Chương 139 Khiêu chiến sáu đại môn phái (1)
139 Khiêu chiến sáu đại môn phái
Ngân Nguyệt cúi đầu, cái đầu to ủy như ủy khuất cọ cọ tay Tống Thanh Thư, nhìn Trương Vô Kỵ một bên hai mắt bốc lửa.
"Sư huynh, chúng ta hiện tại đi nơi nào?" Trương Vô Kỵ nhìn khoảng không nhuộm bạc phía trước, ánh mắt tràn ngập tin cậy cùng không muốn xa rời nhìn về Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư vỗ về đầu Ngân Nguyệt, trong vẻ mặt mang theo vài phần gấp gáp, "Nơi này là giữa sườn tọa vong phong, chúng ta phải nhanh lên đỉnh Quang Minh, thời gian khẩn cấp, sáu đại môn phái ước chừng sắp lên tới đỉnh Quang Minh, chúng ta phải nhanh ngăn cản bọn họ, nếu không hậu quả không thể lường được!"
Trương Vô Kỵ có chút không hiểu sư huynh vì sao chú ý chuyện Minh giáo như vậy, thế nhưng lời sư huynh hắn trước giờ không hề phản đối, lập tức đáp một tiếng, rồi sau đó lại lo lắng nhìn thân thể sư huynh, có chút lắp bắp nói, "Sư huynh, huynh. . . . . . Huynh hiện tại đi đường có tiện không? Vô Kỵ, Vô Kỵ ôm huynh được chứ?
Mặt Tống Thanh Thư phừng một chút đỏ lên, vội vàng quay đầu đi, cố gắng làm cho thanh âm có vẻ trấn định, "Yên tâm, huynh chạy đi không thành vấn đề, chúng ta nhanh xuất phát đi!"
"Được!" Trương Vô Kỵ thanh âm hưng phấn ở bên tai vang lên, không đợi Tống Thanh Thư phản ứng liền một phen dắt y, Cửu Dương chân khí lưu chuyển, lấy tốc độ kỳ diệu bay nhanh chạy lên đỉnh núi.
Ngân Nguyệt ở phía sau thét dài một tiếng, tung ra bốn vó, theo sau hai người chạy tới.
Lấy tốc độ hiện tại của Trương Vô Kỵ, không đến một khắc chung, hai người một sói đã sắp tới đỉnh Quang Minh, trên đường tất nhiên gặp được không ít võ lâm nhân sĩ tử thương do liều mạng chém giết, vẻ mặt Tống Thanh Thư cũng càng ngày càng lo lắng.
Ngoài tường vây có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm, hai người một sói băng qua hai bên thính đường, trước mắt là một mảnh quảng trường. Trên sân người đứng đông nghìn nghịt, phía tây ít người, mười nhóm trên người máu tươi đầm đìa, hoặc ngồi hoặc nằm, là Minh giáo một phương. Phía đông người nhiều hơn mấy phần, chia làm sáu nhóm, xem ra sáu phái đã đến đông đủ. Sáu nhóm người thấp thoáng làm tư thế bao vây Minh giáo. Nhìn Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Bành hòa thượng, Thuyết Bất Đắc mọi người đều ngồi trong vòng giáo chúng, xem tình hình vẫn là hành động gian nan.
Trong khoảng sân bởi vì nhiều bề trên, cho nên Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư đến nơi cũng không dẫn tới mấy người chú ý, ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người đang đánh nhau kịch liệt ở trung tâm khoảng sân. Tống Thanh Thư ngưng mắt nhìn lại, thấy trong đó có một người cư nhiên là tứ sư thúc Trương Tùng Khê, người cùng hắn giao thủ là một lão giả cường tráng, mi dài thắng tuyết, mũi như ưng câu, chính là ngoại công của Trương Vô Kỵ, giáo chủ Thiên Ưng giáo Bạch Mi Ưng Vương. Hai người đều là cao thủ lúc bấy giờ, mặc dù tay không, nhưng giao thủ chưởng phong mãnh liệt, xung quanh mấy trượng không người có thể gần.
Trương Vô Kỵ đầu tiên là nhận ra Trương Tùng Khê, thần sắc hưng phấn nhìn Tống Thanh Thư liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói, "Sư huynh, đệ đi giúp tứ sư thúc đi!" Hắn cũng không gặp qua Bạch Mi Ưng Vương, không nhận ra ngoại công mình.
Tống Thanh Thư buồn cười nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, "Trên tràng hai người một là sư thúc của chúng ta, một là ngoại công của ngươi, đệ xác định muốn giúp tứ sư thúc đánh ngoại công của ngươi sao?
Trương Vô Kỵ nét mặt sửng sốt, lại cẩn thận liếc trộm lão giả mi dài đang giao thủ kia, quả nhiên trên gương mặt lão thấy được vài phần bóng dáng mẫu thân, đầu tiên là tinh thần chấn động, lập tức lại ỉu xìu, mềm mềm nói "Thì ra là ngoại công, sư thúc đối với đệ vô cùng tốt, nhưng đệ cũng không thể giúp hắn đối phó ngoại công. . . . . . Sư huynh, đệ nên làm cái gì bây giờ?" Trương Vô Kỵ theo thói quen nhìn về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư không có trả lời, mà là ngẳng đầu hướng bốn phía nhìn lại, từ lúc bắt đầu, y có một cảm giác rất kỳ quái, thật giống như có ai đang ngầm nhìn trộm. Cái loại tầm mắt có thể đem người chọc thủng dính ở trên người thập phần khó chịu, hơn nữa Tống Thanh Thư từ đó cảm giác được nguy hiểm, liền giống như gặp gỡ thiên địch, làm trong lòng y có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Ngân Nguyệt tựa hồ cũng cảm giác được tầm mắt này, vốn dịu ngoan đứng bên người Tống Thanh Thư cũng trở nên táo bạo bất an, trong mắt đen dọa người ẩn ẩn hiện lên tia chớp bạc chứa uy áp vô thượng, đuôi to sau lưng hợp làm một cũng vẫy tới vẫy lui, mơ hồ có dấu hiệu tách ra. Tống Thanh Thư vội vàng trấn an vỗ vỗ đầu Ngân Nguyệt, đợi nó an tĩnh lại xong lại ngẩng đầu hướng xung quanh xem chừng, song người xung quanh quá nhiều, muốn từ trong nhiều người như vậy tìm được chủ nhân đạo tầm mắt kia không khác mò kim đáy bể.
Tống Thanh Thư có hơi thất vọng, đang muốn thu hồi tầm mắt, phảng phất như là tâm hữu linh tê, ngồi trong đám người Minh giáo, Dương Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thương vào lúc này mở mắt, tiếp xúc phải ánh mắt lo lắng của Tống Thanh Thư. Nháy mắt, tựa như xuân về hoa nở, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng Dương Tiêu dần dần lộ ra một nụ cười ấm áp dạt dào không hợp khí chất, mang theo lực lượng trấn an lòng người đến lạ. Cho dù thân ở hiểm nguy, gặp phải địch nhân gấp mấy lần mình, Dương Tiêu lại có vẻ bình tĩnh, như là hôm nay không phải ngày sinh tử tồn vong của Minh giáo, mà là dương quang ấm áp sau giờ ngọ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tống Thanh Thư chuyên chú mà ấm áp, mang theo tràn đầy quan tâm cùng trấn an.
Tống Thanh Thư nhìn chăm chú vào thân ảnh Dương Tiêu thoải mái thong dong, vẻ mặt ngơ ngác, thẳng đến bên tai truyền đến tiếng gọi của Trương Vô Kỵ mới khiến cho y phục hồi tinh thần lại "Sư huynh, sư huynh, huynh nói ta nên giúp ai?"
Tống Thanh Thư sửng sốt một chút, mới hiểu được hắn nói chính là Trương Tùng Khê cùng Ân Thiên Chính đang giao đấu giữa sân, khẽ nói "Lẽ nào không có biện pháp càng tốt sao?"
"Biện pháp càng tốt. . . . . ." Trương Vô Kỵ lâm vào suy tư, hắn chung quy thông minh, không lâu liền hai mắt sáng ngời, đỏ mặt nói "Đệ cư nhiên đã quên, lúc trước nghe Thành Côn nói qua, sáu đại môn phái vây công đỉnh Quang Minh vốn là một âm mưu, hiện tại chỉ ần vạch trần âm mưu lớn này, hai bên không cần đánh nữa, này không phải đôi bên đều tốt? Đệ thật ngốc, đạo lý rõ ràng như vậy đều chưa suy nghĩ cẩn thận!" Trương Vô Kỵ gãi gãi đầu, ảo não nói.
Đây cũng không thể trách hắn, vài năm này một mình bước chân vào giang hồ, hắn xem hết trên giang hồ các loại trò hề, kì thực thông minh khôn ngoan thật. Chẳng qua gặp được sư huynh sau quá mức vui sướng, hơn nữa trước đây dưỡng thành thói quen ỷ lại sư huynh làm cho hắn quen tính không đi tự hỏi, chỉ đi hỏi ý kiến Tống Thanh Thư. Hiện tại được sư huynh một câu chỉ đích danh, không khỏi xấu hổ không thôi, hơi thêm tự hỏi đã hiểu được chỗ then chốt, đồng thời hắn cũng âm thầm nói cho chính mình phải học nên một mình đảm đương một phía, như vậy mới có thể để sư huynh dựa vào.
Trương Vô Kỵ ôn nhu nhìn Tống Thanh Thư bên cạnh, cẩn thận che dấu đáy mắt nóng rực. Sau khi hưởng qua tư vị tình dục tại địa đạo, trong mắt Trương Vô Kỵ, sư huynh ngày thường khiến hắn thấy ngực ấm áp, để cho hắn không tự chủ được muốn tới gần, mỗi một chỗ trên người lại đều tràn ngập hấp dẫn cực hạn, không lúc nào không dụ dỗ hắn nhào qua đem sư huynh đặt dưới thân tùy ý thừa hoan. Nhưng hắn cũng biết này căn bản không có khả năng, đành phải liều mạng áp chế ý nghĩ trong lòng, trời biết, nếu có thể hắn thật muốn đem sư huynh tốt đẹp như thể một ngụm nuốt vào bụng, làm cho sư huynh vĩnh viễn thuộc về hắn.
Ngay lúc hắn ngây người, trên quảng trường Trương Tùng Khê cùng Ân Thiên Chính đã so đấu xong rồi, Ân Thiên Chính nội lực còn hơn Trương Tùng Khê một bậc, Trương Tùng Khê lui về phái Võ Đan. Còn chưa chờ hắn thở một hơi, chỉ thấy Võ Đan Mạc Thanh Cốc lại vọt ra, không phân trần gì lại cùng Ân Thiên Chính đấu chung một chỗ.
Mạc Thanh Cốc kiếm đi nhẹ nhàng, chiêu thức thay đổi, Ân Thiên Chính lại chỉ lấy một cây gỗ lớn cắt thành hai đoạn cùng hắn triền đấu, nhìn như chiêu thức tán loạn, kì thực đại khai đại hợp, phong cách cổ xưa chuyết trọng, mỗi lần có thể đem thế công của Mạc Thanh Cốc tiêu trừ. Hai người lại đấu hồi lâu, Ân Thiên Chính cuối cùng thắng Mạc Thanh Cốc một chiêu, đoạt đi kiếm trong tay hắn, chẳng qua trên cánh tay lão cũng trúng một kiếm, bị chút thương.
Trong lúc đó, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc phái Võ Đan đều thua trong tay Ân Thiên Chính, nhưng Ân Thiên Chính liên tiếp chiến hai người, hơn nữa tuổi tác đã cao, lúc này đã sắp hao hết thể lực, chẳng qua vẫn nỗ lực chống đỡ. Mắt thấy phái Võ Đan lại đi ra một người, khuôn mặt vuông vắn, râu dài đến ngực, Ân Thiên Chính trong lòng âm thầm kêu khổ, trên mặt lại bày ra vẻ hào sảng, giương giọng nói "Vốn nghe thấy Tống đại hiệp phái Võ Đan hiệp danh truyền xa, một thân võ công thâm sâu được Trương chân nhân chân truyền, hôm nay Ân mỗ có thể lãnh giáo, quả thật là chuyện may mắn!"
Tống Viễn Kiều ôm một quyền với Ân Thiên Chính, nghiêm mặt nói "Ân tiền bối đã chiến qua hai tràng, thân thể mệt mỏi, Tống mỗ không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, một ván tỷ thí này chúng ta chỉ so thử quyền cước, không cần nội lực, được chứ?"
Lời này gãi đúng chỗ ngứa, Ân Thiên Chính biết việc này tình thế nguy cấp, trên dưới minh giáo chỉ dư lão một người đau khổ chống đỡ, nếu lão bại trận, cả Minh giáo nguy mất, bởi vậy cũng không khách khí, tạ ơn nói "Tống đại hiệp quả nhiên cao thượng, Ân mỗ nhận tình của Tống đại hiệp, Tống đại hiệp, mời!" Bước chân xê dịch, một chiêu "Thỉnh thủ thức" huy đánh ra, Ân Thiên Chính cách quyền ngăn cản, trong nháy mắt, hai người đã chiến cùng một chỗ.
Đối với cách làm của Tống Viễn Kiều, sáu đại môn phái mặc dù có người bất mãn, nhưng đại đa số đều đối với nhân phẩm của hắn khen ngợi không thôi. Trương Vô Kỵ nhìn nhìn sắc mặt Tống Thanh Thư, cười nói "Đại sư bá xử sự cực thỏa đáng, sư huynh nghe xem, bao nhiêu người khen đâu!"
Tống Thanh Thư từ chối cho ý kiến, đôi mắt cũng không rời hai người đang giao thủ ở trung tâm quảng trường, đáy mắt ẩn hàm quan tâm. Trương Vô Kỵ biết sư huynh tính tình hướng nội, cũng không nói nhiều thêm, ngược lại nói "Hiện tại tỷ thí trên sân đều là sư thúc sư bá, ngoại công, không có nguy hiểm, đợi cho nhân sĩ phái khác đi lên, Vô Kỵ lại đi ngăn cản, nhân tiện vạch trần âm mưu của Thành Côn, sư huynh cảm thấy như thế nào?"
Tống Thanh Thư có hơi mừng, ý nghĩ của Trương Vô Kỵ đã thành thục không ít, gật đầu một cái, thế nhưng vẫn dặn dò bảo "Đệ phải nhớ kỹ là người đi điều tiết mâu thuẫn, vạch trần âm mưu của Thành Côn, bởi vậy nhất định phải làm việc cẩn thận, ẩn nhẫn nhiều chút, gặp phải người gian xảo cũng không thể xúc động, không lại kích hoạt thêm mâu thuẫn." Tống Thanh Thư đúng là biết, Trương Vô Kỵ điều hòa sáu đại môn phái cùng Minh giáo gặp không ít lực cản, trong đó không ít tiểu nhân tính tình hung ác thậm chí gian nịnh, sợ Trương Vô Kỵ nhất thời không qua được, phá hủy chuyện lớn.
Trương Vô Kỵ tự tin tràn đầy "Sư huynh yên tâm, Vô Kỵ sớm xưa đâu bằng nay, lần này chắc chắn có thể thành công hóa giải mâu thuẫn, đến lúc đó sư huynh cần phải nhìn xem phong thái thiếu niên anh hùng của Vô Kỵ nha!"
Tống Thanh Thư bật cười, vỗ nhẹ trán của hắn, tiếp tục đem ánh mắt tập trung giữa sân. Ân Thiên Chính cùng Tống Viễn Kiều đã sắp chiến hòa, mấy người còn lại của phái Võ Đan không có ý lên sân. Nhưng thật ra phái Không Động ra một người, vóc dáng thấp bé, lớn tiếng ồn ào muốn cùng Ân Thiên Chính tỷ thí.
Trương Vô Kỵ gặp thời cơ vừa vặn, gật đầu với Tống Thanh Thư, xoay người như một đường khói nhẹ xẹt qua mọi người trước đài, nhẹ nhàng dừng ở trước người Ân Thiên Chính.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhìn đến bình luận của các em gái, Chu Tử nhìn trước nhìn sau, mới phát hiện ít hơn một chương, đen mặt. . . . . .
Còn có, đoạn thời gian trước bởi vì bận bịu một hồi, sau đó không lên, sau lại bởi vì xấu hổ lại không dám lên, cách thời gian dài như vậy, không nghĩ tới còn có người thích bộ truyện này, kích động thêm áy náy~ kỳ thật Chu Tử viết bộ này cũng không tốt, có rất nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng vì các em gái đáng yêu, Chu Tử thề, về sau sẽ không lại ngừng nữa~ lúc này hướng các tình yêu cúi đầu, giải thích~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com