Quyển 1_Chương 39: Ta cùng mấy tên cầm thú không thể không nói chuyện xưa
Lăng Hạo vừa mở cửa nhà ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Bốn người trên ghế sô pha dùng bốn loại ánh mắt khác nhau để nhìn cậu, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, nhất thời trong đầu Lăng Hạo xuất hiện bốn chữ: Tận thế~~~ (Bốn chữ nha: 世界末日)
"Thật xin lỗi! Tôi đi nhầm nhà." Lăng Hạo nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa lại, sau đó lôi kéo Âu Dương Khải đang kéo một đống hành lý, chạy như bay xuống dưới lầu.
"Đứng lại!" Thanh âm bình tĩnh của Quan Thế Kiệt truyền tới, mang theo ẩn ẩn áp lực. Chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng lại làm tóc gáy Lăng Hạo đều dựng hết lên.
Bất đắc dĩ dừng lại cước bộ, Lăng Hạo chỉ có thể xoay người lại, làm ra một bộ mặt như quả mướp đắng, nhìn nhìn Quan Thế Kiệt.
"Tối hôm qua em đi đâu? Còn có hai nam nhân trong phòng đều nói em là người của bọn hắn, em có thể giải thích một chút không?" Quan Thế Kiệt nhìn Âu Dương Khải đứng một bên, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, còn Âu Dương Khải chỉ mỉm cười đáp lại ánh mắt của hắn, biểu tình không chút sợ hãi.
"Ai nói! Lão tử khi nào thì biến thành người của bọn họ!" Sắc mặt Lăng Hạo một mảnh thuần khiết, buông ra Âu Dương Khải đang đứng bên cạnh, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Mặt Quan Thế Kiệt không chút thay đổi, chỉ liếc nhẹ Âu Dương Khải một chút, cũng theo Lăng Hạo đi vào. Âu Dương Khải nhún vai, kéo theo hành lý đi vào. Bởi vì Lăng Hạo đã đáp ứng sẽ đối Âu Dương Khải "Phụ trách" , vì thế Âu Dương Khải liền được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất định phải ở lại được nhà của Lăng Hạo, nguyên nhân là: trải qua một đêm "Thảm khốc" như vậy, nội tâm chính mình có bóng ma, buổi tối sẽ gặp ác mộng, không dám ở một mình.
Ban đầu Lăng Hạo sống chết không đáp ứng, Âu Dương Khải liền bày ra vẻ mặt oán phụ, khiến Lăng Hạo đều nhanh muốn phát điên rồi, vì thế dưới khuôn mặt đáng thương của hắn, Lăng Hạo đành giơ tay đầu hàng ~~~~
~~~~~~
"Tiểu Hạo đã về rồi a!" Hứa Nguyệt Như vẻ mặt hưng phấn từ trên sô pha nhảy dựng lên, một phen bổ nhào đến trước mặt Lăng Hạo ôm lấy cậu, Lăng Hạo suýt chút nữa bị cô ôm đến gãy xương sườn.
Hứa Nguyệt Như buông cậu ra, hưng phấn đem cậu xoay qua xoay lại, Lăng Hạo bị xoay đến hoa cả mắt, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai đầy hưng phấn của Hứa Nguyệt Như:"Con trai! Ngươi thật sự là quá tuyệt vời! Cư nhiên có tới ba đại soái ca đến cầu hôn! Lão nương thật sự thấy tự hào vì ngươi a!"
"Cái gì?" Lăng Hạo thiếu chút nữa thì nghẹn khí, vội vàng giãy khỏi móng vuốt của Hứa Nguyệt Như, vẻ mặt khó tin nhìn cô, giọng nói tràn ngập hoài nghi: "Bà vừa rồi nói ~~ cầu hôn?"
"Đúng vậy đúng vậy! Ta không ngờ thì ra ngươi là đồng tính a, bọn họ tìm tới cửa nói muốn kết hôn cùng ngươi, ta đều chẳng hay biết gì. Yên tâm đi, lão nương rất thoáng nha, tuyệt đối sẽ không để ý đâu!" Hứa Nguyệt Như cười đến ngoác cả miệng như hoa loa kèn~
Lăng Hạo bị khuôn mặt tươi cười của cô làm choáng váng cả đầu, gian nan bám vào Âu Dương Khải bên cạnh, đối với ba người trên ghế sô pha nghiến răng nghiến lợi nói:" Lão tử là nam nhân, các anh lại còn nói muốn kết hôn với tôi?"
"Ai nha! Đừng thẹn thùng như vậy a! Lão nương ta sẽ không chê cười ngươi, vui vẻ còn không kịp đâu." Hai tay Hứa Nguyệt Như làm thành hình chữ thập, giống như hình ảnh cô gái hay mơ mộng trong truyện tranh, dường như khung cảnh đằng sau cũng biến thành màu hồng phấn.
"Di, vị này là?" Hứa Nguyệt Như phát điên nửa ngày mới chú ý đến ÂU Dương Khải bên cạnh, nhất thời tò mò nhìn hắn, ánh mắt cũng trở nên sáng rực: "Phải chăng ngươi cũng là ~~~"
Âu Dương Khải cười cười, không có trả lời. Lăng Hạo nghẹn một hồi mới mở miệng: "Cái kia...... đêm qua ...... tôi...... có uống chút rượu, không cẩn thận ..... không cẩn thận đem hắn........ cường bạo ....... tôi sẽ đối hắn phụ trách, cho nên đem hắn về đây"
Lăng Hạo vừa mở miệng, khiến Hứa Nguyệt Như cùng ba tên cầm thú trên ghế nhất thời ngây ra, nhìn Âu Dương Khải một thân cao lớn, lời nói của Lăng Hạo rơi vào tai bốn người liền trở thành: "Đêm qua tôi uống rượu, không cẩn thận ép buộc hắn ôm tôi....... tôi phải đối hắn phụ trách a, cho nên đem hắn về đây~~~ Lời nói của Lăng Hạo tuy có chút giật mình, chẳng qua nhìn thân hình của cậu, ngoại trừ Hứa Nguyệt Như ra, không ai có thể tin tưởng cậu, nếu tối qua thật sự bị cường bạo như lời nói, bây giờ còn có thể an an ổn ổn đứng đây sao? Phỏng chừng ngay cả đi còn không nổi a~~
Hứa Nguyệt Như gian nan đè ép xuống tiếng thét chói tai sắp bộc phát, ngực kịch liệt phập phồng, nội tâm nóng bỏng như nham thạch sắp phun trào.
"A a a a a ~~~ cư nhiên là 5p a! Cư nhiên còn có một cái soái ca nữa a a a! ! ! Tiểu Hạo thật sự quá tuyệt vời! ! ! Lão nương thật sự yêu ngươi chết mất!" Hứa Nguyệt Như túm lấy bả vai Lăng Hạo lắc tới lắc lui, Lăng Hạo suýt chút bị cô lắc đến choáng váng.
Ánh mắt của ba tên cầm thú trên ghế sô pha cũng chẳng phải thân thiện gì, đột nhiên xuất hiện thêm một đối thủ cạnh tranh, trong lòng bọn họ hận a, vì vậy ánh mắt ba người liền như một cái băng trùy đều hướng tới Âu Dương Khải bắn xuyên qua, chẳng qua người này một thân tựa như ánh mặt trời sáng lạn, băng trùy còn chưa chạm tới hắn liền bị nụ cười như ánh mặt trời kia làm tan chảy rồi ~~~( thằng nhãi này cũng là một cái không dễ chọc a~~~)
"Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn ở lại đây." Từ Khôn Đạt không cam lòng yếu thế, biểu tình lạnh lẽo nói.
"Nếu đều ở lại đây, vậy tôi cũng sẽ ở lại." Tần Phong cũng mở miệng, biểu tình mang theo một tia cười lạnh, nếu tất cả đều đã ngả bài, vậy xem ai đắc thủ trước đi.
Lăng Hạo vừa nghe bọn họ đều ở lại, mặt nhất thời tái mét, dùng sức vỗ bàn một cái, Lăng Hạo giống như cô trực tổng đài nói: "Nhà tôi không có dư phòng cho các người ở đâu. Các người liền cút ra chỗ khác đi ~~~"
"Bành!" Lời Lăng Hạo vừa nói ra, liền ăn ngay một cái đập của Hứa Nguyệt Như. Lăng Hạo ôm đầu đau đớn nhe răng, hướng tới Hứa Nguyệt Như điên cuồng hét lên: "Bà làm gì vậy, đau lắm đó!"
Hứa Nguyệt Như "Lạnh lẽo" liếc cậu một cái, hai tay khoanh lại, lạnh lùng mở miệng: "Tiểu thụ là không được cự tuyệt yêu cầu của tiểu công, ngươi rất tùy hứng a." (o(╯□╰)o thằng nhãi này quả thật là bình hung khống ~~~~)
Mặt Lăng Hạo không chút thay đổi, xoay người đi tới cửa: "Vậy bọn họ ở, tôi đi ~~~"
Sau đó ngay lúc cậu xoay người, trong nháy mắt Quan Thế Kiệt vốn đang đứng lặng im một bên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Hạo, ngay lúc cậu còn chưa phản ứng kịp liền ôm cậu vào, hung hăng hôn cậu một cái, ở trước mặt mọi người tuyên bố quyền sở hữu của mình ~~~~
Lăng Hạo trợn trừng mắt, cả người ngây dại, tùy ý Quan Thế Kiệt đem đầu lưỡi từ từ luồn vào ~~~
Mấy tên cầm thú khác cũng đồng thời ngây dại, còn cằm Hứa Nguyệt Như trực tiếp rớt xuống đất, vài giây sau đó~~ Âu Dương Khải bắt đầu la lên, Hứa Nguyệt Như cũng bắt đầu hét lớn. Ba tên cầm thú gào khóc. Nghe cứ như trăm ngàn người hét lên, trăm ngàn trẻ con khóc, trăm ngàn tiếng chó sủa. Tiếng đổ nát, tiếng cháy nổ, tiếng gió vù vù, lại thêm tiếng cướp giật, tiếng cầu cứu....tưởng tận thế đến nơi a~ ( a a a a a! ~~~ mỗ cầm thú lại nhàn hạ, bị mọi người dùng bản chuyên nện xuống ~~~~)
Vì thế, một hồi sau trò khôi hài không có ý nghĩa, bốn tên cầm thú rốt cuộc theo yêu cầu mãnh liệt của Hứa Nguyệt Như, quyết định tất cả đều vào ở. Còn về phần tiểu Lăng Hạo, cậu bị nụ hôn bất ngờ của Quan Thế Kiệt làm hóa đá, đã sớm không còn năng lực phản kháng a ~~~~
PS: đếm ngược đệ nhị đoạn, xuất từ sơ trung bài khoá 《 khẩu kỹ 》, yêm lấy đến ác muốn làm một chút, hì hì hì hì ~~~
Cảnh báo: Hình như sắp có H a~~~~ (─‿‿─)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com