Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8

Bây giờ đã là 9h30 tối, cả ngày hôm nay cậu chỉ nhắn cho anh đúng một tin bảo tối cậu về muộn làm anh không thể nào yên tâm được, nhưng khi anh gọi cho cậu thì cậu lại không bắt máy. Cả đêm hôm đó anh cứ bồn chồn không yên, anh nằm ngoài sofa định bụng sẽ chờ cậu về nhưng anh lại ngủ thiếp đi mất, lúc giật mình tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm 12h đêm, cùng lúc đó bên ngoài có tiếng bấm nút mở khóa, ánh đoán chắc rằng cậu đã về nên đi ra mở cửa, vừa mở ra anh thấy cậu đứng ôm 1 cô gái ở ngoài thì không khỏi ngạc nhiên, bộ dạng thì say khướt, quần áo không chỉnh tề. Cô gái sau khi thấy anh mở cửa thì lên tiếng

"anh là Jaehan phải không, Yechan nó uống hơi nhiều là phiền anh rồi, không có việc gì nữa thì em xin phép đây" vừa nói cô vừa đỡ cậu sang cho anh

"khoan đã, cho hỏi cô đây là??" anh vội vàng gọi cô lại

"à em là thanh mai trúc mã với anh Yechan, nhưng mà anh yên tâm, em có đối tượng rồi nên là em sẽ không làm phiền hai người đâu, tạm biệt ANH DÂU" nói xong cô liền đi luôn không để cho anh có cơ hội nói thêm lời nào

Những lời cô nói có vẻ khá đáng tin, anh cũng không để bụng chuyện này nữa mà đỡ cậu vô nhà

"đi cả ngày báo mỗi cho người ta đúng 1 tin bây giờ về nhà thì lại ở trong bộ dạng như này. Cả ngày hôm nay em có biết anh lo cho em như nào không hả, thật là lúc nào cũng phải để anh lo lắng mà" anh vừa trách mắng vừa lau người cho cậu. Thay cho cậu bộ đồ ngủ rồi xuống nhà nấu 1 một bát canh giải rượu lên cho cậu uống. Nhìn đồng hồ đã điểm 2h sáng mà anh cảm thấy hơi tủi thân, ai bảo có người yêu là sướng chứ, nhìn anh trông có giống bảo mẫu không?

Khi đã sắp xếp ổn thỏa cho  cậu xong anh cầm điện thoại lên và nhắn một tin cho quản lý, chắc hẳn sáng mai cậu cũng không thể dậy sớm được đâu, vẫn là nên xin đi trễ thì hơn, dù sao lịch ngày mai cũng không quá bận. Vừa bấm gửi thì anh nghe sau lưng có tiếng bước chân. Cậu tỉnh rồi ?

"Anh không vào ngủ à?, đã muộn lắm rồi đấy, anh không định đi làm nữa sao?" cậu đi ra với mái tóc rối tung như tổ quạ, đăm đăm nhìn về phía anh khiến anh có hơi giật mình 

"Em còn mặt mũi mà hỏi câu đấy hả, ai biểu em về muộn quá, anh còn chưa được chợp mắt em đã trách móc anh rồi" Anh nói với vẻ mặt tủi thân

"Aidaa, em sai rồi, em xin lỗi, bây giờ chúng ta vào ngủ nhé" vốn dĩ cậu không quá say, tửu lượng của cậu cũng không phải là quá kém, cậu chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi nhưng ai ngờ đã khiến mèo nhỏ nhà cậu tủi thân sắp khóc luôn rồi

Cậu đi lại ôm anh vào lòng, lúc này anh không nhịn được nữa rồi, anh rúc mặt trong người cậu mà thút thít

"Cả ngày hôm nay anh đã đủ mệt mỏi rồi, em đi biệt tăm cả một ngày không thèm gọi điện cho anh, em bảo em về muộn anh còn ngồi ngoài sofa chờ em 2 tiếng đồng hồ, anh lo lắng cho em như vậy mà em còn để 1 cô gái đưa em về tận cửa, em có còn là người không vậy hả Yechan"

"được được được, là em sai, để anh phải lo lắng rồi, để anh phải khóc, em thật là đáng bị đánh, để anh cảm thấy không an toàn, tội tày trời này có cho em cả đời em cũng không trả đủ, ngoan không khóc nữa, chúng ta đi ngủ nhé ?" nói xong cậu khẽ hôn lên mí mắt anh, một nụ hôn chớp nhoáng nhưng mang đầy vẻ chân thành và cưng chiều. Cậu bế anh về phòng, anh cũng không làm loạn nữa mà yên lặng nằm ngủ. Ngày hôm nay đối với anh là đã quá đủ mệt mỏi rồi, anh không muốn nghĩ nữa, anh muốn ngủ, mottj giấc ngủ đúng nghĩa

Sang hôm sau hai người lại cùng nhau lên công ty như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm qua, nhưng anh vẫn đang giận cậu. Hôm nay anh hoàn toàn phớt lờ cậu, những thành viên khác cảm thấy không khí hôm nay tự nhiên lạnh lẽo quá đi

"này Yechan, em và Jaehan hyung có chuyện gì à, hôm qua không thấy em đến studio, hôm nay em đi thì Jaehan hyung lại có vẻ như giận dỗi thế kia?" Kevin thấy không chịu nổi sự áp bức từ người anh cả này bèn chạy đi hỏi cậu nguyên do

" Vâng, em lỡ chọc giận anh ấy rồi" Yechan cười trừ đáp

"Em phải làm gì đi chứ tụi anh sắp bị bức chết rồi đấy" Hangyeom chề môi

"Hay là lát nữa xong việc chúng ta đi ăn gì đó cho khuây khỏa đi, chứ cứ để thế này cũng không khấm khá lên nổi, mặt của Jaehan hyung còn không có lấy 1 ý cười kia kìa" Hyuk lên tiếng giải khuây

"ý kiến cũng không tồi đấy, vậy ai sẽ là người đi thông báo cho Hyung ấy đây, tôi không dám lại đâu nha, tôi sợ hyung ấy mắng chết tôi mất" Xen là ra bộ mặt sợ hãi mà lên tiếng, cậu ta từng bị anh mắng một lần rồi, ĐÁNG SỢ LẮM a

" Ai làm người ấy tự chịu, Yechan, em tự lên đi, em nhỏ nhất chắc hyung ấy không nỡ mắng đâu, tụi anh hèn tụi anh không dám đâu à" Lúc này Sebin mới lên tiếng và đương nhiên tất cả mọi người đều đồng ý rồi, aidaa ván bài này cũng làm khó cậu quá rồi nhưng như vậy có khi lại hay, cậu lại có không gian ở cạnh anh nhiều hơn mặc dù bình thường cậu dính anh cũng chả kém

"thôi được, để em thử xem" nói rồi cậu đi lại gần phía anh với sự cổ vũ của mọi người

"Yechan a, cả nhà chờ tin em " các anh không đứng đó nữa mà chạy xuống tầng 1, các ah sợ bị mắng lây ấy mà.

Cậu nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi từng bước lại gần anh người yêu của mình thì..

"Đứng im, còn bước thêm bước nào nữa anh liền chặt chân em" anh lạnh lùng lên tiếng làm cậu suýt thì sợ sốt vó

"Jaehan hyung a~, đừng đối xử với em vậy mà, chặt chân em chẳng phải anh sẽ phải nuôi em cả đời ư" cậu bắt đầu giở trò làm nũng rồi

"Em im miệng ngay, chuyện hôm qua anh vẫn chưa bỏ qua cho em đâu, đừng có ở đó mà cảm ràm" anh liếc cậu một cái rồi lại làm việc tiếp

"Anh đừng có mà không quan tâm em, không chú ý đến em nữa đi mà, em thật sự biết lỗi rồi" cậu khóc rồi, gương mặt cậu ngay lúc này hết sức tủi thân, tay thì níu níu lấy gấu áo anh không buông nhìn y hết đứa trẻ con đang bị phụ huynh mắng vậy

"Haizz thôi được rồi, lần này anh bỏ qua cho em nhưng tuyệt đối không có lần sau nghe rõ chưa" anh quay lại ôm lấy cậu dỗ dành, lúc nào cậu xài chiêu này cũng đều không thất bại, lần này cũng không ngoại lệ, anh đã mềm lòng rồi

"em biết rồi mà vậy lát nữa anh đi ăn cơm với nhóm không, các hyung ấy lo cho anh lắm đấy, các hyung ấy sợ anh không ăn cơm nên có bảo em dẫn anh đi ăn'

"Còn không phải do em nên anh mới ăn không ngon sao?"

"vâng vâng vâng, tất cả là lỗi của em, em sai rồi em tồi lắm" cậu vui mặt vào người anh làm nũng

"thôi lát nữa các em đi ăn đi, anh không ăn đâu, anh về ngủ thôi hôm qua đã không được ngủ ngon rồi" anh suy nghĩ rồi trả lời cậu

"Như vậy đâu được, vậy em cũng không đi nữa, em về nấu đồ cho anh ăn" nói đoạn cậu rút máy điện thoại ra bấm nút gọi

"Alo Yechan, sao rồi hyung ấy có chịu đi không?" đầu dây bên kia là Taedong, có vẻ mọi người đều đang ở cùng một chỗ

"Aidaa các hyung ơi, jaehan hyung không chịu đi đã vậy em còn bị liên lụy rồi, hyung ấy phạt em phải về viết 10 bản tự kiểm vì lý do là làm phiền hyung ấy sáng tác nhạc, các hyung lát nữa cứ đi đi hôm nay chắc em không đi cùng mọi người được rồi" cậu dở giọng mếu máo nói vào điện thoại

"vậy thôi tụi anh đi ăn đây, chúc em may mắn, tút...tút..."

"các hyung ấy thật là nhát gan quá đi mà, anh đâu có đáng sợ vậy đâu , đi chúng ta về nhà nhà, em nấu teokbokki cho anh, công việc có thể để mai làm nhưng không thể để anh bị đói được." cậu nắm tay anh đi ra ngoài

"thêm chả cá nữa nhé" anh khi nghe thấy cậu nấu teokbokki thì mắt sáng lên, còn đòi hỏi thêm 1 cái chả cá nữa chứ

" được được được, nghe anh tất"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com