Chương 11
Ăn uống xong xuôi, Dayeol xin phép bố lên phòng trước. Ở một mình trong phòng, cậu mới thấy bản thân thực sự lại nhớ Taehyun rồi, lấy điện thoại, cậu hít một hơi, bấm số của anh, cậu không dám mong nhiều, chỉ là cố lọc lại trong trí nhớ , số điện thoại ngày đó của Taehyun, mong vẫn có thể gọi được
"Tuy có thể lúc này chúng ta chưa quen biết, nhưng tôi thật sự rất nhớ giọng nói của cậu, Taehyun ah!"
Điện thoại đổ chuông, trong lòng cậu lúc đó không biết tại sao lại lo sợ như vậy , cảm giác bồn chồn khó diễn tả bằng lời
"Alo!"
Giọng nói này, đúng là của Taehyun rồi!
"Alo, ai vậy ạ?"
Trái tim cậu như ngừng đập, nước mặt cậu không tự chủ được mà rơi xuống, cậu vẫn không thể tin được bản thân lại được nghe giọng của Taehyun ở cái thế giới tuỳ lạ mà quen này
"Là ai thì mau nói đi chứ!"
Cậu muốn nói với Taehyun rằng cậu là Dayeol đây, là Lee Dayeol của anh này! Cậu quay trở lại rồi, trở lại thật rồi. Tiếng cúp máy lạnh lẽo khiến Dayeol có chút sụp đổ, cũng đúng thôi, cậu ấy là Taehyun 18 tuổi chứ đâu phải Taehyun 26 tuổi, kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện mỗi khi cậu giận dỗi im lặng đâu . Lúc mới đến thế giới này, cậu đã không ngay lập tức đi tìm anh, chỉ là cậu có chút hèn nhát, cũng có chút tham lam, cậu muốn được tận hưởng thế giới mới này một chút, nhìn ngắm cuộc sống khi còn ở cạnh bố một chút, chỉ một chút thôi rồi cậu sẽ đi tìm anh, chỉ là khi nghe giọng của Taheyun một lần nữa, cậu... cậu mới biết bản thân mình nhớ người con trai này đến mức nào nhưng có thể làm gì đây, lúc này Taehyun đâu biết Dayeol là ai, cái tên này có lẽ vẫn còn quá xa lạ với cậu ấy
"Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ! Ngày đầu tiên của chúng ta sắp bắt đầu lại một lần nữa rồi Taehyun ah!"
Hôm sau, Dayeol rời giường từ rất sớm, đêm qua cậu gần như chẳng ngủ được chút nào, cảm giác lạ lẫm vô cùng , cậu đã quen có Taehyun bên cạnh, cả hai cùng nhau trò chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện cả hai đã gặp trong ngày , cùng nhau tượng tưởng về những dự định trong tương lai, Taehyun sẽ nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu những cảm xúc trong cậu, ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi, sẽ nói với cậu bằng chất giọng ngọt ngào nhất
"Ngủ thôi nào! Đừng khó chịu nữa nha".
Cậu nhớ Taheyun!
Cậu ước gì bản thân lúc này có thể ngửi được mùi hương quen thuộc đó, mùi gỗ nhè nhẹ thoang thoảng đặc biệt mà chỉ mình cậu ngửi thấy.
"Nhớ cậu ấy quá!"
Cậu bật khóc! đưa tay lên che đi đôi mắt đã đẫm lệ, kím nén từng tiếng nấc, cảm giác nhớ nhung đến phát điên này khiến cậu ngạt thở. Ở thời điểm này cậu còn chẳng có lấy một tấm ảnh của Taehyun để nhìn ngắm, không có một chiếc áo nào để nhớ về mùi hương của anh. Cậu cứ nằm đó , nằm đó cố gắng đợi chờ đến sáng, cứ một lúc cậu lại nhìn lên đồng hồ, nhẩm đếm từng con số
"Hoá ra đêm cũng có thể dài đến vậy! Cậu ấy giờ này đang làm gì nhỉ!" (Tác giả : ngủ á em 🤦♀️)
Khó khăn lắm cũng đợi được đến khi trời sáng, Dayeol ngay lập tức chạy đi chuẩn bị, còn đặc biệt chăm chút cho bản thân đẹp một chút, tuy đến tầm 9h cậu mới phải lên lớp, nhưng theo lịch của trường, học sinh học bổng thể thao vẫn phải qua câu lạc bộ trước, cậu vẫn phải lên lớp bắn cung của trường trước.
Bố: Dayeolie! dậy thôi con!
Dayeol: con dậy rồi ạ
Bố: sao nay con dậy sớm thế 😱 bình thường đều phải để bố vào gọi mà
Dayeol: hôm nay là buổi học đầu tiên mà
Bố: ờ ờ, sao dạo này con trai bố trưởng thành quá vậy, nhanh nhanh rồi xuống ăn sáng, à con nhớ mang cung đi vì phải lên câu lạc bộ nữa nhé
Dayeol: con nhớ rồi ạ 😊
Bố nhìn Dayeol đang chuẩn bị trong phòng vệ sinh , chỉnh qua chỉnh lại mái tóc mà nẫu ruột
"Sao này điệu dữ vậy nhỉ? Chắc lớn rồi, muốn làm dáng cho các bạn nữ thấy đây mà 🤭 đúng rùi con tui là vận động viên bắn cung cơ mà , ngầu quá ngầu" (tác giả: oke chú 🙄😂)
Dayeol: bố ơi! bố! con không ăn sáng đâu, con đi luôn đây
Bố: Ya Ya! Lee Dayeol, con làm gì mà vội thế, còn sớm mà
Dayeol: con đi đâyyy!
Bố: con có tiền ăn sáng chưa? YAAAA! con ai không biết *chống nạnh*
Dayeol chạy như bay đến bến xe bus, cậu muốn nhanh được nhìn thấy Taehyun, cả đêm qua thực sự giống như tra tấn đối với cậu, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ tuổi 18 của Taehyun một lần nữa, nhìn anh mặc bộ đồ đồng phục, mái tóc không chải chuốt quá nhiều, dáng vẻ vô tư , thoải mái , chứ không phải khoác lên mình bộ vest dày cộp
Xe bus đến, Dayeol chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, kì lạ là tuy là đầu tuần, nhưng xe bus lại chẳng đông chút nào, Dayeol rất vui vẻ với điều này, chẳng cần chen chúc với ai, cậu nhàn hạ tự đầu vào cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, trời bắt đầu nóng hơn rồi, Dayeol nhìn dòng xe , nhìn từng dòng người hối hả vội vã, nhìn những cành cây xanh rì khẽ đung đưa trước gió
"wow vẫn là những thứ mình đã nhìn suốt bao năm qua, mà sao khi là Dayeol 26 tuổi mình lại không cảm nhận được nhỉ, cảnh sát Lee , cậu đã vất vả nhiều rồi!" *bật cười* *bất lực nhẹ*
Dayeol khẽ kéo cửa kính ra một chút, làn gió mát khẽ thổi qua từng chân tóc, Dayeol hít một hơi
"Chúng ta sẽ mãi ở nơi đây, làm lại mọi thứ, hay sẽ ra sao đây Taehyun ơi! Nơi lạ lẫm này là gì vậy chứ?"
Xe chạy một chút đã đến trường, Dayeol xuống xe, chậm rãi đi bộ trên con dốc dẫn đến trường, nhớ ngày đó, cậu chẳng có mấy phần muốn đi học ở đây, cũng một phần vì con dốc này, ngày đó cứ nghĩ là vận động viên đã đủ mệt rồi mà đi học còn phải leo dốc, mệt muốn chết. Vậy mà giờ cậu lại tận hưởng từng chút một , cảm giác được trở về những năm tuổi trẻ này vẫn còn quá mới mẻ với cậu. Dù sao cậu cũng chỉ mới đến đây được 1 ngày, vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu lắm!
Vừa đến cổng trường, cậu đã thấy cô giáo đứng đợi, cậu nhận ra vì dáng người có chút nhỏ bé, và bộ đồng phục câu lạc bộ bắn cung nổi bật.
Dayeol: em chào cô ạ 😊
Cô giáo: em là Lee Dayeol à?🙂
Dayeol: dạ vâng ạ☺️
Cô giáo: ừm *mỉm cười* lâu lắm rồi trường chúng ta mới có một vận động viên thực sự đến học đó, cố gắng lên nhé😊
Dayeol: dạ vâng ạ😊
Cô giáo: được rồi, mau lên phòng giáo vụ, nghe phổ biến rồi đến câu lạc bộ gặp cô
Dayeol: dạ!
Dayeol nhanh chóng đến phòng giáo viên, nghe phổ biến về nội quy, đồng phục, sách vở, rồi không chậm một giây mà chạy đến câu lạc bộ, dù sao cậu vẫn nhớ sự nghiêm khắc của cô giáo, nên chẳng dám nhìn ngó chậm trễ một chút nào. Vừa bước vào, cậu đã thấy Min Jung tập ở đó, lâu rồi mới gặp lại, cậu ấy vẫn là dáng vẻ khó gần , khó ưa đó. Cô giáo giới thiệu qua một chút rồi cậu cùng mọi người bắt đầu tập luyện. Chỉ là hôm qua tập cùng TaeSung có chút sai cách, nên giờ vai cậu vẫn còn đau, vừa kéo dây thì một cơn buốt nhói tận óc, khiến cậu không khỏi nhăn mặt
Minjung: cậu ổn chứ? 😒
Dayeol: tôi không sao😊
Minjung: cậu bị thương thì mau đến phòng y tế đi, tôi sẽ xin cô giúp cho😒
Dayeol: tôi vẫn ổn mà☺️
Minjung: mau đi đi, vận động viên bắn cung quan trọng nhất là tay và vai đó, mau xuống phòng y tế đi😒
Dayeol: ò, vậy cảm ơn cậu nhé🥹
Minjung gật đầu rồi lạnh lùng quay mặt đi, Dayeol cũng quen với vẻ mặt này rồi, rõ ràng trong lòng rất ấm áp nhưng vẫn cứ bày ra bộ mặt như ai đó thiếu nợ cậu ta vậy, đành bất lực cười rồi rời đi. Dayeol nhớ, vào khung giờ này, chắc chắn Taehyun sẽ cùng Wonkyung xuất hiện, cậu phải nhanh lên mới được.
Vừa vào phòng y tế,cậu chọn chiếc giường ở giữa, nằm xuống, cô y tế đưa cho Dayeol một chiếc túi đá lạnh để chườm
Cô: em nằm đây nghỉ một chút đi, đỡ rồi hẵn rời đi
Dayeol: dạ vâng ạ, em cảm ơn cô ạ
Có ai biết được, ngoài mặt Dayeol vẫn bình thản, nhưng bên trong sớm đã dậy sóng, cậu đã thức cả đêm chỉ mong được gặp lại người thương, nhưng giờ chỉ còn cách thời gian gặp người ấy một chút, trái tim cậu lại có chút hèn nhát, cậu sợ ánh mắt xa cách của Taehyun, sợ cậu vốn chẳng là gì trong cuộc sống này của Taehyun
"Nếu cậu ấy ghét bỏ mình thì sao?"
Dayeol: không đúng, kệ chứ, kể cả cậu ấy không biết mình thì sao chứ, năm đó là cậu ấy bắt nạt mình, khiến mình bị cả trường nhìn như tên biến thái, lần này mình phải phục thù, mình sẽ cho cậu ấy biết tay mới được, mà không biết có làm được không hay thấy chiếc nhan sắc đó lại mê mẩn không thôi, ôi! Tự dưng mình thấy mình cũng đúng là có chút biến thái thật 😅
Vừa kết thúc dòng suy nghĩ, lớp rèm trắng bị kéo ra, xuất hiện trước mắt cậu là khuôn mặt mà cậu hằng mong nhớ, khuôn mặt đẹp tự như ánh nắng mùa hè đầy ấm áp, đôi mắt đen của ai kia mở to nhìn cậu, tình đầu của cậu - Cho Taehyun!
"Ôi cái mặt gợi đòn thiệt chứ 🤌 nhưng được cái vẫn đẹp trai thật 🤔"
Khoảnh khắc nhìn thấy Taehyun, trái tim Dayeol thật sự đã đập nhanh đếm mức chẳng thể bình tĩnh được, cậu chẳng biết Taheyun có nhận ra cậu không, cũng không biết Taehyun ở thế giới này có xấu tính như Taehyun lúc đó hay không. Chỉ là... sự tán thưởng về vẻ ngoài của người yêu tring đầu Dayeol vẫn chưa có hồi kết
"Cậu ấy đẹp trai quá điii 🤤🤤, người yêu ai mà đẹp trai thế!" (tác giả: sĩ liền 😂).
Vì vẫn chưa biết Taehyun ở thế giới này là người thế nào, vẫn cứ tỏ ra không quen biết cậu ấy thì tốt hơn
Dayeol: ya cậu làm gì vậy?
"Cứng lên Lee Dayeol!"
Dayeol: tôi hỏi cậu đó! Nhìn gì? Cậu là biến thái à?!
Wonkyung: xin lỗi ! Xin lỗi ! Cậu bạn này của tôi hôm nay có chút không bình thường, mong cậu bỏ qua cho, Ya! tên điên nhà cậu làm gì đó! Mau đi thôi
Taehyun : rất vui được gặp lại cậu!
Dayeol: tôi từng gặp cậu rồi à!
Taehyun: đúng vậy !
Dayeol: tôi không có ấn tượng gì với cậu hết
Taehyun: chúng ta không chỉ gặp qua đâu, chúng ta còn hơn vậy đó
Dayeol: là tôi nợ gì cậu à?
Taehyun: không có! Hihi tôi là Cho Taehyun
Dayeol: *ánh mắt dò xét* tôi là Lee Dayeol, giờ thì các cậu đi được chưa, tôi cần nghỉ ngơi!
Wonkyung: à tất nhiên, chúng tôi đi đây, mau đi thôi nào Cho Taehyun!
Taehyun: cậu bị thương à?
Dayeol: có liên quan đến cậu à?
Taheyun: không có gì , tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi, biết đâu sau này chúng ta lại thân thiết thì sao?
Dayeol: tôi chưa từng có ý định thân thiết với cậu
Taehyun: nhưng tôi có hihi
Dayeol: sao cậu cứ cố tỏ ra thân thiện với tôi vậy, tôi với cậu đâu có quen nhau
Wonkyung: rất xin lỗi, tên này hôm nay có chút điên, mau đi thôiii, cậu ta giống như sắp cắn người đến nơi rồi
Taheyun: chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều đó, Dayeol ssi!
Taheyun cùng Wonkyung rời đi rồi
Dayeol: Chắc chắn rồi! *mỉm cười*
Trêu đùa cậu ấy một chút cũng coi như không có gì sai 😌
————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com