Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 159+160

Chương 159: Cứu Trị

Tần Lãng kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự kinh hoàng đến vô cùng, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu, hắn nhớ lại tiếng động lớn truyền đến từ sau điện lúc trước, chẳng lẽ nữ tử này là từ Chủ thế giới trở lại?

Nói đùa gì vậy! Đại lục Thiên Huyền không phải không có liên lạc với Chủ thế giới sao? Vậy tại sao lại có người trở lại từ Chủ thế giới?

Lá thư và thi thể của Phong Bạch đã quăng vào đường hầm không gian từ mấy tháng trước, nếu như bọn họ nhận được thì hẳn là đã sớm trở lại, làm sao còn chờ tới bây giờ?

Nhìn lần lượt từng gương mặt đang mừng rỡ như điên kia, một đôi mắt tràn đầy kích động, hắn biết được người này không thể nghi ngờ chính là Môn chủ của Thiên Âm môn. Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến nguyên nhân, sau khi Tần Lãng kịp phản ứng trở lại, trước tiên chính là chạy trốn!

Thân hình khẽ động, Tần Lãng đã lao về phía sau mọi người mà đi, chắc hẳn muốn trà trộn vào bên trong đám người rồi sau đó rời đi. Chỉ cần Mộ Chỉ Ly ra tay, nhất định sẽ làm tổn thương đến người bên cạnh hắn, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp này thì mới có thể rời đi được.

Mọi người cũng đã phát hiện ra ý định của Tần Lãng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, số người lại ở đây nhiều như thế, muốn không trở thành tấm bia đỡ đạn cho Tần Lãng cũng không dễ dàng.

Mộ Chỉ Ly nhìn Tần Lãng đang chạy trốn, con mắt trong suốt lạnh như băng, sát ý bắt đầu đục khoét lồng ngực mà lan tràn ra, nàng lặng lẽ đưa một tay ra, nhìn Tần Lãng trước mắt, ung dung hờ hững như thế.

Tần Lãng hơi giật mình, thân hình vốn đang cấp tốc né tránh giây phút này lại giống như đã mất đi khống chế, mặc kệ hắn gắng sức như thế nào, thân thể lại cứ đặt nguyên tại chỗ như vậy, không thể di chuyển được một chút nào.

Mọi người đột nhiên đều trợn to cả hai mắt, chỉ thấy Tần Lãng dường như đã biến thành bức tượng, theo động tác hai tay của Mộ Chỉ Ly dần dần bay lên tới giữa không trung, không ngừng nhích lại gần về phía Mộ Chỉ Ly.

Nỗi khiếp sợ trên khuôn mặt Tần Lãng bọn họ đều thấy rất rõ ràng, Mộ Chỉ Ly chỉ tùy ý đưa một tay ra nhưng lại làm cho bọn họ rung động không dứt, Tần Lãng có thể làm cho cả đại lục Thiên Huyền không biết làm thế nào, thế nhưng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly thì đúng là ngay cả một chút cơ hội đánh trả cũng không có, như vậy thì thực lực của Mộ Chỉ Ly rốt cuộc đã mạnh tới bao nhiêu?

Giờ phút này, tất cả mọi người đều vì sự chênh lệch thực lực này mà líu lưỡi không nói nên lời, cái nguy cơ này vậy mà lại có thể giải quyết dễ dàng như thế. Chủ thế giới thật sự mạnh như vậy, Mộ Chỉ Ly đi trước đến Chủ thế giới cũng chỉ là thời gian mấy năm, vậy mà đã phát triển đến một bước này.

Bạch Mạt Lăng nhìn Mộ Chỉ Ly ở giữa không trung, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một nụ cười, hốc mắt cũng không tự chủ được mà hồng lên, Ly nhi rốt cuộc đã trở lại, tảng đá trong lòng đã nặng nề rơi xuống, bà thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy trong lòng đều là niềm tự hào.

Bắt đầu từ trước kia, Chỉ Ly vẫn chưa từng làm cho bọn họ thất vọng, hôm nay xuất hiện lại càng có tính chấn động, chỉ cảm thấy chỉ cần có Chỉ Ly ở đây, tất cả đều có thể giải quyết.

"Phanh!"

Mộ Chỉ Ly đánh một quyền vào đan điền của Tần Lãng, khuôn mặt của Tần Lãng lập tức đỏ lên, nổi gân xanh, bộ dáng thống khổ giống như một con thú bị bao vây, lại bị Mộ Chỉ Ly gắt gao khống chế được.

Ánh mắt Tần Lãng tối tăm hẳn đi, nguyên bản trong lòng vẫn ấp ủ nghĩ cách trong giây phút này đã hoàn toàn biến mất, đan điền của mình đã bị phế, tất cả Thiên Lực trong phút chốc lại biến mất không còn, không có thực lực, hắn đã trở thành phế nhân, chuyện chạy trốn thì dường như không cần phải nghĩ nữa.

Nhìn những đôi mắt tràn đầy tức giận phía dưới kia, lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi, kết quả tiếp theo của mình sẽ là gì? Hắn đã bắt đầu không dám nghĩ đến nữa.

"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!" Tần Lãng trợn mắt tròn xoe, nhìn Mộ Chỉ Ly rồi dữ tợn nói.

Mộ Chỉ Ly dùng một tay bóp lấy cổ Tần Lãng, tay nàng càng ngày càng gần, Tần Lãng chỉ cảm thấy không khí trong phổi đang biến mất từng chút một, sự khó thở, thế nhưng hắn lại có cảm giác đang được giải thoát.

Rơi vào tình huống như vậy, có thể thoải mái mà chết đi đã là kết quả tốt nhất.

Nhưng mà, ngay lúc Tần Lãng không thở nổi, Mộ Chỉ Ly đột nhiên buông lỏng tay ra, thân hình Tần Lãng nặng nề rơi trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng truyền vào trong tai Tần Lãng giống như ma quỷ từ chốn địa ngục: "Ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngươi chết đi một cách đơn giản như vậy sao?"

Cùng một thời gian, mấy đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện phía sau Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy mấy đạo thân ảnh này, trên khuôn mặt mọi người đều lộ ra nụ cười.

"Thiếu chủ!" Đệ tử Hàn gia kích động kêu lên, Thiếu chủ rời đi đã nhiều năm rốt cuộc cũng trở lại.

Tỉnh táo như Hàn Thành Hạo, giờ phút này miệng cũng đã toét ra đến tận sau mang tai rồi, hiện giờ vẫn rất lo lắng thì thoáng một cái đã trôi qua, bản thân mình rất có thể cả đời này sẽ không thể thấy được Hàn Như Liệt nữa rồi, chưa từng có một tia hi vọng, chỉ không ngờ trong hoàn cảnh khốn khó, theo sự xuất hiện của bọn hắn, tất cả tai nạn đều được giải quyết hoàn toàn.

Mặc dù không biết thực lực bây giờ của Hàn Như Liệt là như thế nào, nhưng chỉ cái hơi thở cường hãn kia đã mạnh mẽ không biết hơn bao nhiêu lần so với trước kia, như vậy chắc hẳn cũng không kém với Chỉ Ly bao nhiêu đâu.

"Lăng sư huynh!"

"Không riêng gì Lăng Sư huynh, hay là bọn Hiên Viên Dật, thế nhưng đều đồng thời trở về rồi!"

Đệ tử Thần Quyết Cung vui mừng, Lăng sư huynh từ trước tới nay vẫn luôn là thủ lĩnh của bọn họ, lúc đầu hắn rời đi đã làm cho bọn họ vô cùng lo lắng, bây giờ lại nhìn thấy hắn bình an trở lại, mà thực lực lại mạnh mẽ đến không biết bao nhiêu, lại càng kích động không thôi.

"Tư Đồ sư huynh cũng trở về rồi!"

Đám Mộ Chỉ Ly mặc dù bởi vì trở lại mà vui mừng, nhưng khi nhìn thấy nhiều thi thể trên mặt đất như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề đến lạ thường.

Nếu không phải là bọn họ không đủ cẩn thận, đại lục Thiên Huyền cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, bọn họ hiểu rất rõ, Tu luyện giả phải chịu Tần Lãng không ngừng áp bức chắc chắn là không chỉ có những gì mà bọn họ đang nhìn thấy trước mắt.

Chân mày Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhíu lại, bước nhanh đi tới bên cạnh Bạch Mạt Lăng hỏi: "Mẹ, cha con đâu rồi? Vì sao không nhìn thấy cha ở đây?"

Nghe câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, hốc mắt Bạch Mạt Lăng đỏ lên, nước mắt đã bị kìm nén rất lâu cuối cùng cũng không nhịn được, vỡ tung ra mà chảy xuống.

Kể từ lúc Mộ Thiên Tĩnh bị trọng thương rồi hôn mê bà vẫn đè nén bản thân mình, bởi vì tình hình trước mắt không cho phép bà ngã xuống, mà đến hôm nay rủi ro đã tiêu tán, bà lại không nhịn được.

Nhìn nước mắt của Bạch Mạt Lăng, thân thể Mộ Chỉ Ly khẽ run rẩy, không khỏi lui về phía sau một bước, nỗi sợ hãi đến vô cùng cứ thế lan ra trong con mắt đen nhánh: "Không phải là. . . . . ."

Bạch Mạt Lăng bắt được tay Mộ Chỉ Ly, lắc đầu nói: "Phụ thân con bị trọng thương đến hôn mê, lâu như vậy cũng không trị lành được, mẹ nghĩ chỉ có con mới có cách."

Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm, may là, may là phụ thân cũng không gặp chuyện không may, nếu không nàng thật không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cho cha có việc ." Mộ Chỉ Ly an ủi, nàng có thể nhìn ra được sự yếu ớt của Bạch Mạt Lăng, mà bây giờ nàng lại càng có lòng tin tuyệt đối với y thuật của mình.

Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi tới bên cạnh Tần Lãng, một tay dẫm ở trên tay Tần Lãng, lòng bàn chân chuyển động, nghiền nát xương tay của Tần Lãng.

"A. . . . . ."

Tiếng gào thét thống khổ truyền vào trong tai mọi người, mà giờ phút này, mọi người lại chỉ cảm thấy sung sướng đến nói không nên lời, sự hoảng sợ của hắn giống như khúc nhạc thần tiên, mỗi người đều lộ ra nụ cười sảng khoái.

"Tần Lãng, không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy sao. Ta vốn định tự mình giải quyết ngươi, nhưng là, ngươi đã làm bị thương nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể để cho mọi người tới giết ngươi."

Trong con ngươi Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia màu đỏ tươi hung ác, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, một viên đan dược bị nàng để vào trong miệng Tần Lãng.

Tần Lãng trừng mắt thật lớn, không biết rốt cuộc Mộ Chỉ Ly đã nhét cái gì vào, nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt của hắn bỗng trở nên tái nhợt, một cổ đau đớn không ngừng mà truyền đến trong thân thể, giống như có vô số con kiến đang xuyên qua trong thân thể, khó chịu đến vô cùng.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Các vị, Tần Lãng sẽ giao cho các ngươi xử lý, có thù báo thù, có oán báo oán."

Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, không ít người trẻ tuổi đều vọt về phía Tần Lãng, một đấm rồi lại một đá không mang theo Thiên Lực, hung hăng trút hết tức giận trong lòng.

Đám Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc nhau một cái, mọi người tụ tập lại với nhau, đối mặt thi lễ với mọi người trong đại lục Thiên Huyền một cái, nói: "Bởi vì chúng ta sơ suất, mọi người chịu khổ."

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng hàm chứa áy náy trong lòng mọi người.

Mọi người bỗng giật mình, ngay cả những người đang dạy dỗ Tần Lãng kia cũng đều ngừng lại, rối rít nhìn đám Mộ Chỉ Ly đang đứng cách đó không xa, chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó xúc động, dường như nóng hổi thiêu đốt lên, trong lòng nóng bỏng như đang bị phỏng.

Các vị cường giả nhìn đám tiểu bối này chỉ cảm thấy cực kỳ an ủi, bọn họ phải làm anh hùng của đại lục Thiên Huyền, chuyện này căn bản không thể coi là sai lầm của bọn họ, dù thực lực của bọn họ đã mạnh mẽ đến mức khiến cho bọn hắn phải nhìn lên, thế nhưng tấm lòng của bọn họ cũng vẫn không hề thay đổi một chút nào.

"Chuyện này không liên quan đến các ngươi, nếu như không phải là các ngươi đã trở lại, bây giờ thương vong sợ là càng thêm thảm trọng." Liễu Bình chậm rãi lên tiếng nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Lần này đi ra ngoài một chuyến lúc này mới phát hiện cường giả ở cái thế giới này còn khác xa so với tưởng tượng của hắn, Chủ thế giới, hắn cũng phải tới đó học hỏi một chút!

Không khí căn bản vẫn đang yên tĩnh theo câu nói kia của Liễu Bình mà bị đánh vỡ, mọi người cũng đều rối rít bày tỏ thái độ.

"Nói không sai, chuyện này căn bản không phải lỗi của các ngươi!"

"Các ngươi ở Chủ thế giới cũng phải tu luyện, làm sao có thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh lối đi?"

"Nếu như không có các ngươi, chúng ta bây giờ đã chết."

"Các ngươi là anh hùng của đại lục Thiên Huyền! Chính nhờ các ngươi, đại lục Thiên Huyền mới có thể yên ổn trở lại!"

Nghe từng tiếng nói áp đảo của mọi người, sắc mặt của đám Mộ Chỉ Ly cũng đã dễ nhìn hơn rất nhiều, giữa cánh mũi là mùi máu tươi không xóa được, chỉ có một cảnh tượng như vậy, một nhóm người như vậy mới có thể cho bọn họ cảm nhận được ấm áp.

Ngạo Khinh Cuồng bước nhanh đi tới bên cạnh Mộ Dật Thần, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Ngạo Khinh Cuồng giang tay ra, Mộ Dật Thần tiến lên một bước, hai người ôm lấy nhau thật chặt.

"Đại ca!" Mộ Dật Thần kích động nói.

Hắn cũng không nghĩ đến tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang lại sẽ xuất hiện ở nơi như thế này, chuyện của loài người, tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng sẽ luôn luôn không nhúng tay, mà nguyên nhân duy nhất làm cho Ngạo Khinh Cuồng đứng ở chỗ này chính là vì mình!

Ngạo Khinh Cuồng vỗ vỗ sau lưng Mộ Dật Thần, cười lớn nói: "Ngươi – cái tiểu tử thúi này, còn biết trở lại?"

"Đệ tất nhiên là muốn trở lại, nếu đệ không trở lại, đại ca còn không mắng chết đệ?"

"Ha ha, mấy năm nay không thấy, thực lực của tiểu tử ngươi lại mạnh lên không ít rồi, mà ngay cả bản lĩnh tâng bốc ta cũng giỏi hơn không ít!" Ngạo Khinh Cuồng ra vẻ cả giận nói.

Thiên Nhi nhìn hóa thành người của Long tộc, sâu trong mắt ngập tràn rung động, vốn tưởng rằng đời này mình cũng sẽ không được gặp lại bọn họ nữa, không nghĩ tới vừa trở về đã nhìn thấy, không thể không thừa nhận, trong lòng nàng rất cao hứng.

Liễu Bình đi tới bên cạnh Thiên Nhi, cười nói: "Thiên Nhi, bao nhiêu năm vẫn chưa từng gặp lại, những năm gần đây sống có tốt không?"

"Liễu đại ca?" Thiên Nhi tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Không nghĩ tới lại gặp được huynh ở chỗ này, muội sống rất tốt."

Liễu Bình thản nhiên cười, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch, Thiên Nhi cũng giống như là muội muội của hắn, chỉ là lúc trước khi Thiên Nhi mất tích, nhiều năm qua vẫn chưa từng nhận được tin tức của nàng, bây giờ hẳn là đã đi Chủ thế giới.

"Muội nhưng là biết Liễu đại ca của muội thích nhất là khiêu chiến cao thủ, đi đến Chủ thế giới nơi có nhiều cao thủ tụ tập như vậy lại cũng không nói cho ta biết, lúc còn bé ta nhưng là rất yêu thương muội."

"Liễu đại ca, lúc trước ta cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ đi, đây không phải là bây giờ mới có thể trở lại sao? Lấy thực lực của huynh, đi Chủ thế giới chắc chắn không thành vấn đề!" Thiên Nhi cười trách móc.

Chuyện của Tần Lãng đã được giải quyết, mọi người rối rít tản ra trở về, mọi chuyện cũng không thể nói xong trong chốc lát, sau đó từ từ nói cũng không muộn, mọi người giao chiến một lượt, không ít người đều bị thương, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là chữa thương.

Mộ Chỉ Ly cũng là lòng tràn đầy lo lắng, dặn dò Hàn Như Liệt một tiếng rồi sau đó lại nhanh chóng đi cùng Bạch Mạt Lăng về Mộ gia trước, Mộ Thiên Tĩnh còn đang trên giường bệnh, chứng bệnh này càng để trong thời gian dài thì càng không tốt.

Bạch Mạt Lăng thi triển tốc độ ra đến cực hạn, mồ hôi lại không ngừng mà rỉ ra, thấy thế, Mộ Chỉ Ly trực tiếp mang theo Bạch Mạt Lăng Bạch Mạt Lăng nhanh chóng chạy về phía Mộ gia.

Hàn Thành Hạo thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, không khỏi hỏi: "Liệt nhi, Chỉ Ly nàng đi chỗ nào rồi?"

"Nhạc phụ bị Tần Lãng đánh cho thành trọng thương, bây giờ đang nằm trên giường không dậy nổi, Chỉ Ly chạy tới cứu trị." Hàn Như Liệt giải thích.

Nghe nói, Hàn Thành Hạo ngẩn người: "Mộ huynh hắn còn sống?" Ban đầu Mộ Thiên Tĩnh bị trọng thương là hắn tận mắt nhìn thấy, sau đó bọn họ lại bị giam vào đại điện nên cũng không chưa từng thấy qua Mộ Thiên Tĩnh.

Dựa theo suy đoán của bọn hắn, người sống cũng đều bị nhốt lại, còn ở bên ngoài cũng đều chỉ là Tu luyện giả đã ngã xuống, dường như tất cả mọi người đều cho là Mộ Thiên Tĩnh đã ngã xuống, thì ra là Mộ Thiên Tĩnh chỉ là bị trọng thương, vẫn chưa ngã xuống, thật sự tốt quá rồi.

Hàn Như Liệt khẽ nhướn mày lên, làm như không rõ đây là ý gì.

"Chúng ta cũng theo sau xem một chút tình hình của Mộ huynh như thế nào, ban đầu Mộ huynh trọng thương ta cũng vẫn không thể cứu hắn, thật sự áy náy." Giọng nói của Hàn Thành Hạo trầm xuống, cuộc chiến đấu lúc trước ở Thiên Âm môn tuyệt đối là một cơn ác mộng với bọn họ. Hàn Như Liệt vội vàng gật đầu: "Được!"

Những đệ tử còn lại của Mộ gia giờ phút này đúng là đứng ngồi không yên, vẫn đứng ở ngoài cửa của Mộ gia ngoài cửa mà không ngừng nhìn về phía Thiên Âm môn, không biết tình hình bây giờ như thế nào rồi, một mình Tần Lãng sẽ không lợi hại như vậy chứ?

Tất cả mọi người đều đang âm thầm cầu nguyện là sẽ không nhìn thấy kết quả tệ hại nhất, đột nhiên, bọn hắn nhìn thấy hai thân ảnh đang nhanh chóng chạy về phía bọn họ, tốc độ kia đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn hắn, dường như là trong tích tắc, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó nhìn hẳn lên.

Đại đội ngũ chưa từng trở về, mà ở đại lục Thiên Huyền, người có tốc độ nhanh như vậy cũng chỉ có một mình Tần Lãng.

Bọn hắn xong đời rồi, nhiều người như vậy đến tận Thiên Âm môn để giết Tần Lãng, vậy mà bây giờ đúng là toàn bộ đều ngã xuống.

Nhưng mà, đợi đến lúc mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hai đạo thân ảnh đang đi đến đây, không khỏi dụi dụi con mắt, tràn đầy vẻ khó tin.

Chỉ là, mặc kệ bọn hắn dụi mắt như thế nào, hai người trước mắt vẫn không hề thay đổi một chút nào

"Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư trở về rồi!"

"Tam tỷ đã trở lại rồi! Mộ Chỉ Ly đã trở lại rồi!"

Từng tiếng kêu vui vẻ từ Mộ gia lan truyền ra, bọn hắn không dám hy vọng xa vời là Mộ Chỉ Ly có thể trở về, vậy mà giây phút này, sự xuất hiện của nàng lại cho bọn hắn quá lớn rung động và kinh hỉ.

"Tam tỷ trở về rồi, Tần Lãng kia tất nhiên không thể gây sóng gió rồi!" Đám đệ tử còn trẻ gần đây rất sùng bái Mộ Chỉ Ly, dường như có thể đạt đến tình trạng mù quáng.

"Phu nhân, có phải Tần Lãng đã bị Tam tỷ giải quyết rồi hay không?" Một người lên tiếng hỏi.

Bạch Mạt Lăng cười cười, nói: "Chỉ Ly đã phế đi tu vi của Tần Lãng rồi, bây giờ mọi người đang ở đó, có thù báo thù có oán báo oán, nếu các ngươi muốn hả giận cho những đau khổ mà mình đã phải chịu đựng, bây giờ đi đến Thiên Âm môn, có lẽ còn có cơ hội."

Bạch Mạt Lăng vừa mới xong, mọi người chỉ sững sờ một chút, sau đó giống như đã hẹn nhau mà nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Thời gian từ trước tới nay, dưới sự áp bức của Tần Lãng, bọn họ dường như không thở nổi, bây giờ thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, bọn họ làm sao có thể buông tha cho.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch lên, may mắn là chuyện vẫn chưa phát triển đến mức không thể khống chế được.

Nhưng mà, đợi cho đến lúc Mộ Chỉ Ly đi vào trong phòng nhìn thấy tình hình của Mộ Thiên Tĩnh, sắc mặt trong nháy mắt đã sa sầm xuống.

Nàng chậm rãi kéo qua tay của Mộ Thiên Tĩnh qua bắt mạch, nàng có chút hối hận, chỉ cảm thấy đối xử với Tần Lãng như vậy còn chưa đủ hết giận, loại người này đáng ra nàng phải làm cho hắn phải bị hành hạ cả đời!

Hai tay Bạch Mạt Lăng không tự chủ được mà quấn chặt lấy nhau, căng thẳng hỏi: "Chỉ Ly, cha con thế nào rồi?"

Mộ Chỉ Ly suy nghĩ một lát rồi nói: "Mẹ, yên tâm đi, cha sẽ không có việc gì, con sẽ chữa trị cho cha thật tốt."

Nghe vậy, Bạch Mạt Lăng thở ra một hơi, nói: "Vậy thì mẹ yên tâm rồi."

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Mộ Thiên Tĩnh vẫn luôn hôn mê dường như đã cảm ứng được cái gì, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly ở trước mắt mình, trong mắt ông có chút mê man, kinh ngạc nói: "Ly Nhi?"

"Cha, ngài tỉnh?"

"Ly nhi, con thực sự đã trở về rồi sao?" Mộ Thiên Tĩnh kinh ngạc nói: "Cha đang nằm mơ sao?"

Ông nhớ rõ ràng mình đã bị Tần Lãng đánh đến trọng thương ở Thiên Âm môn, cuối cùng bị hôn mê, tính mạng đã đi đến bước cuối cùng, chẳng lẽ đây lại chỉ là hồi quang phản chiếu của mình, gặp được người mà mình lo lắng nhất là Ly nhi?

Bạch Mạt Lăng bật cười, nói: "Nằm mơ cái gì, nữ nhi bảo bối mà chàng vẫn luôn luôn nghĩ đến đã trở về rồi, ngay tại trước mặt chàng đây."

"Vậy sao?" Mộ Thiên Tĩnh có chút mơ hồ, kích động nói: "Ly nhi từ Chủ thế giới trở về rồi sao?"

"Cha, con thật sự đã trở về rồi." Mộ Chỉ Ly cười nhạt nói.

"Cha lại có thể nhìn thấy con, thật cao hứng."

"Bây giờ con đã chữa lành vết thương của cha rồi, về sau người một nhà chúng ta sẽ đi đến Chủ thế giới, bây giờ cho dù là ở Chủ thế giới con cũng có khả năng để chăm sóc cho mọi người rồi, không cần phải lo lắng." Mộ Chỉ Ly mừng rỡ nói, từ sau khi trụ sở bí mật xuất hiện, những vấn đề này đều đã không còn tồn tại nữa.

Huống hồ sư tổ là Môn chủ Thiên Âm môn, có lẽ sẽ càng thêm chiếu cố tới người tu luyện của Thiên Âm môn ở đại lục Thiên Huyền. Trước khi về đây, nàng đã đi đến Huyết Sắc Địa Ngục một chuyến, thế nhưng mà bây giờ chỉ có sư phụ ở Huyết Sắc Địa Ngục, sư tổ đã không còn ở đó, cho nên nàng chỉ có thể nói tin tức cho Tù Vô Bi, để cho Tù Vô Bi thay nàng truyền đạt lại cho sư tổ.

"Thương thế của ta, lại còn có thể chữa trị?" Hắn biết rõ thương thế của mình nghiêm trọng đến như thế nào, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, kinh mạch lại đã đứt gãy không ít, hắn vốn đã cho rằng mình đã chết đến nơi rồi.

"Ha ha, Mộ huynh, ngươi thật sự là thông minh cả đời mà lại nhất thời hồ đồ rồi, Chỉ Ly nói rằng muốn tất cả mọi người cùng nhau đi đến Chủ thế giới, làm sao sẽ để cho ngươi có việc gì được." Hàn Thành Hạo cười cười đi từ ngoài cửa vào.

Mộ Thiên Tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Hạo, sắc mặt cũng biến thành màu đỏ: "Hàn huynh, ngươi không sao ư?"

"Ta vẫn cho rằng ngươi đã ngã xuống, ngươi lại cho rằng ta đã ngã xuống, chỉ là ông trời sẽ không để cho tình huynh đệ chúng ta cứ như vậy mà biến mất đâu!"

Lúc này, thân hình Hàn Như Liệt cũng lộ ra từ phía sau lưng Hàn Thành Hạo, hành lễ nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu."

Chương 160: Một Nhà Gặp Nhau

Nhìn thấy Hàn Như Liệt, nụ cười trên khóe miệng Mộ Thiên Tĩnh lại càng sâu thêm mấy phần: "Trở lại là tốt rồi, may là chuyện vẫn chưa phát triển đến mức không thể giải quyết được."

"Cha, bây giờ ngài cũng đừng có nói chuyện, trước hết con phải giúp cha chữa bệnh đã, đợi sau khi bệnh của ngài tốt rồi chúng ta lại từ từ trò chuyện." Mộ Chỉ Ly quan tâm nói, tình hình của Mộ Thiên Tĩnh bây giờ cũng không tốt, lại cứ nói chuyện như vậy thì thân thể của hắn sẽ quá sức chịu đựng.

"Chỉ Ly nói đúng, Mộ huynh, bây giờ chữa thương quan trọng hơn, chúng ta cứ ở bên cạnh chờ đi, đợi sau đó rồi nói tỉ mĩ cũng không muộn." Hàn Thành Hạo cười nói, bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, mặc dù gia tộc phải chịu thương vong không nhỏ, chỉ là đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Mộ Thiên Tĩnh cười gật đầu, nhìn bộ dáng tự tin kia của nữ nhi nhà mình thì cũng biết rằng con bé đã tính trước kỹ càng với thương thế của mình rồi, không cần phải lo lắng.

Bầu không khí nguyên bản ngưng trọng giờ phút này đã thoải mái hơn hẳn, Bạch Mạt Lăng cũng đi tới ngồi xuống một bên, vốn đang rất lo lắng hôm nay cũng đã dần dần tiêu tán.

Mộ Chỉ Ly lấy Thiên Huyền ngân châm ra để ở một bên, ngay sau đó bắt đầu trị liệu làm cho người ta hoa cả mắt, mà phương pháp trị liệu của Mộ Chỉ Ly đẹp đẽ như vậy, mấy người đang ở tại chỗ cũng đã thấy nhưng lại không thể trách.

Chỉ là phương pháp trị liệu uyên thâm như thế, cho đến bây giờ bọn họ cũng không hiểu là Chỉ Ly làm sao có thể học được, chỉ có một mình Hàn Như Liệt biết được, chỉ là hắn thật sự vẫn luôn không tinh thông y thuật, chỉ có thể dưới sự hướng dẫn của Mộ Chỉ Ly mà biết được mấy huyệt vị thôi.

Hồi phục chi lực thông qua ngân châm không ngừng mà liên tục tràn vào trong cơ thể Mộ Thiên Tĩnh, những dấu kết ấn phức tạp hiện ra giữa các đầu ngón tay nhanh chóng kết xuất, ngân châm không ngừng mà thay đổi vị trí, theo động tác của Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Mộ Thiên Tĩnh đang tốt lên từng chút một.

Tĩnh mạch đã bể tan tành trong cơ thể dưới tác dụng của hồi phục chi lực đang dần dần khôi phục, lục phủ ngũ tạng cũng từ từ được chữa trị, đau nhức kịch liệt trong cơ thể đang biến mất từng chút một, Mộ Thiên Tĩnh chỉ cảm thấy thân thể đã thoải mái hơn không ít.

Bạch Mạt Lăng nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh dần dần khôi phục lại sắc mặt, vỗ vỗ lồng ngực của mình, lộ ra nụ cười thư thái.

Chỉ có trải qua đau khổ như vậy xong mới có thể biết được sự yên ổn bây giờ đáng quý đến như thế nào, Tần Lãng bị trừ bỏ, bọn họ không còn có chuyện phiền lòng. Nhìn bộ dáng Chỉ Ly và Hàn Như Liệt ở Chủ thế giới trôi qua rất tốt, nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin kia là có thể nhìn được ra.

Trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy vui sướng nhàn nhạt, theo tu vi của nàng tăng lên, sử dụng Thiên Huyền ngân châm lại càng thêm thuận tay, hồi phục chị lực lại càng cuồn cuộn vô tận, vết thương lúc trước khó mà trị liệu được thì bây giờ đã không hề khó khăn nữa.

Nếu là đổi lại là trước đây, thương thế nghiêm trọng như của Mộ Thiên Tĩnh thì muốn trị liệu nàng cũng phải phí một phen tâm tư, nhưng bây giờ lại là dễ như trở bàn tay.

Ngoài cửa truyền đến trận trận tiếng bước chân dày đặc, dù là khoảng cách không gần, b năm người bên trong nhà cũng có thể nghe thấy rõ ràng, đại đội ngũ của Mộ gia đã từ Thiên Âm Môn trở lại.

Trong số các đệ tử Mộ gia trở lại mặc dù có không ít người bị thương, chỉ là khí thế kia nhưng là so sánh với lúc trước đi Thiên Âm môn đã tăng lên rất nhièu, mỗi người đều là sức sống đầy mặt, ngay cả đau đớn trên người dường như cũng đã giảm bớt không ít.

Mộ Chỉ Ly là người đại diện cho Mộ gia, biểu hiện của nàng ở Thiên Âm môn nhưng là làm cho tất cả mọi người Mộ gia đều cảm thấy vẻ vang, trong gia tộc lại có nhân vật mạnh mẽ như thế, địa vị của Mộ gia ở đại lục Thiên Huyền có thể nói là không người nào có thể rung chuyển được.

Giờ phút này, Mộ gia là một mảnh vô cùng náo nhiệt, các đệ tử trẻ tuổi đều đang bàn tán về bộ dạng thê thảm của Tần Lãng trước khi chết.

Ngày hôm qua vẫn còn là nhân vật cường đại để cho bọn họ phải ngước lên nhìn, ngày hôm nay lại đã hoàn toàn trở thành một cái bao cỏ, phế vật trên tay để bọn họ bắt nạt, lúc Tần Lãng chết, trên người hắn dường như không hề có một chỗ nào hoàn hảo, ngay cả xương cũng bị người ta bóp nát từng khúc một.

Cái bộ dáng máu tươi đầm đìa kia thật sự làm cho lòng người ta rung động vì sợ hãi, nhưng mọi người ở đây trừ cảm thấy thống khoái vẫn là thống khoái, mà cuối cùng, bọn họ chỉ thấy được một vũng máu, Tần Lãng đã hoàn toàn biến thành thịt nát.

Mộ Kình Lệ an bài tốt các đệ tử bị thương sau đó lập tức đi tới phòng của Mộ Thiên Tĩnh, ông vẫn biết Mộ Thiên Tĩnh bị thương cực kỳ nghiêm trọng, tuổi của ông đã rất cao, nhưng vẫn chịu không được đả kích như vậy.

Mộ Kình Lệ đi vào bên trong nhà đã thấy Mộ Chỉ Ly đang chữa trị cho Mộ Thiên Tĩnh, đám Hàn Thành Hạo dường như đều đồng thời làm một động tác chớ có lên tiếng, ý bảo không nên làm ảnh hưởng tới quá trình chữa trị của Mộ Chỉ Ly.

Mộ Kình Lệ khẽ gật đầu, lặng lẽ đi tới một bên ngồi xuống đợi chờ, nhỏ giọng mà hỏi: "Thiên Tĩnh không có việc gì sao?"

"Ly nhi nói sẽ không có vấn đề gì, sắc mặt của Thiên Tĩnh cũng đã khá hơn nhiều rồi." Bạch Mạt Lăng điềm tĩnh cười.

"Vậy thì tốt." Mộ Kình Lệ thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi yên mà chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly lúc này mới chậm rãi thu hồi ngân châm, nàng đứng dậy, cười cười: "Phụ thân, thân thể đã không còn trở ngại nữa rồi, chỉ là mấy ngày tới vẫn phải nghỉ ngơi nhiều."

Mộ Thiên Tĩnh cười gật đầu, ông trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, chỉ vừa cử động đã cảm thấy thân thể của mình đều cứng ngắc lại, không biết bao nhiêu ngày rồi chưa từng nhúc nhích, quả thực cũng không khá hơn bao nhiêu so với lúc ông mới từ bên trong hòm quan tài bằng băng đi ra.

Xương cốt truyền đến tiếng vang bùm bùm, Mộ Thiên Tĩnh nới lỏng gân cốt, cười nói: "Y thuật của Ly Nhi thật là không thể tưởng tượng được, vết thương nghiêm trọng như vậy mà nhanh như thế đã chữa trị khỏi rồi."

Trong mắt mọi người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng mang theo vẻ cảm khái, có Mộ Chỉ Ly ở đây, chỉ cần còn dư lại một hơi thở thì đều có thể trị lành, mà Mộ Chỉ Ly và Bạch Mạt Lăng ở chung một chỗ, dường như căn bản là không cần lo lắng bị thương.

"Chuyện của Thiên Âm môn đã giải quyết xong?" Mộ Thiên Tĩnh vội hỏi, trong khoảng thời gian hôn mê này, hắn vẫn luôn không biết những chuyện đã xảy ra.

Hàn Thành Hạo cười gật đầu: "Không tệ, con gái của ngươi vừa xuất hiện đã trực tiếp bắt được Tần Lãng, phế tu vi của hắn đi, tất cả mọi người đều xông lên báo thù, ta cũng nhân cơ hội này đạp được mấy đạp."

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Thành Hạo hẳn là nhiều hơn mấy phần vô lại, Mộ Chỉ Ly không khỏi chuyển mắt sang nhìn về phía Hàn Như Liệt, nàng vẫn luôn nghi ngờ da mặt Hàn Như Liệt dày như vậy là giống ai, bây giờ nhìn lại quả thật là giống Hàn Thành Hạo đây.

Hàn Như Liệt nhìn ánh mắt của Mộ Chỉ Ly đã hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn cũng chẳng hề để ý mà cười cười, nhướn lông mày lên: Nếu không phải ta vô lại một chút, chúng ta có thể đi tới được một bước này sao?

Mộ Chỉ Ly bĩu môi, có chút tức giận.

"Tần Lãng đã chết?" Mộ Thiên Tĩnh cau mày: "Hắn đánh ta nhiều đấm như vậy, ta cũng không thể đòi lại."

"Ha ha, Mộ huynh, những thứ kia chúng ta đã giúp ngươi đòi lại rồi, đệ tử Mộ gia ra tay thật đúng là làm cho người ta khiếp sợ đấy." Hàn Thành Hạo cảm khái nói, cảnh tượng kia quả thực giống như là dã thú, mọi người điên cuồng công kích về phía Tần Lãng, ngay cả ông nhìn thấy cũng run hết cả da đầu lên.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Mộ Kình Lệ vừa mở cửa phòng ra đã thấy Bạch Thịnh Triêu, Bạch Thịnh Triêu trước hết đã hỏi: "Ta nghe nói Thiên Tĩnh bị trọng thương? Bây giờ thế nào?"

"Nhạc phụ, thương thế của con đã được trị liệu tốt lắm rồi." Mộ Thiên Tĩnh vội vàng đi tới hành lễ nói.

Nhìn sắc mặt Mộ Thiên Tĩnh hồng nhuận, Bạch Thịnh Triêu yên lòng, nói: "Không có chuyện gì thì ta yên tâm rồi." Ông chuyển mắt sang nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, trong con ngươi đục ngầu chỉ còn lại vui mừng và sung sướng: "Ta nghe nói biểu hiện hôm nay của hai người các cháu làm cho người ta phải khiếp sợ đấy, ta có cháu gái cùng chú rể có bản lĩnh như vậy, thật sự là may mắn."

Mộ Chỉ Ly cười nói: "Ông ngoại, đây đều là công lao của ông, nếu như không phải là ông, thì trên đại lục này sẽ không có cháu tồn tại."

"Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn, mọi người cứ trò chuyện với nhau đi." Bạch Mạt Lăng vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, hôm nay thật đúng là một ngày vô cùng tốt lành.

"Lão Mộ, tổn thất lần này của gia tộc các ngươi như thế nào?" Sau khi vui mừng, Bạch Thịnh Triêu cũng không khỏi hỏi, Tần Lãng xuất hiện quả nhiên là một trận tai nạn, thương vong của Bạch gia cũng không nhỏ.

Nghe thấy câu hỏi, sắc mặt của Mộ Kình Lệ cũng khó coi mấy phần, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Thực lực của Tần Lãng quá mạnh mẽ, đệ tử Mộ gia vừa xuất hiện đã bị công kích của hắn giết chết, thương vong thật sự không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn thì không cách nào khôi phục được. Các ngươi như thế nào?"

Bạch Thịnh Triêu thở dài một hơi: "Tổn thất của chúng ta cũng không nhỏ, không riêng gì gia tộc của hai người chúng ta, các môn phái khác và tất cả gia tộc cũng nhận lấy ảnh hưởng nhất định, lại nói tiếp, thực lực của tất cả mọi người đều trở nên yếu đi."

Hàn Thành Hạo cũng là lên tiếng nói: "Lần này thương vong tuy là không nhỏ, nhưng ít nhất vẫn chưa phát triển đến mức không thể nào thừa nhận được, một ít năm sau là có thể đủ để dần dần khôi phục."

Trên bàn cơm.

"Chỉ Ly, Như Liệt, tu vi của các ngươi bây giờ là gì? Tu vi của Tần Lãng kia lại là cái gì?" Mộ Kình Lệ không nhịn được hỏi, hôm nay bọn hắn chỉ cảm thấy thực lực của hai người bọn họ sâu không lường được, căn bản không thể nào nhìn thấu.

Theo câu hỏi của Mộ Kình Lệ, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc hứng thú, cách phân chia thực lực của tu luyện giả ở chủ thế giới và đại lục Thiên Huyền quả nhiên là khác biệt trời vực.

"Chúng ta bây giờ đang ở tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, còn Tần Lãng kia chỉ là tu luyện giả Kim Đan cảnh." Mộ Chỉ Ly cười giải thích.

"Phía trên Càn Khôn cảnh chính là Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh, Linh Tịch cảnh, Nguyên Anh cảnh, Hóa Thân cảnh, Xuất Khiếu cảnh." Hàn Như Liệt theo sát lên tiếng, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

Hàn Thành Hạo ngẩn người, "Nói như vậy, thực lực của các ngươi còn mạnh hơn Tần Lãng những bốn cấp?"

"Đúng thế, ở Chủ thế giới, tu vi của Tần Lãng căn bản không coi là cái gì, chỉ có thể là tồn tại ở dưới đáy, ngay cả Bồng Lai Bí cảnh cũng không thể tiến vào." Hàn Như Liệt bất đắc dĩ giải thích.

Ban đầu lúc bọn họ vừa mới tới Chủ thế giới cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ theo thực lực của bọn họ tăng lên, mở mang tầm mắt, ở trước mặt bọn họ, tu vi Kim Đan cảnh căn bản cũng không phải là cái gì.

Đại lục Thiên Huyền chỉ vì một gã tu luyện giả Kim Đan cảnh đã rơi vào trạng thái như vậy, chỉ có thể nói là do đại lục Thiên Huyền đã mất đi liên lạc quá lâu với Chủ thế giới, thực lực không đủ mạnh, sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra nữa!

"Vậy bây giờ thực lực của các ngươi ở Chủ thế giới là nằm ở mức độ nào?" Mộ Thiên Tĩnh cau mày, sự cường đại của Chủ thế giới đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, cũng làm cho tự bọn họ biết được bản thân mình còn quá nhỏ yếu.

Tần Lãng cũng chỉ là Kim Đan cảnh đã để cho đại lục Thiên Huyền hỗn loạn không chịu được, nếu như người tới là cao thủ Xuất Khiếu cảnh, bọn họ căn bản ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Muốn bảo vệ gia tộc, nhất định phải làm cho gia tộc có cao thủ trấn giữ.

Chỉ là tu luyện cần có thời gian không ngắn, tu vi của Hàn Như Liệt đã mạnh mẽ như thế, nếu như ở Chủ thế giới còn chưa đủ mạnh, vậy thì đây còn là đả kích lớn hơn nữa với bọn họ.

"Tu vi của chúng ta cũng coi như không tệ, Tu luyện giả bình thường không phải là đối thủ của chúng ta." Hàn Như Liệt tư đánh giá trong chốc lát rồi lúc này mới chắc chắn trả lời.

Chỉ sợ ở Bồng Lai tụ, tu luyện giả có thực lực Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ cũng coi như không có nhiều, với thực lực như vậy bọn họ đã có thể tự bảo vệ được bản thân ở Bồng Lai tụ.

Mấy người Bạch Thịnh Triêu dường như là đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cũng không mạnh mẽ đến mức không hợp thói thường, "Tu luyện giả lúc trước đi đến Chủ thế giới bây giờ thế nào?"

"Bọn họ cũng còn coi như là không tệ, lúc trước bởi vì lo lắng cho tình hình của đại lục Thiên Huyền, cho nên mới lập tức chạy tới đây, cũng không kịp báo cho bọn họ." Mộ Chỉ Ly le lưỡi, nàng thật đúng là đã quên mất việc này.

"Chỉ cần mấy người các ngươi trở lại thì vấn đề đều có thể đủ giải quyết, bọn họ bây giờ không trở lại cũng không sao cả. Bây giờ thông đạo đã sửa được rồi sao?" Trong đôi mắt đen của Bạch Mạt Lăng xẹt qua vẻ tò mò.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, "Đã sửa được rồi, sau này lúc nào cũng có thể trở về đại lục Thiên Huyền, không cần lo lắng." Mộ Chỉ Ly dừng một chút: " Cha! Mẹ!lúc trước đã nói ở trong thư là muốn đi Chủ thế giới, bây giờ đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Lúc trước chúng ta cũng đã chuẩn bị để đi tới Chủ thế giới, chỉ là lúc chúng ta đang chuẩn bị đi thì Tần Lãng lại xuất hiện, vậy cho nên mới không đi được." Nhắc tới Tần Lãng, Mộ Thiên Tĩnh vẫn còn có chút tức giận.

"Vậy thì lần này chúng ta cùng nhau trở về đi thôi, chỉ là bây giờ tạm thời hai người cứ ở bên trong trụ sở bí mật tu luyện cũng tốt rồi, bởi vì, trong thời gian này, Chủ thế giới có thể có chút không yên ổn." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, sự lo lắng hiện lên sâu trong đáy mắt, lão nhân Quang Minh cũng không biết lúc nào sẽ tìm tới tận cửa, vì an toàn của cha mẹ, đây là biện pháp bảo đảm nhất.

Mộ Thiên Tĩnh cau mày, bộ dáng của Mộ Chỉ Ly hiển nhiên là đang lo lắng cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng vẫn là không hỏi, nghĩ đến bọn họ đều có quyết định của chính mình, nếu đã sắp xếp nơi tốt để cho bọn họ đi đến, bọn họ chỉ cần nghe theo là được rồi.

Lúc này, Hàn Thành Hạo cũng nói: "Lần này ta cũng muốn cùng mọi người đi tới Chủ thế giới, tu vi của ta sẽ khó mà tinh tiến nếu cứ tiếp tục sống ở đại lục Thiên Huyền, không bằng đi cũng mọi người tới Chủ thế giới."

"Vậy tất nhiên là rất tốt." Hàn Như Liệt vô cùng cao hứng, Hàn Thành Hạo đi đến Chủ thế giới thì hắn cũng có thể chiếu cố cho cha: "Cha, ngài cũng tiến vào trụ sở bí mật với nhạc phụ nhạc mẫu đi, ở trong trụ sở bí mật thì tu vi cũng có thể nhanh chóng tăng lên, tài nguyên tu luyện cũng không cần lo lắng."

"Ta nghe các con đấy, các con nói như thế nào thì ta làm như thế ấy."

Mấy năm không thấy, chủ đề nói chuyện của mọi người cũng vô cùng nhiều, nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian mấy năm này, nhất là bọn họ đều cảm thấy rất có hứng thú với Chủ thế giới, làm cho Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cũng nói không ít về chuyện của Chủ thế giới.

"Đúng rồi, còn có một chuyện, Chủ thế giới cũng có tồn tại Thiên Âm môn, hơn nữa Môn chủ của Thiên Âm môn ở Chủ thế giới là sư tổ của ta." Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói.

Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, mấy trên khuôn mặt của mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi: "Môn chủ trước kia của Thiên Âm Môn bây giờ vẫn còn sống?" Mộ Thiên Tĩnh chậm rãi lên tiếng, trên khuôn mặt cũng là sự kinh ngạc khó nén được.

Hàn Như Liệt cũng có chút kinh ngạc, thế nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn chưa từng nghe Chỉ Ly nói về chuyện này, bọn họ biết được quan hệ của Môn chủ Thiên Âm môn và Thiên Âm môn của đại lục Thiên Huyền, sống ở Thiên Âm môn vẫn luôn ung dung tự tại, bọn họ còn chưa có cơ hội nhìn thấy Môn chủ để tìm hiểu tất cả, vậy mà chưa từng nghĩ Chỉ Ly ở nơi này chỉ một thời gian đã biết được điều này.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: "Ta cũng chỉ vừa biết được thời gian trước đấy thôi ." Mộ Chỉ Ly chuyển mắt sang nhìn về phía Hàn Như Liệt: "Sau khi ta tiếp nhận xong truyền thừa đã đi tới Huyết Sắc Địa Ngục, đúng lúc nhìn thấy sư tổ ở đó, thế mới biết được chuyện lúc trước. Mấy ngày nữa Môn chủ chắc hẳn cũng sẽ đến Thiên Âm môn ở đây."

Mộ Thiên Tĩnh tràn đầy cảm khái, trong giọng nói không thiếu bội phục: "Sư tổ của con sau khi rời khỏi đại lục Thiên Huyền lại có thể sáng lập ra môn phái ở Chủ thế giới, thực lực đến bậc này thật đúng là làm cho người ta phải bội phục!"

Sáng lập ra môn phái ở đại lục Thiên Huyền cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, sư tổ của Mộ Chỉ Ly cũng chỉ là một thân một mình ở Chủ thế giới, lại có thể ở nơi cường giả như mây này thành lập môn phái, lại còn từ từ trở thành môn phái Chính đạo đứng thứ nhất, chuyện này khó khăn như thế nào, không cần nghĩ cũng biết được.

"Sư tổ đúng là rất giỏi." Mộ Chỉ Ly cười nói, nàng cũng hiểu rõ sở dĩ sư tổ có thể đi tới một bước này có quan hệ rất lớn với năng lực của nàng.

" Nếu Sư tổ là Môn chủ của Thiên Âm môn, chắc hẳn về sau cũng sẽ chiếu cố Thiên Âm môn không ít, dù sao cũng đều là một nhà." Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, sư tổ có thực lực cường đại như vậy, tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp để cho sư tổ ra thêm chút sức vì đại lục Thiên Huyền.

Hàn Như Liệt ngẩn người, hắn phát hiện bây giờ Chỉ Ly dường như càng ngày càng xảo quyệt rồi, chẳng lẽ là bị ảnh hưởng của mình?

Mộ Dật Thần, Ngạo Khinh Cuồng cùng với những người trong tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang đến đây giờ phút này đều nghỉ ngơi ở Thiên Âm môn, chỗ ở của Thiên Âm môn vô cùng rộng rãi, đệ tử của Thiên Âm Môn lập tức giúp bọn hắn thu dọn chỗ ở, Mộ Dật Thần và Ngạo Khinh Cuồng vẫn ở chỗ này ôn chuyện.

"Dật Thần, Chủ thế giới cường đại như thế, ta nghĩ tộc nhân của chúng ta cũng nên đi lịch lãm một phen, nếu không trong tương lai, loài người có thực lực mạnh hơn chúng ta sẽ quá nhiều." Ngạo Khinh Cuồng bình tĩnh mà chậm rãi nói.

Từ trên người Tần Lãng,bọn họ cũng đã ý thức được sự mạnh mẽ của Chủ thế giới, loài người đã bắt đầu lịch lãm, bọn họ cũng không thể để bị bỏ lại ở phía sau.

"Đại ca, tộc nhân chỉ cần đạt tới Càn Khôn cảnh đều có thể đi tới Chủ thế giới trước, không có vấn đề gì." Mộ Dật Thần đáp, hắn hiểu được suy nghĩ của Ngạo Khinh Cuồng, vì tương lai của tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nhất định phải sớm có tính toán: "Chỉ là, đại ca, huynh không đi Chủ thế giới sao?"

Ngạo Khinh Cuồng lắc đầu: "Ta là Thiên Lang Vương, nhất định phải sống ở trong tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, trừ phi Thiên Lang Vương đời sau xuất hiện, nếu không nhất định không thể rời đi."

Ngạo Khinh Cuồng nói rất đơn giản, thế nhưng Mộ Dật Thần lại nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn: "Đại ca, nói đến thì chuyện này vốn là trách nhiệm của đệ, bây giờ lại bị đẩy tới trên người của huynh."

Nghe vậy, Ngạo Khinh Cuồng cười nói: "Chúng ta là huynh đệ, đệ mạnh mẽ chính là ta mạnh mẽ, lại có quan hệ gì. Huống hồ thời gian để Thiên Lang Vương đời sau xuất hiện cũng sẽ không quá dài, tương lai ta vẫn còn có cơ hội, đến lúc đó phải dựa vào đệ che chở cho ta, ta nhưng cái gì cũng không phải lo lắng."

"Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ mạnh mẽ lên, làm cho cả tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang đều mạnh mẽ lên!" Mộ Dật Thần trầm giọng nói, trong mắt là là sự thật tình đến vô cùng.

Hắn nhất định sẽ đánh bại lão nhân Hắc Ám, sau đó trở thành một tân lão nhân Hắc Ám, đợi đến lúc đó, sẽ không một ai có thể thương tổn người hắn muốn bảo vệ! Bi kịch lần này của Tần Lãng nhất định sẽ không xảy ra một lần nữa!

"Ta tin tưởng đệ, thời gian mấy năm không thấy, thực lực của đệ đã mạnh mẽ hơn ta nhiều như vậy, chiếu cố thật tốt tộc nhân đi đến Chủ thế giới." Ngạo Khinh Cuồng chân thành nói.

"Ta sẽ, bây giờ thông đạo giữa Chủ thế giới và đại lục Thiên Huyền đã được sửa xong, đi qua cũng rất thuận tiện, cho dù đại ca không thể sống luôn ở Chủ thế giới, nhưng đến đó sống một thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì." Mộ Dật Thần cười đến rạng rỡ, hai mắt cong như trăng lưỡi liềm, trong suốt mà óng ánh.

Cùng lúc đó, Long Tộc cũng tính toán giống như vậy. Cơ hội tốt như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không thể bỏ qua, trừ Liễu Bình ra, những người khác trong Long Tộc đã rời đi, mang tin tức này truyền về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com