Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 138 Ngân Nguyệt bị thương


Chương 138 Ngân Nguyệt bị thương

Loại cảm giác thiêu đốt này quá mức mãnh liệt, trong nháy mắt Tống Thanh Thư thậm chí cảm thấy được thân thể của chính mình không thể chịu được cảm giác kịch liệt như thế, vì thế y ngẩng đầu, cổ cao duyên dáng bày ra. Trương Vô Kỵ ôm chặt Tống Thanh Thư, điên cuồng cắn cổ y, lưu lại một vết sâu , làm cho Tống Thanh Thư có một loại lỗi giác hắn ngay sau đó sẽ ăn chính mình.

Y có thể rõ ràng cảm nhận được thứ cứng rắn của Vô Kỵ trong thân thể mình một chút một chút mãnh liệt va chạm , một chút so với một chút càng sâu, mỗi một lần va chạm đều làm cho y cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể càng dữ dội hơn vài phần. Lý trí Tống Thanh Thư rốt cục thiêu đốt hầu như không còn, y say sưa phát ra âm thanh theo mỗi động tác của Trương Vô Kỵ, cặp chân thon dài ưu mỹ nhẹ nâng, chậm rãi quấn lên eo thon mạnh mẽ của Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ càng thêm hưng phấn, hai tay nắm chặt eo Tống Thanh Thư, đem chính mình nhét vào càng sâu trong thân thể sư huynh, mỗi lần đều rút nhẹ ra, sau đó lại đẩy mạnh vào.

Tống Thanh Thư bị đẩy đến thân thể không tự chủ dịch về phía trước, sau đó lại bị Vô Kỵ dùng lực càng lớn kéo về, hai loại lực hợp lại, làm cho Vô Kỵ tiến vào càng sâu.

"Ừ a. . . . . . ưm. . . . . . ừ. . . . . . Trương Vô Kỵ. . . . . . Trương Vô Kỵ. . . . . . nhẹ một chút, quá. . . . . . quá nhanh . . . . . ." Tống Thanh Thư lắc mạnh đầu, miệng đứt quãng phát ra thanh âm xấu hổ, ngay cả chính y cũng không biết mình đang nói gì. Trương Vô Kỵ bắp thịt cả người buộc chặt, dưới làn da mỏng tràn ngập lực lượng bạo tạc, đường cong ưu mỹ có một loại vẻ đẹp hoang dại, như thú hoang phát cuồng ở trong thân thể Tống Thanh Thư ra vào, nơi hai người kết hợp thậm chí truyền ra tiếng nước ái muội.

Tống Thanh Thư kịch liệt thở hổn hển, tư duy bị cơn sóng khoái cảm gột sạch, cái gì cũng nghĩ không nổi, cả thể giới tràn ngập đều là khoái cảm cực hạn. Trương Vô Kỵ gầm nhẹ, hai tay nắm chặt hai chân Tống Thanh Thư, banh ra đến mức khó tin, mạnh mẽ va chạm sư huynh. Tống Thanh Thư bị khoái cảm lôi cuốn, y có thể cảm giác được dục vọng đã bắn qua một lần lại run rẩy đứng lên, Trương Vô Kỵ càng banh lớn chân y, khiến chính mình có thể nhìn rõ ràng nơi tương liên cùng sư huynh. Hắn hưng phấn nhìn thấy ngọc hành xinh đẹp của sư huynh dần dần đứng lên, nhìn thấy dục vọng thô to của chính mình đem hậu huyệt sư huynh căng đến tận cùng, lúc ra vào lật ra vách trong màu hồng phấn, kéo theo vài tia nước dâm mỹ.

"A. . . . . . A. . . . . . Trương Vô Kỵ. . . . . dừng lại. . . . . Trương Vô Kỵ. . . . . " Tống Thanh Thư thở dốc kêu, cảm giác chính mình sắp hít thở không thông. Thân thể y dù sao không tốt, dưới loại dục vọng mãnh liệt va chạm, thân thể y rất nhanh chịu không nổi, hai tay đã muốn vô lực theo trên lưng Trương Vô Kỵ buông thõng xuống, toàn bộ dựa vào Vô Kỵ ôm y mới không thoát lực.

Trương Vô Kỵ rất nhanh phát hiện tình huống sư huynh, nồng nặc thương tiếc trong ngực tràn ra, hắn nhẹ nhàng hôn hai má Tống Thanh Thư, liền tư thế tương liên đem sư huynh bế đứng lên, làm cho Tống Thanh Thư khóa ngồi trên eo bụng, mình thì nằm, từ dưới đỉnh làm lên Tống Thanh Thư. Tư thế này làm cho Trương Vô Kỵ tiến vào một độ sâu khó tin, thời điểm Trương Vô Kỵ đẩy từ dưới lên, Tống Thanh Thư suýt nữa sợ tới mức kêu ra.

Tống Thanh Thư bản thân đã không còn sức lực, Trương Vô Kỵ khen ngược giống càng ngày càng có tinh lực, thứ cứng rắn chôn trong cơ thể Tống Thanh Thư lớn mấy vòng. Tống Thanh Thư thậm chí hoài nghi này nọ lớn như vậy làm sao có thể ở trong thân thể mình ra vào, y có thể rõ ràng cảm ứng được mặt trên nhảy lên mạch đập, nóng bỏng như vậy, tựa như một cái bàn ủi ủi lên thành ruột y. Trương Vô Kỵ chặt chẽ đỡ eo y, nắm eo y phối hợp chính mình thẳng tiến động tác cao thấp lay động, lần lượt đem chính mình vùi càng sâu vào thân thể sư huynh.

Tư thế xấu hổ như vậy, Tống Thanh Thư sợ tới mức không dám mở to mắt, chỉ cảm thấy đã bị Vô Kỵ lần lượt xông thẳng vào thân thể chính mình. Mỗi khi y nghĩ đến tiến vào đã đủ sâu, nháy mắt đã bị Vô Kỵ đâm vào nơi càng sâu hơn. Trương Vô Kỵ nghiên cứu sâu y thuật, đối với cấu tạo nhân thể vô cùng hiểu, mỗi lần va chạm cố ý cọ qua noi đó, nhiều lần kích đến Tống Thanh Thư thở dốc liên tục, tại một lần đẩy đến nơi đó, Tống Thanh Thư rốt cục hét lên, ngón chân co quắp, lại một lần bắn ra, chất lỏng màu trắng phun ra eo bụng y cùng Trương Vô Kỵ.

Lúc y phóng thích thì cắn chặt, Trương Vô Kỵ gầm lên một tiếng, ôm thắt lưng Tống Thanh Thư cấp tốc rút động vài cái, lấy một loại lực lượng chưa từng có đẩy mạnh vào, dục vọng nhảy lên đem từng dòng tinh dịch nóng cháy rót vào cơ thể Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư còn chưa từ dư vị cao triều thoát ra, bị nóng run rẩy một chút, Trương Vô Kỵ vốn thực tủy biết vị, muốn ôm Tống Thanh Thư lại đến vài lần, đợi nhìn đến bộ dạng sư huynh, chỉ phải lưu luyến đem này nọ vừa cứng lên từ thân thể Tống Thanh Thư rút ra. Thứ kia vừa rút ra liền mang một cỗ nồng đậm trọc dịch, theo đùi trắng nõn thon dài của y chảy xuống. Trương Vô Kỵ nhìn thấy còn có dịch trắng theo lỗ nhỏ của sư huynh hé ra hợp lại không ngừng chảy ra, vội thật sâu nuốt ngụm nước miếng, dằn xuống dục vọng lại một lần phấn chấn, cẩn thận đem một ngón tay dò vào lỗ nhỏ mê người, đem này nọ của mình chậm rãi dẫn ra.

Mới vừa rửa sạch xong, Tống Thanh Thư liền hừ nhẹ một tiếng, cố gắng mở mắt. Trương Vô Kỵ nhìn thấy sư huynh thần sắc mệt mỏi, ngực lại là ngọt ngào lại là đau lòng, cẩn thận đưa tay ôm Tống Thanh Thư , nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào cho y.

Tống Thanh Thư tỉnh lại cảm thấy thật không tốt, vài lần kháng cự động tác Vô Kỵ giúp y mặc quần áo, đáng tiếc y lúc này cả người vô lực phản kháng không được, chính là ánh mắt trừng sang Trương Vô Kỵ cũng bởi vì nhiễm lên phong tình mị hoặc mà mất đi uy nghiêm lúc xưa, ngược lại dẫn tới Trương Vô Kỵ thiếu chút nữa dằn không được dục vọng bản thân.

Hai người thật vất vả mặc quần áo, Tống Thanh Thư lại được Trương Vô Kỵ giúp đỡ khôi phục sức lực chốc lát, liền Trương Vô Kỵ nhanh rời đi. Trước khi Tống Thanh Thư nhớ tới lúc trước Trương Vô Kỵ luyện công tẩu hỏa nhập ma, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, Trương Vô Kỵ liền mặt mày hổ thẹn hướng y nhận sai, làm cho Tống Thanh Thư cũng không thể nói nặng gì hắn.

Tống Thanh Thư cầm ra bản đồ địa đạo lúc trước tìm được, dựa vào bản đồ biểu thị tìm được Minh giáo nơi này vì hàng năm lâu ngày không động đến, lối ra hầu như đã bịt kín. Cũng may hiện tại Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương thần công cùng Càn Khôn Đại Na Di sắp luyện tới đại thành, tức khắc đẩy ra cự thạch, hai người dọc theo bản đồ, không chút cố sức ra khỏi mật đạo.

Ra khỏi mật đạo, ánh sáng lập lòe, hai người trong thời gian ngắn không mở được mắt, một lát sau mới chậm rãi mở to, chỉ thấy khắp nơi băng tuyết, ánh mặt trời chiếu trên băng phản xạ lại đây, sáng gấp mấy lần, bên ngoài vậy mà có tuyết rơi.

Tống Thanh Thư chưa kịp đánh giá vị trí trước mặt, chợt nghe một tiếng sói tru vang vọng sơn cốc, thanh âm còn chưa hạ xuống, chỉ thấy một bóng trắng nhanh như chớp hướng tới hai người tiếp cận.

Tống Thanh Thư vui mừng đan xen, kêu lớn "Ngân Nguyệt!" Vừa nghe đến tiếng tru Tống Thanh Thư chỉ biết là Ngân Nguyệt, vốn tưởng rằng nó sẽ không tìm được mình, không ngờ chính mình mới ra nó lại tìm tới đây rồi.

Chờ Ngân Nguyệt chạy đến trước mắt, Tống Thanh Thư mới giật mình phát hiện tình trạng Ngân Nguyệt cực kì không tốt, một thân lông trắng như tuyết lại loang lổ vết máu, vài chỗ thậm chí chảy máu, có mấy chỗ giống như bị đốt trọi, da lông trắng tuyết biến thành màu đen khó coi. Lại nhìn ánh mắt nó, cặp hắc diệu thạch hút hồn người cũng trở nên ảm đạm vô cùng, chính là nhìn thấy Tống Thanh Thư mới mạnh mẽ lộ ra chút thần thái.

Tống Thanh Thư lại là giật mình lại là đau lòng, Ngân Nguyệt làm bạn với y nhiều năm như vậy, đã sớm tồn tại như người bạn thân nhất, hiện tại lại có thể bị thương thành như vậy. Hơn nữa y biết Ngân Nguyệt có bản lĩnh kinh người, y biết trong thế giới này không còn gì có thể làm Ngân Nguyệt bị thương, ngay cả sư tổ Trương Tam Phong đều cực kỳ tán thành điểm này. Như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai có năng lực đem Ngân Nguyệt thương tổn thành như vậy?

Ngân Nguyệt nhìn đến Tống Thanh Thư giống như đứa nhỏ bị tủi thân, bay nhanh cọ đến bên người Tống Thanh Thư tìm kiếm an ủi. Tống Thanh Thư đã sớm quen thuộc hình thức ở chung cùng nó, cũng vươn tay đến vuốt ve đầu Ngân Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt lông. Nào biết lần này Tống Thanh Thư vuốt ve lại không chỉ không an ủi được, còn khiến Ngân Nguyệt nổi giận, Ngân Nguyệt tức giận gầm lên, mũi nhích gần trên người Tống Thanh Thư không ngừng ngửi cái gì, gầm lên càng lúc càng lớn, động tác kích thích gió cực mạnh đem tuyết trên mặt đất xung quanh đểu thổi lên không trung.

Tống Thanh Thư thân thể đang suy yếu, bị gió mạnh mang tuyết đánh lên mặt, thân hình không khỏi lảo đảo một chút. Trương Vô Kỵ thấy vậy vội vàng ôm y vào trong ngực, không nói hai lời đối với Ngân Nguyệt đang phẫn nộ đánh ra một chưởng. Tống Thanh Thư thất kinh, Trương Vô Kỵ hiện tại lực lượng mạnh mẽ vô cùng, Ngân Nguyệt mang thương tích làm sao có thể tiếp một chưởng của hắn? May mắn thân hình Ngân Nguyệt coi như linh hoạt, nhảy vọt lên tránh được chưởng phong của Trương Vô Kỵ, nhưng còn chưa chờ Tống Thanh Thư đem tim thả về bụng, chỉ thấy Ngân Nguyệt nổi giận dời đi mục tiêu, rống lên vươn vuốt sắc vồ tới Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ ôm Tống Thanh Thư thoải mái tránh được một vuốt, xoay người lại hướng Ngân Nguyệt sắp đánh ra một chưởng. Lần này Tống Thanh Thư rốt cuộc ngăn kịp, vội vàng ngăn Trương Vô Kỵ ra tay, không để ý Trương Vô Kỵ phản đối đi đến trước mặt Ngân Nguyệt đang rống giận, vươn tay sờ đầu nó như cũ.

Trương Vô Kỵ ở một bên thấy trong lòng run sợ, chuyển công lực đến tay, có nguy hiểm liền xuất thủ.

Ngân Nguyệt không tránh khỏi vuốt ve của Tống Thanh Thư, ngược lại là một đôi mắt đen bi thương yên lặng nhìn y. Ánh mắt kia giống như hướng vào trong lòng y, cho dù không biết nguyên do, Tống Thanh Thư cũng hiểu được ngực chua chát, lòng dâng lên nồng đậm áy náy, ôn hòa vuốt ve lông Ngân Nguyệt, miệng nhẹ giọng giải thích, "Ngân Nguyệt a, lần này là ta không đúng, không nên bỏ lại ngươi một mình ở sa mạc, còn hại ngươi bị thương. Chúng ta là bạn tốt nhất, về sau chúng ta đều ở cùng nhau, không bao giờ ... cùng ngươi tách ra nữa, Ngân Nguyệt tha thứ ta được không?"

Ngân Nguyệt hai mắt nhìn Tống Thanh Thư, trong cổ họng ư ử vài tiếng, đầu cọ cọ tay Tống Thanh Thư, bỗng nhiên há miệng ngậm tay y. Trương Vô Kỵ canh giữ bên cạnh thấy vậy một chưởng sẽ đánh ra, Tống Thanh Thư vội vàng ngăn cản, tiếp tục ôn hòa nhìn Ngân Nguyệt, y biết Ngân Nguyệt không có địch ý.

Ngân Nguyệt ngậm tay Tống Thanh Thư, vươn đầu lưỡi đầy đặn, nhẹ nhàng đảo một vòng trên tay Tống Thanh Thư, đến khi trên tay Tống Thanh Thư dính đầy nước miếng của nó mới nhẹ nhàng buông ra, ngược lại đi quấn tay còn lại của y. Tống Thanh Thư không biết Ngân Nguyệt mưu đồ, cảm thấy dở khóc dở cười, Trương Vô Kỵ ở bên cạnh lại xem đùng đùng nổi giận, này súc sinh, cư nhiên thanh trừ mùi của hắn trên người sư huynh.

Đợi đến Ngân Nguyệt còn muốn với đầu lưỡi đi liếm hai má cùng cổ Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ rốt cuộc nhịn không được, gầm lên nhảy đến, chưởng lực mãnh liệt đem Ngân Nguyệt đánh văng ra, sau đó bảo vệ trước người Tống Thanh Thư, cùng Ngân Nguyệt nổi phẫn nộ trừng nhau.

Tống Thanh Thư không có cách nào, thế nào bây giờ Vô Kỵ còn tính tình trẻ con, chuyên môn đối phó Ngân Nguyệt. Không để ý vẻ mặt Vô Kỵ đáng thương hề hề, Tống Thanh Thư đẩy hắn ra ngồi xổm trước mặt Ngân Nguyệt, tìm thuốc trị thương bôi trên miệng vết thương còn đổ máu của nó.

Trong quá trình Ngân Nguyệt vẫn im lặng, trừ bỏ thỉnh thoảng đắc ý hướng Trương Vô Kỵ mặt đen thui liếc mắt một cái. Tống Thanh Thư cẩn thận sửa sang da lông bị đốt đen, đau lòng nói, "Làm sao bị thành như vậy? Là cái gì làm ngươi bị thương?"

Trí tuệ Ngân Nguyệt đã đến trình độ có một không hai, nghe vậy trong mắt lộ vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó còn vẫy cánh trên lưng mình.

"Ngươi là nói, là thứ gì bay trên trời làm ngươi bị thương?" Tống Thanh Thư giật mình hỏi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha, canh hai, làm việc thật mệt, các chị em đều ngâm xà phòng thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com