Chap 45: Thích khách
Đã ba ngày kể từ khi Chu Chỉ Nhược phế bỏ võ công của Quận chúa. Theo đúng giờ cô nàng đi đến Tây Nhĩ Phòng của Quận chúa để xem xét nội thương của Mẫn Mẫn đã tốt hơn chưa. Mẫu hậu của Quận chúa đang ngồi bên cạnh giường, Chu Chỉ Nhược nhìn thấy trong mắt bà là tình yêu thương vô bờ dành cho Mẫn Mẫn. Thiết Mộc Khiết Lan đang rót thuốc ra chén để chuẩn bị cho Mẫn Mẫn uống thuốc.
Mẫu hậu của Quận chúa thấy Chu Chỉ Nhược đến thì biết ý mà rời khỏi chỗ ngồi để Chu Chỉ Nhược chữa thương cho Mẫn Mẫn. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy tình mẫu tử thiêng liêng của Quận chúa và mẫu hậu của cô nàng mà cảm thấy quyết định ngày đó ở Đại Đô của cô là chính xác. Có thể Mẫn Mẫn vì cô mà si tâm cuồng dại nhưng cô không nỡ để phụ mẫu của Mẫn Mẫn mất đi nhi nữ mà họ đã đứt ruột sinh ra. Để Mẫn Mẫn ở lại với gia tộc Đặc Mục Nhĩ mới chính là điều phải đạo nhất.
Chu Chỉ Nhược dùng nội lực của Cửu âm chân kinh để chữa trị cho Mẫn Mẫn. Mẫu hậu của Quận chúa nhìn Chu Chỉ Nhược không rời mắt mỗi khi cô nàng chữa trị cho con bà. Không phải là bà không tin Chu Chỉ Nhược mà chính bản thân bà cũng không biết có phải là do bà đã già nên mắt mũi có phần kèm nhèm không, chứ nhìn từ phía sau thật bà cũng không phân biệt được đâu là con bà mà đâu là vị chưởng môn phái Nga Mi này. Chu Chỉ Nhược cho bà cảm giác cô nàng và Mẫn Mẫn tuy hai mà một. Khí chất toát ra từ Chu Chỉ Nhược không khác Mẫn Mẫn là bao, chưa kể đến Chu Chỉ Nhược còn xinh đẹp hơn cả Mẫn Mẫn khiến bà chỉ ước rằng Chu Chỉ Nhược cũng là người Mông Cổ thì tốt biết mấy. Bà sẽ tìm mọi cách để đưa Chu Chỉ Nhược về trong Vương phủ làm con của bà.
Chu Chỉ Nhược thu hồi nội lực. Trên trán cô nàng lấm tấm mồ hôi. Mẫu hậu của Quận chúa xuất hiện ngay bên cạnh
- Chu cô nương dùng khăn này đi – mẫu hậu của Quận chúa đưa một chiếc khăn cho Chu Chỉ Nhược lau mồ hôi
- Cảm ơn phu nhân – Chu Chỉ Nhược hơi bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy
- Chu cô nương, cả gia tộc Đặc Mục Nhĩ đều mắc nợ cô rất nhiều – mẫu hậu của Quận chúa rất muốn nói chuyện nhiều hơn với Chu Chỉ Nhược nhưng vì cô nàng quá kiệm lời làm bà không biết phải bắt chuyện như thế nào
- Phu nhân không cần bận tâm, tất cả là ta tình nguyện nên bà không cần phải mang ơn ta – Chu Chỉ Nhược không cần ơn nghĩa gì cả
- Chu cô nương nếu không có cô thì đến cả mạng của ta và Bảo Bảo cũng đã chẳng còn. Giờ cô còn vì Mẫn Mẫn mà lao lực như vậy. Ta thật không biết phải cảm tạ cô như thế nào – mẫu hậu của Quận chúa thật lòng rất biết ơn Chu Chỉ Nhược
- Mẫn Mẫn bị như vầy một phần cũng do Cửu âm bạch cốt trảo gây ra. Ta là người duy nhất biết tâm pháp võ công này nên ta cũng nên có một phần trách nhiệm – Chu Chỉ Nhược biết trong thời gian lưu lại phòng cô Mẫn Mẫn đã lén học tâm pháp này
- Chu cô nương – mẫu hậu của Quận chúa đột nhiên cầm lấy bàn tay của Chu Chỉ Nhược
- Ta biết giữa cô và Mẫn Mẫn có một khoảng trời mà không ai có thể bước vào. Ta là mẫu hậu của Mẫn Mẫn , ta cũng chỉ mong Mẫn Mẫn có được cuộc sống vui vẻ, thoải mái. Từ nhỏ Mẫn Mẫn đã bộc lộ tư chất hơn người , là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc. Ta chưa từng thấy Mẫn Mẫn rơi nước mắt vì bất cứ vết thương nào. Nhưng ta đã thấy Mẫn Mẫn rơi nước mắt vì cái này – mẫu hậu của Quận chúa rút từ trong ống tay áo của bà ra một chiếc khăn tay màu trắng
Chu Chỉ Nhược không cần nhìn cũng biết là gì. Mẫn Mẫn vẫn còn giữ chiếc khăn này sao. Mẫu hậu của Quận chúa nhìn khuôn mặt vô sắc vô hồn của Chu Chỉ Nhược thì bà cũng biết là cô nàng đang rất rung động. Mẫn Mẫn của nàng vẫn còn giữ vật này bên mình sao .
Thiết Mộc Khiết Lan như người vô hình giữa câu chuyện của hai người. nàng biết Chu Chỉ Nhược đã gặp Mẫn Mẫn trước, là người luôn trong tâm tưởng của Mẫn Mẫn. Ngôi vị chính thất của cô nếu không nhờ chỉ phúc vi hôn kia thì có lẽ cũng chỉ mãi là ước mơ của cô mà thôi.
Cửu công chúa còn đang chìm trong suy nghĩ thì đã thấy thị vệ đi vào phòng, sau lưng là Nguyên Thành Tông và Hoàng Thái Tử Đức Thọ. Mẫu thân của Quận chúa cùng Chu Chỉ Nhược đang ngồi kế bên giường của Quận chúa cùng đừng dậy.
- Bái kiến Hoàng cô – Nguyên Thành Tông khẽ chào mẫu hậu của Quận chúa
- Hoàng thượng đừng đa lễ - mẫu hậu của Quận chúa cũng không muốn nhận lễ của Nguyên Thành Tông
- Phụ hoàng – Cửu công chúa hành lễ với phụ thân của cô
Đức Thọ nhìn thần thái phi phàm của Chu Chỉ Nhược mà hắn không thể rời mắt. Chu Chỉ Nhược thấy cha và đại ca của Thiết Mộc Khiết Lan đến thăm Mẫn Mẫn thì cô cũng không muốn tiếp tục ở lại. Lúc Chu Chỉ Nhược đi ngang qua Nguyên Thành Tông và Đức Thọ khiến cả hai cha con đều thẫn thờ. Đây là người đã khiến Quận chúa Mẫn Mẫn của Nguyên triều si tâm đến cuồng dại đó sao. Thật đúng là tiên nữ.
Đêm đến Chu Chỉ Nhược ngồi tịnh tâm trên giường. Đây gần như đã trở thành giấc ngủ riêng biệt của cô. Ngày trước ở Nga Mi cô cũng rất ít khi ngủ mà đa phần là thiền định. Nội lực của Chu Chỉ Nhược tăng cao cũng nhờ sự thiền định này.
Nhưng bóng đêm yên tĩnh đã nhanh chóng bị phá vỡ bởi một toáng thích khách. Chu Chỉ Nhược nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ nên ngay lập tức phi thân ra ngoài. Nhóm thích khách với khinh công xuất quỷ nhập thần đã vượt qua được những tốp lính tuần tra dày đặc.
ĐỨNG LẠI...........
Chu Chỉ Nhược la lên để đánh động tất cả mọi người . Đám thích khách này nhìn qua cũng biết toàn là những tên võ công cao cường, trong bóng đem mà Chu Chỉ Nhược có thể nhìn thấy nhãn quang sáng choắt của bọn chúng.
GIẾT HẾT CHO TA....................
Tên đầu đàn lập tức xông lên. Chu Chỉ Nhược không mang Ỷ Thiên kiếm theo nên đành giao đấu tay không . A Đại A Nhị A Tam nghe tiếng của Chu Chỉ Nhược thì cũng nhanh chóng có mặt để viện trợ. Đám thích khách chia ra tấn công vào các phòng ngủ như đang tìm kiếm một người nào đó. Tên đầu lĩnh giao đấu với Chu Chỉ Nhược mà hắn không hề nao núng. Trên tay hắn là hai thanh sắt chỉ dài độ hai gang tay, võ công của hắn cũng rất quỷ dị. Chu Chỉ Nhược chưa nhìn thấy loại võ công nào như thế này.
A Đại A Nhị A Tam tản ra để bảo vệ cho gia đình của Quận chúa. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy một tên thích khách đang lao vào phòng của Mẫn Mẫn thì cô nàng lập tức dùng khinh công bay đến. Bỏ mặc tên đầu lĩnh đang dí theo phía sau. Chu Chỉ Nhược thi triển Cửu âm chân kinh từ ồng tay áo của nàng xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh níu lấy tên thích khách kia lôi hắn ngược về phía sau. Tên đầu lĩnh rất tinh ý đã nhận ra đây chắc chắn là biệt phòng của Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ.
Chu Chỉ Nhược biết chắc chỉ trừ khi mất mạng chứ đám thích khách này quyết không buông tay. Nếu đã vậy thì cô đành phải thủ hạ vô tình rồi. Tên đầu lĩnh biết Chu Chỉ Nhược võ công cũng rất cao cường nhưng nhiệm vụ của hắn là phải giết sạch gia tộc Đặc Mục Nhĩ nên hắn không màn.
YAAAA......................
Tên thủ lĩnh lập tức lao về phía Chu Chỉ Nhược. Hai thanh sắt trên tay hắn tấn công cô liên tục. Bàn tay của Chu Chỉ Nhược tê rần khi chạm vào hai thanh sắt đó cho thấy đó không phải là binh khí thông thường. Tên đầu lĩnh thấy sắc mặt của Chu Chỉ Nhược hơi cứng thì hắn đắc ý vô cùng. Đây là binh khí được đúc từ khối thiên thạch rơi xuống vùng Tây Vực cách đây trăm năm. Chu Chỉ Nhược hẳn nội lực rất thâm hậu nếu không thì bàn tay kia chắc hẳn đã gãy nát.
Chu Chỉ Nhược còn đang suy nghĩ cách để phá vỡ đòn thế tấn công của hắn thì Tả Hữu hộ vệ đã xuất hiện.
CHƯỞNG MÔN.....................
Tả hộ vệ ném Ỷ Thiên kiếm về phía Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược dùng khinh công phi thân lên cao đón lấy Ỷ Thiên kiếm. Thời khắc rút kiếm khỏi bao là một luồng sáng quét qua mắt của tên đầu lĩnh. Chu Chỉ Nhược cầm Ỷ Thiên kiếm trong tay, thanh kiếm này là trấn môn chi bảo của Nga Mi. Tuy đã từng gãy đôi nhưng Chu Chỉ Nhược đã cho người rèn lại.
Tên đầu lĩnh không tin trong thiên hạ có loại binh khí nào có thể chống lại Thiết Phán của hắn. Chu Chỉ Nhược dùng Cửu âm chân kinh kết hợp với Nga Mi kiếm pháp tấn công dồn dập. Tên thủ lĩnh kia vất vả chống đỡ.
CHOANG..............
Ỷ Thiên kiếm chém vào Thiết Phán làm bàn tay của hắn như tê liệt. Không giữ được nữa mà hắn buộc phải bỏ rơi Thiết Phán. Xung quanh đang giao tranh ác liệt cũng phải dừng lại vì âm thanh chói tai đó. ỷ Thiên kiếm trong tay Chu Chỉ Nhược vẫn như cũ không hế suy suyễn. Tên đầu lĩnh không tin vào mắt mình. Hắn mà lại bị đánh bại bởi một nữ nhi chân yếu tay mềm sao. Đám thuộc hạ xung quanh thấy thủ lĩnh của chúng phải lép vế trước một nữ nhi mà bọn chúng như không tin vào mắt mình.
A Đại nhìn qua thì biết chắc bọn sát thủ này chắc chắn đến từ Tây Vực nhưng võ công của Tây Vực rất dị không giống với võ công Trung Nguyên. Nhưng Chu Chỉ Nhược có thể dễ dàng đánh thắng hắn chứng tỏ là cô nàng đã đạt đến trình độ thượng thừa. A Đại thật rất muốn một lần được thấy Chu Chỉ Nhược thi triển tất cả võ học của cô nàng.
Tên đầu lĩnh bị đánh rơi binh khí thì hắn nổi điên lên vất đi thanh Thiết Phán còn lại.
TA QUYẾT SỐNG CHẾT VỚI NGƯƠI
Hắn gào lên trước khi nhào đến tấn công Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược cắm thẳng Ỷ Thiên kiếm xuống đất trực tiếp giao đấu tay không với hắn. Bàn tay cầm Thiết Phán của hắn cứng như sắt đá. Mỗi quyền cước của hắn đều phát ra kình lực đủ để giết người. Chu Chỉ Nhược thấy binh lính xung quanh đã chết quá nhiều vì đám thích khách khát máu này nên cô cũng không muốn kéo dài nữa.
A Đại nhìn thấy hai bàn tay của Chu Chỉ Nhược chuyển động kì quái thì biết là Chu Chỉ Nhược sắp đánh thật rồi. Cả A Nhị và A Tam cũng chưa bao giờ thấy Chu Chỉ Nhược sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nên bọn chúng cũng muốn mở rộng tầm mắt. Tên đầu lĩnh vận công từ nắm đấm của hắn phát ra gió lốc cực mạnh. Chu Chỉ Nhược co bàn tay lại làm lộ ra bộ móng vuốt sắc hơn cả gươm đao. Thời khắc tên đầu lĩnh tung cú đấm vào giữa mặt Chu Chỉ Nhược thì cô nàng không ngần ngại mà đưa tay bắt lấy.
UỲNH...............
Kình lực dội ra từ chiếu thức của hai người đánh ngã tất cả xung quanh. A Đại A Nhị A Tam bị kình lực quét qua mà phải vận công mới có thể trụ vững. A Đại nhìn thấy Chu Chỉ Nhược dùng tay bắt trọn nắm đấm của tên thủ lĩnh mà da đầu của hắn chạy rần rần. Chu Chỉ Nhược tự tin đến mức đó sao. Suy nghĩ đó chỉ vừa quét qua đầu của ba huynh đệ thì hắn dã nghe thấy tiếng xương bị bóp nát.
RẮC............
AAAAAA
Đám thích khách nghe thấy tiếng rên xiết của tên thủ lĩnh mà bọn chúng như hóa đá. A Đại nhìn bàn tay của Chu Chỉ Nhược từ từ bóp nát nắm đấm của tên thủ lĩnh kia mà mồ hôi của hắn chảy dọc theo thái dương. A Nhị và A Tam như chết đứng khi thấy Chu Chỉ Nhược ra tay.
Chu Chỉ Nhược bỏ tay ra thì thân ảnh của tên thủ lĩnh ngã xuống vì không còn được níu kéo. Cả đám thích khách thấy thủ lĩnh của chúng ngã xuống thì chỉ còn biết tháo chạy. Chu Chỉ Nhược mặt không chút biểu cảm quay lưng rút Ỷ Thiên kiếm ra rồi đi thẳng vào phòng của Mẫn Mẫn.
A Đại đến xem xét thì thấy tên thủ lĩnh đã chết. Nhìn xuống nắm đấm của hắn thì A Đại phát hiện toàn bộ xương cốt của cánh tay phải của hắn đã vỡ vụn, cánh tay của hắn giờ mềm như đậu hũ. Ba huynh đệ hắn nhìn nhau. Nếu một ngày bọn chúng phải đối mặt với Chu Chỉ Nhược thì kết cục chắc cũng sẽ thế này.
Cả vương phủ đã có một đêm không ngủ. Vương Bảo Bảo biết có thích khách nhưng vì đã có Chu Chỉ Nhược và ba huynh đệ A Đại A Nhị A Tam nên hắn cũng không cần ra mặt. Chu Chỉ Nhược ngồi bên cạnh Mẫn Mẫn đến sáng khi mẫu hậu của Quận chúa vào chăm sóc cho cô thì nàng đi về phòng. Cửu công chúa thấy Chu Chỉ Nhược đi ra khỏi phòng của Mẫn Mẫn nhưng cô chỉ nhìn theo, giờ thì cô đã hiểu tại sao cả Vương Bảo Bảo cũng ủng hộ Chu Chỉ Nhược, nhìn từ phía sau thật không thể phân biệt được ai là Chu Chỉ Nhược mà ai là Mẫn Mẫn Quận chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com