Quyển 1_Chương 1: Lưu manh gặp cầm thú
Lăng Hạo bị chặn ở ngõ nhỏ phía cổng sau của trường, sắc trời đã bắt đầu tối dần. Ánh trời chiều còn sót lại chưa tan hết chiếu trên mặt đất, vàng rực cả một vùng, có cảm giác rực rỡ mà mê ly. Một cơn gió mát mẻ thổi qua, cát trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên đập vào người.
Nhìn đám người chắn phía trước, Lăng Hạo cảm thấy có chút choáng váng.
"Thằng nhóc kia, giao hết tiền trên người mày ra đây, anh em tao đang thiếu tiền." Cầm đầu là một tên mặc áo sơmi hoa hòe hoa sói, thân hình cao lớn dũng mãnh, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng lấp lánh, vẻ mặt tươi cười rất xấu xa. Mấy tên đi cùng phía sau hắn cũng mặc áo sơmi hoa trông khá buồn cười.
Lăng Hạo nhìn trời, rồi quay đầu liếc một cái xem thường, trông cậu dễ bắt nạt như vậy sao?
Mái tóc dài che đi ánh mắt của cậu, ánh trời chiều chiếu xuống hơi lóe vàng. Lăng Hạo dựa lưng vào tường: "Vì sao?" Không có chút cảm giác sợ hãi nào, trong giọng nói dường như còn mang theo một tia khinh miệt.
Mấy tên lưu manh có chút ngoài ý muốn, cảm thấy thằng nhóc trông có vẻ không quá thu hút này có lẽ cũng không yếu đuối như vẻ ngoài. Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần dọa một chút, cậu sẽ sợ hãi mà giao toàn bộ tiền ra ngay.
Nhưng tình huống hiện tại cùng với tưởng tượng của họ lại không hề giống nhau, dường như đã thoát khỏi khống chế. Thằng nhóc bình tĩnh dựa vào tường, mơ hồ lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm, cảm giác giống như con báo bị chọc giận.
"Mày đừng để tao phải nói lần thứ hai, giao tiền ra đây! Nếu không bọn tao đánh chết mày!" Tên đại ca có chút khó hiểu, vừa rồi sao lại bị thằng nhóc này dọa chứ? Chẳng qua chỉ là giả bộ bình tĩnh thôi, bọn họ nhiều người như vậy, tại sao phải sợ nó?
Một chiếc xe cứu thương chạy ngang qua, cả đám bị âm thanh sắc bén của tiếng còi xe đâm vào lỗ tai.
Đám lưu manh có chút hoảng hốt, có vẻ hôm nay chọc phải một tên không dễ xử lý rồi, thằng nhóc này nhìn như bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không yên.
"Ngu ngốc!" Lăng Hạo khinh thường phun ra một câu thô tục. Nhìn đám lưu manh miệng cọp gan thỏ trước mắt, trong lòng tính toán thời gian và phương thức tốt nhất để xử lý bọn chúng.
Mấy tên lưu manh bị chọc giận, bắt đầu rục rịch, trong miệng mắng gì đó không sạch sẽ. Vẻ mặt trên đại ca đầy tức giận, đi đến trước mặt Lăng Hạo nắm cổ áo cậu lên. Dáng người hắn to lớn như một bức tường, đến gần khiến Lăng Hạo trông có phần nhỏ yếu.
"Thằng nhóc kia, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa xem." Hắn nhìn cậu, ánh mắt dữ tợn. Tóm lấy cổ áo cậu, tay trái dùng sức xách lên. Cơ bắp trên cánh tay hắn lộ ra ngoài áo, Lăng Hạo cảm giác được cổ mình bị siết chặt.
"Ngu ngốc!"
Con ngươi hắn bỗng dưng co rụt lại: "Mày muốn chết phải không!" Tay phải nắm thành nắm đấm, đánh tới mặt cậu. Chỉ trong nháy mắt, tiếng quần áo bị xé rách đột ngột truyền vào tai mọi người. Lăng Hạo cúi đầu: Áo sơmi của mình bị xé rách mất rồi.
Sau đó chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của tên kia thậm chí còn chưa kịp đánh xuống thì bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc hắn còn chưa rõ tình hình thì đã bị Lăng Hạo dùng một động tác vô cùng xinh đẹp vật qua vai, hung hăng ném xuống đất.
Mấy tên lưu manh đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi động tác kia nhanh đến mức khiến người ta không thể nào thấy rõ, làm bọn chúng không kịp phản ứng: Cái tình huống chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình hài hước, cảnh Jerry nắm Tom ném qua ném lại, thế mà lại diễn ra ngoài đời thực! Hơn nữa đối phương còn là một học sinh nho nhỏ nhìn như vô hại, lại vật ngã được đại ca có thân hình to lớn của bọn hắn.
Nhìn thấy áo sơmi bị xé làm hai, Lăng Hạo đau lòng không thôi. Đây là chiếc áo sơmi hàng hiệu mà cậu dùng tới tận hai tháng lương mới mua được đó! Lại còn là hàng giảm giá khó gặp nữa! Giờ phút này lòng cậu thật giống như bị đâm một nhát, đau muốn chết. Oán hận nhìn tên bị ném trên mặt đất đến choáng váng đầu óc còn chưa có kịp tỉnh táo, Lăng Hạo đi tới ngồi lên người hắn.
Sau khi lão đại hoàn hồn thì thấy thằng nhóc kia ngồi lên người mình, nhất thời sợ hãi: Nó! Nó thế mà lại cởi cúc áo sơmi của mình!
"Mày? ? ? Mày muốn làm cái gì?" Giọng nói hắn hơi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lăng Hạo.
Lăng Hạo không thèm nhìn hắn, nói: "Cởi áo của mày chứ làm gì! Đáng chết! Sao lại chật như vậy, mày không thể mặc áo lớn hơn một chút sao?" Lăng Hạo gian nan cởi cúc áo sơmi, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái.
Cơ thể tên đại ca bắt đầu run rẩy: "Mày . . . . . mày! Vì sao mày lại cởi áo của tao? Mày . . . . . mày . . . . . muốn làm gì?"
Vẻ mặt đám lưu manh đằng sau cũng đầy hoảng sợ, chẳng lẽ lại gặp phải một tên biến thái, trinh tiết phía sau của đại ca khó giữ được rồi sao? Nghĩ nghĩ một hồi không khỏi dùng hai tay che mông, muốn chạy trốn nhưng lại không dám trốn.
"Mày im lặng một chút cho tao! Phát bệnh hả! Run rẩy dữ như vậy, tao cởi áo mày thế nào được!" Ở lần thứ tư cúc áo bị trượt khỏi tay, Lăng Hạo bắt đầu có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn hắn.
Một trận gió thổi qua, cuốn vào dọc theo ngõ nhỏ, mái tóc mềm mại trên trán Lăng Hạo bị thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhất thời đám lưu manh đều ngây người.
Khuôn mặt của Lăng Hạo thuộc loại thanh tú nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ: khuôn mặt mịn màng nhẵn bóng không chút góc cạnh, cái mũi cao gầy, đôi môi hồng nhạt luôn nhếch lên một chút, khiến cho người ta cảm thấy lúc nào cậu cũng luôn mỉm cười.
Giống như ánh mắt trong tranh thuỷ mặc Trung Quốc cổ điển, đường cong nhẹ nhàng đến không thể tin được, con ngươi ngăm đen như nhiễm mực, dường như chỉ cần vừa nhìn thì sẽ bị hút vào ngay.
Dưới hàng mi dài là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lại không hề khiến người ta cảm thấy nữ tính, ngược lại làm cho mắt cậu càng thêm sâu thẳm. Khi đôi mắt kia khép lại, hàng mi tựa như đôi cánh hắc phượng xinh đẹp rũ xuống, mang theo chút cảm giác yếu ớt, làm cho người ta cực kỳ rung động. Đường cong lông mày sắc bén mạnh mẽ, khiến khuôn mặt xinh đẹp này tăng thêm không ít năm tính, đuôi chân mày xéo tới tóc mai, là loại mày kiếm trong các tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả. Lúc này cả người Lăng Hạo giống như một nhân vật bước ra từ trong bức tranh cổ trang, có cảm giác hư vô mờ ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Gió ngừng thổi, mái tóc dài lại che đi ánh mắt cậu, chỉ lộ ra khuôn mặt từ mũi trở xuống. Thoạt nhìn cực kỳ bình thường.
Đám lưu manh vẫn duy trì trạng thái trợn mắt há hốc mồm như trước, bất luận thế nào cũng không thể so sánh thằng nhóc hết sức tầm thường trước mắt này với cậu bé xinh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông kia.
Lúc này, Lăng Hạo đã cởi toàn bộ cúc áo sơmi của tên đại ca, hoàn toàn không ý thức được bản thân trong lúc vô tình đã để lộ ra khuôn mặt khiến đám người kia rung động.
"Phiền mày đứng lên một chút." Lăng Hạo thấy tên kia còn đang trong trạng thái cứng đờ liền nhíu nhíu mày, hắn nhìn cậu, ngay lập tức bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, Lăng Hạo nhanh chóng cởi áo của hắn ra. Cả quá trình, Lăng Hạo đều kề sát hắn trông hết sức mờ ám, khiến mặt hắn không khỏi đỏ lên. Không biết cậu muốn làm gì, lại hơi có chút chờ mong, làm thú huyết của hắn sôi trào.
Lăng Hạo thong dong cởi áo hắn: "Mày xé rách áo của tao, cái này xem như là đền cho tao đi."
"?????"
Lưu manh ABCDE: "?????"
Lăng Hạo cởi áo sơ mi của mình, lộ ra nửa người trên trơn bóng. Vóc dáng của cậu hơi gầy, nhưng cũng không phải kiểu ít rèn luyện . Bình thường cậu thích vận động nên đường cong cơ thể cực kỳ rắn chắc, lại không hề thô kệch, cực kỳ cân xứng. Nước da màu lúa mạch nhạt nhạt, giờ phút này ánh trời chiều chiếu xuống có hơi tỏa sáng.
Đám lưu manh nhìn thấy cậu mặc cái áo sơmi hoa buồn cười kia, không biết phải nói gì hơn. Cái áo quá lớn mặc trên cơ thể nhỏ nhắn của cậu trông cực kỳ buồn cười, tựa như đứa nhỏ nghịch ngợm trộm mặc quần áo của người lớn. Lại phối với hoa văn chẳng ra gì, thoạt nhìn cậu có chút đáng yêu.
Lăng Hạo nhăn mày nhìn cái áo không vừa người này: "Hình như hơi rộng."
Đám lưu manh nhất trí gật đầu.
Lăng Hạo nhìn về phía đám lưu manh, đi đến chỗ đứa nhỏ có dáng người không khác cậu là bao, chỉ chỉ cái áo sơmi hoa cùng kiểu dáng, mỉm cười: "Cởi ra."
Nhóc lưu manh ngẩn ngơ, nhìn thằng nhóc trước mắt cười đến vô hại, hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp đến không thể tin được cùng với hình ảnh vật ngã đại ca trong nháy mắt cùng hiện lên. Nhóc lưu manh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cởi áo sơmi ra đưa cho cậu.
Lăng Hạo cởi cái áo sơmi quá lớn xuống trả lại cho tên đại ca vẫn đang bị vây trong trạng thái cứng ngắc, thay chiếc áo tương đối nhỏ hơn kia.
"Ừm, không tồi, khá vừa vặn." Lăng Hạo cũng không so đo cái áo cao cấp tốn hai tháng tiền lương của cậu với cái áo sơmi thấp kém này có gì khác nhau, đối với cậu chỉ cần có cái mặc là được rồi.
Lướt qua bọn họ, Lăng Hạo thoải mái tiêu sái ra khỏi ngõ nhỏ. Để lại một đám lưu manh không ngừng đổ mồ hôi lạnh tiếp tục cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại : "Đại ca, hình như chúng ta bị cướp."
"?????"
"?????"
Lăng Hạo thong thả đi trên vỉa hè, không chú ý tới bên trong chiếc BMW sang trọng đang đậu ở ven đường, cũng không cảm giác được người đàn ông đẹp trai như điêu khắc kia đang nhìn cậu. Những hình ảnh vừa rồi hắn nhìn không sót chút nào, bao gồm cả khi cậu để lộ ra khuôn mặt khiến người khác kinh diễm trong chốc lát.
"Trong vòng 24 giờ thu thập toàn bộ tư liệu về cậu ta." Người đàn ông nói với tài xế. Giọng điệu không chút gợn sóng, lại mang theo khí thế bức người.
"Vâng, tiên sinh!" Tài xế thông qua chiếc gương xe nhìn về người phía sau, vẻ mặt hắn mỉm cười mang theo một tia nghiền ngẫm như vừa phát hiện được con mồi, làm cho cả người tài xế run lên.
Ông chủ cười trông thật biến thái a, tài xế thầm nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com