hổ thẹn. Bọn họ là sư huynh đệ, như thế nào sẽ biến thành như vậy, có phải do y kỳ quái mới làm hại Vô Kỵ cũng biến thành như vậy? Nhưng muốn mệnh là, tuy lần nữa tự nhủ như vậy không đúng, Tống Thanh Thư cũng không muốn dừng lại, cũng dừng không được. Vô Kỵ đã cởi quần áo y, áo bị lột ra từng chút, làn da bạo lộ trong không khí lạnh vù vù, chưa cảm thấy lạnh lẽo, đã bị nụ hôn nóng bỏng mang đến một trận run rẩy.

Trương Vô Kỵ thành kính hôn hầu kết Tống Thanh Thư, theo cổ hôn một chút hôn đi, mỗi một tấc da thịt cũng không buông tha. Bàn tay cũng không ngừng trên người Tống Thanh Thư vuốt ve, cái loại xúc cảm cực hạn muốn đem ngón tay hút chặt làm cho Trương Vô Kỵ mê muội, hắn hiện tại đều cảm thấy như nằm mơ. Trên người bị hôn đến dinh dính, Tống Thanh Thư do dự muốn mở mắt hay không, Vô Kỵ đã ngậm một bên quả đỏ, bên kia cũng lấy tay an ủi chơi đùa. Nương theo Trương Vô Kỵ khẽ cắn liếm mút, Tống Thanh Thư cảm thấy một luồng tê dại tiến vào cơ thể, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, bỗng Trương Vô Kỵ dùng sức mút vào, Tống Thanh Thư hổn hển thở gấp, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Trương Vô Kỵ thấy thú vị, nhìn thấy sư huynh như một gốc mẫu đơn nùng lệ, theo động tác của mình chậm rãi nở ra, cũng tản mát phong tình yêu dị, toàn bộ khẩn trương lúc trước hóa thành nồng đậm vui sướng, vừa kích thích Tống Thanh Thư muốn y phát ra thanh âm. Tống Thanh Thư cắn chặt môi, ánh mắt nửa mở ngậm chút hơi nước, khóe mắt đã nhịn đến đỏ lên. Y cũng không biết, Vô Kỵ nhu thuận từ nơi nào học được nhiều phương pháp tra tấn người như thế, đôi tay quỷ dị trên người y du tẩu, nơi đi qua như lửa nóng ngứa ngáy khó nhịn, cố tình y nói không nên lời cầu xin.

Tống Thanh Thư bỗng dưng mở to hai mắt, tay Trương Vô Kỵ luồn xuống phía dưới cầm của y. Không chờ y có phản ứng, chợt nghe đến Trương Vô Kỵ cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu ngậm lấy. Nơi yếu ớt nhất bị nóng ướt bao lấy, Tống Thanh Thư rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu kêu một tiếng, nghe thanh âm uyển chuyển hàm chứa mị ý kia, Tống Thanh Thư căn bản không tin đây là chính mình phát ra.

Trương Vô Kỵ đắc ý liếc mắt nhìn sư huynh, lúc này khóe mắt Tống Thanh Thư đỏ lên, tròng mắt đen bóng dường như bảo thạch ngâm trong nước, ánh mắt nửa khép như là mê say, lại mang chút ủy khuất tức giận, làn da nhiễm tình dục hơi hơi đỏ ửng, ngũ quan ôn nhuận thanh nhã ngày xưa lúc này mị hoặc mà yêu dị, lộ ra mỹ lệ khác thường. Trương Vô Kỵ nhìn ngây ngốc, hắn cũng không biết sư huynh ôn hòa có một mặt như vậy, mà một mặt này còn là ở nở rộ trong tay hắn. Chưa bao giờ giống như thời khắc này, Trương Vô Kỵ hy vọng sư huynh vĩnh viễn thuộc về một mình hắn, sư huynh như vậy, tuyệt đối không thể cho ai khác ngoài hắn nhìn đến.

Cố nén dục vọng bản thân, Trương Vô Kỵ chậm rãi chuyển động đầu, có tiết tấu phun ra nuốt vào yếu ớt của sư huynh, đầu lưỡi nhẹ chuyển, đem hết tất cả thủ đoạn lấy lòng sư huynh. Ngâm nga đứt quãng cùng thở dốc từ trong miệng Tống Thanh Thư phun ra, Tống Thanh Thư cố gắng ngẩng đầu từ trên mặt đất, theo góc độ của y, chỉ có thể nhình đến đầu đen đen của Trương Vô Kỵ dưới thân y nhấp nhô lên xuống. Cùng với động tác của Trương Vô Kỵ, tê dại trên người càng ngày càng mãnh liệt, dẫn đến mỗi dây thần kinh tựa hồ đều bùng cháy, Tống Thanh Thư mở to hai mắt, ngay trước cơn lũ dục vọng đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể vô ý thức phun ra ngâm thanh ái muội, làm sảnh đá thanh lãnh mang đến xuân ý đầy phòng.

Bỗng dưng ngón tay Tống Thanh Thư cuộn lại cắm vào tóc Trương Vô Kỵ, trên thân kiệt lực hướng về phía trước ưỡn lên, trước mắt hiện lên một mảnh sáng trắng, phóng thích trong miệng Trương Vô Kỵ. Sau một trận mê muội ngắn ngủi, ý thức Tống Thanh Thư dần dần thanh tỉnh, thân thể lại không có một chút khí lực, tứ chi mềm nhũn, dường như động cũng không được. Trong mờ mịt, Tống Thanh Thư nhận thấy được Trương Vô Kỵ cởi ra quần dưới hạ thân, ngón tay dính trọc dịch chậm rãi dò xét đến chỗ bí ẩn phía sau. Tống Thanh Thư đột ngột cả kinh, theo bản năng liền giãy dụa, thế nhưng Trương Vô Kỵ sớm có chuẩn bị, một tay dò vào, một tay chặt chẽ nắm chặt thắt lưng y, không để cho y giãy động chút nào.

"Vô Kỵ, buông ta ra. . . . . . "Thanh âm khàn khàn mang từ tình dục theo miệng Tống Thanh Thư truyền ra, liền Tống Thanh Thư cũng tự giật mình. Trương Vô Kỵ tiếp tục động tác, thân trên tinh tráng nằm sấp xuống trên người Tống Thanh Thư, hơi thở nóng cháy dường như muốn hòa tan Tống Thanh Thư, trong thanh âm tràn đầy ẩn nhẫn cùng khẩn cầu "Sư huynh, cho ta được không? Sư huynh. . . . . . "

Một tiếng sư huynh là cho Tống Thanh Thư nháy mắt tim mềm nhũn, lý trí vừa dâng lên trong nháy mắt chìm vào Cửu U chi uyên, Tống Thanh Thư thở dài một tiếng, tại địa đạo không một bóng người này, phóng túng một lần lại làm sao? Cùng với cúi đầu thở dài, tay Tống Thanh Thư ôm lưng Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ cả người chấn động, sau tạm dừng ngắn ngủi, hai tay lập tức châm lửa trên người Tống Thanh Thư càng thêm kịch liệt, trong từng trận tiếng thở dốc, cơn lũ dục vọng lại đem hai người bao phủ. Ngón tay Trương Vô Kỵ run rẩy khuếch trương trong thân thể Tống Thanh Thư, hắn cảm thấy ngón tay bị gắt gao hút vào, hắn chậm rãi tăng thêm ngón tay, từng chút dò tìm hoa viên bí ẩn. Tống Thanh Thư hô hấp dồn dập, thân thể buộc chặt, thỉnh thoảng hít sâu một ngụm, khống chế chính mình không kêu ra tiếng. Trương Vô Kỵ đem hai chân thon dài trơn bóng của Tống Thanh Thư giạng ra, làm cho toàn bộ của sư huynh bạo lộ ở trước mặt hắn, Tống Thanh Thư muốn kẹp hai chân lại, lại bị Trương Vô Kỵ ngăn trở động tác. Trương Vô Kỵ nhanh nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mặt, nhìn thấy ngón tay mình trong tiểu huyệt sư huynh không ngừng ra vào, ngẫu nhiên lộ ra vách trong diễm sắc, hô hấp hắn càng lúc càng dồn dập, lồng ngực lấy một loại tần suất rất nhanh mà phập phồng, cơ bụng kéo căng so với thỏi sắt còn cứng hơn.

Hắn liều chết nhìn chằm chằm sư huynh, tròng mắt đen trầm xuống, dường như có gió lốc nguy hiểm dần dần hình thành trong mắt, còn tùy thời sẽ bùng nổ. Trương Vô Kỵ cảm thấy cả người nóng đến muốn bạo tạc, hắn lúc này như mãnh thú nguy hiểm tùy thời mà động, mà Tống Thanh Thư chính là thức ăn của hắn, hắn mãnh liệt muốn xâu xé, cắn nuốt vào bụng chính mình.

Tống Thanh Thư như cảm giác được nguy hiểm, bối rối mở mắt, cùng thời khắc đó, Trương Vô Kỵ rút ra ngón tay bản thân, nắm chặt eo Tống Thanh Thư, đem thứ cứng rắn của mình lập tức cắm vào thân thể sư huynh. Tống Thanh Thư cảm thấy bản thân thật giống bị một thanh lợi kiếm chém thành hai nửa, đau đớn bén nhọn bất ngờ không kịp phòng làm hai mắt y có chút mơ hồ, thấy không rõ biểu tình Vô Kỵ trước mắt. Y đau đến túa ra mồ hôi lạnh, nhẹ hút khí, liền ngay cả hô hấp mang đến rung động rất nhỏ đều làm cho y cảm thấy đau đến run run.

Trương Vô Kỵ cũng nhịn đến đầu đầy mồ hôi, xâm nhập thân thể sư huynh mang đến cực hạn khoái cảm làm cho hắn muốn không để ý mà động, thế nhưng nhìn đến sư huynh vẻ mặt thống khổ, hắng chỉ có thể cắn răng cố nén mà bất động. Thân thể sư huynh bởi vì đau đớn mà run rẩy, cho dù này run rẩy nhỏ bé cũng làm cho khoái cảm như sóng biển cọ rửa mất lý trí Trương Vô Kỵ, hơn nữa cơn sóng càng lúc càng lớn, lý trí như cập bờ, liên tiếp bại lui. Hắn cảm thấy thống khổ gian nan, muốn thời gian nhanh qua đi, lại cảm thấy được sung sướng vô hạn, nếu có thể, hắn hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại một khắc này, khi thì thiên đường, lúc thì địa ngục, hắn là kẻ bồi hồi giữa thiên đường và địa ngục.

Tống Thanh Thư mở to mắt, nhìn đến Trương Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi, gân xanh trên trán hiện ra, thương tiếc vươn tay lau mồ hôi trên trán hắn, sau đó kéo đầu Trương Vô Kỵ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Trương Vô Kỵ rốt cuộc nhịn không được, một bên điên cuồng hôn môi Tống Thanh Thư, cùng y miệng lưỡi giao triền, một bên khống chế ưỡn động eo lưng, trong thân thể sư huynh chậm rãi đẩy mạnh.

Vẫn là đau đớn, Tống Thanh Thư cau mày, cảm thụ thứ cứng như sắt của Trương Vô Kỵ trong thân thể mình ra vào cắm rút, vách tràng yếu ớt bị ma xát tới lui, dưới mỗi động tác đều mang đến đau đớn bén nhọn. Y nhăn mi cố nén, vươn bàn tay muốn bắt lấy bả vai Vô Kỵ, lại vô luận thế nào cũng túm không được. Vô Kỵ làn da bóng loáng, cơ thể lại cứng như sắt, y căn bản bắt không được. Tống Thanh Thư cảm thấy chính mình như người chìm trong nước, rõ ràng trước mắt có một cây gỗ di động, y lại hoàn toàn bám không tới, loại cảm giác này làm cho y cảm thấy được khó chịu buồn bực.

Trương Vô Kỵ không chú ý tới này đó, toàn bộ tâm thần hắn bị cực hạn khoái cảm lấp đầy, động tác trên eo nhanh hơn, đem chính mình vùi thật sâu vào trong thân thể sư huynh. Cảm giác hạnh phúc thỏa mãn chưa bao giờ có bao quanh hắn, giờ khắc này hắn cảm thấy rốt cuộc chiếm được sư huynh, sư huynh hiện tại toàn bộ đều thuộc về hắn, kể cả cổ sư huynh, ngực, làn da toàn thân y, mỗi một mảnh xương dưới làn da y, mỗi một mảng huyết nhục, hoàn hoàn toàn toàn đều của hắn.

Hắn thật sâu khát vọng chưa có được, hiện tại, đều thuộc về hắn.

Trương Vô Kỵ ôm chặt sư huynh, lực lượng lớn đến như muốn đem sư huynh ghép vào thân thể hắn. Động tác trên eo cũng càng lúc cằng gấp rút khó dằn, vội vàng đem chính mình thô to lần lượt vùi vào sâu trong thân thể sư huynh, mỗi một động tác đều vừa sâu vừa mạnh, cục sắt thô to hung hăng ma sát vách tràng Tống Thanh Thư, lần lượt chậm rãi rút ra, sau đó vừa mạnh mẽ đẩy vào.

Quá nhanh, Tống Thanh Thư nhắm chặt mắt, khi Vô Kỵ mãnh liệt đẩy thẳng vào, thân thể y bị đâm từng chút dịch về phía trước. Y vươn cánh tay lại túm không được Vô Kỵ, loại cảm giác vô lực này làm y khủng hoảng, mở mắt ra nhìn đến thân thể rắn chắc của Vô Kỵ ở phía trên nhấp nhô lên xuống, gân xanh trên cổ vì cơ thể buộc chặt mà hoàn toàn nổi lên, mồ hôi theo cơ thể duyên dáng chảy xuống, tí tách rơi trên ngực y, bên hông, bụng. . . . . .

Giọt mồ hôi như mang theo nhiệt độ nóng rực, Tống Thanh Thư bị phỏng giật mình, mỗi nơi mồ hôi rơi xuống như dấy lên những ngọn lửa nhỏ, làm cho y có cảm giác kỳ dị trong đau đớn chết lặng. Loại cảm giác tê dại trước đó như trở lại, bắt đầu chỉ là một chút, nhưng theo Vô Kỵ mãnh liệt va chạm, loại cảm giác này nhanh chóng nổ tung, ở trong thân thể y lan tràn xung quanh, thiêu đốt tất cả thần chí y.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiệc tối còn có canh một, trước gửi xem, nếu không được ta sẽ dùng hình thức bình luận gửi một lần~ các em gái xem vui vẻ, xấu hổ, thịt lần này đủ sức nặng đi!

Editor nói ra suy nghĩ của mình: hơn 3000 chữ, oa thật mệt~

Bởi chương này làm sau 139 và 140 nên mình sẽ thấy hai chương sau xưng hô là huynh đệ mà không phải ta ngươi, khi nào rảnh mình sẽ sửa lại sau ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com