Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13:

          Taehyun bất ngờ, quay lại liền thấy Dayeol đang chưng bộ mặt khiêu khích, môi nhỏ cong lên, điệu bộ thực sự thoả mãn với những gì mình làm
Taehyun: Cậu...!
Dayeol: Cho Taehyun cậu đúng là làm người ta thất vọng mà, tôi là cảnh sát chìm đó, biểu cảm không đổi là một phần của công việc mà 😌
Taehyun: cậu... cậu ... cậu thật sự là ... là Dayeol!
Dayeol: đúng vậy! thấy sao? tui nè, Lee Dayeol bằng xương bằng thịt của cậu đấy 😌 bất ngờ không 😌
Taehyun: TẠI SAO CẬU BIẾT RÕ MỌI CHUYỆN CÒN TRÊU TÔI NHƯ VẬY HẢ 😤😤
Dayeol: haha tôi vốn định trêu cậu thêm chút nữa cơ, cho bõ cái năm đó cậu cùng tên Wonkyung kia trêu chọc tôi 😌
Taehyun: DAYEOL AH! 😭😭😭
      Cho Taehyun chẳng quan tâm lúc này đang là ở trong lớp hay ở đâu, anh lao đến , ôm người mình yêu vào lòng, vừa ôm vừa ngửi vừa lắc, Dayeol cũng bất lực, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng anh
Dayeol: thôi mà, tôi xin lỗi, cậu mau bình tĩnh lại đi, cả lớp đang nhìn chúng ta kìa 😳 tôi không muốn trở thành khỉ trong sở thú đâu
            Thật sự là như vậy, màn ôm ấp này trực tiếp khiến cả lớp đứng hình, thậm chí Wonkyung còn đánh rơi luôn cây bút trong tay, ai mà không biết Cho Taheyun là người thế nào, bản thân học siêu giỏi nhưng nghịch ngợm , thù lâu thì không ai bằng, anh thậm chí còn chẳng mấy khi quan tâm đến thế sự bên ngoài. Giờ nhìn xem! dù vừa bị học sinh mới đến chơi một vố, Taehyun không chỉ không tức giận, còn chạy đến ôm người ta cứng ngoắt vào lòng
Wonkyung: chuyện quái gì đang xảy ra vậy? 😱
SoYoeng: chuyện gì đây trời! 😨 Ya! 2 cậu đang làm cái gì đó hả? Sao lại ôm nhau trong lớp thế hả?
Wonkyung: chút nữa có nên đi mua vé số không 😳 tôi cảm thấy hôm nay sẽ trúng lớn😳

           Dayeol thấy ánh mắt dò xét của các bạn trong lớp, liền dùng sức cố gắng đẩy người cao lớn trước mặt ra, nhưng dù có cố thế nào cũng không làm gì được, Dayeol đành "mặc kệ" , một mặt cho Taehyun ôm đến khi chán thì thôi, mặt khác quay ra cười ngượng với bạn bè trong lớp, xua xua tay hoà hoãn
Dayeol: tôi với cậu ấy là bạn bè lâu năm. quen từ trước, thân nên vậy á, mọi người đừng hiểu nhầm 😁 đừng hiểu nhầm 😁
All: ồ ồ ra thế!
Dayeol: Ya mau bỏ ra điii! cậu không thấy kì à? 🤨
Taehyun: để ôm thêm chút nữa đi, cậu không biết tôi nhớ cậu như thế nào đâu 😣
Dayeol: 😅 được rồi, có gì từ từ nói
          Dayeol sợ nếu không đẩy được "con koala" bám người này ra, cậu sẽ bị cả lớp coi như sinh vật lạ mất
            Taehyun lúc này mới chịu buông Dayeol ra, cả hai cùng nhau ngồi xuống
Taehyun: tất cả chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Dayeol: tôi không biết nữa
Taehyun: lạ nhỉ 🤔 tất cả đều dừng lại ở ngày cậu bị tên điên kia bắn, sau khi thấy cậu nằm đó, tôi cũng dần mất đi ý thức, tỉnh dậy đã ở đây rồi
Dayeol: vậy sao 😳 có chuyện này kì lạ lắm Taehyun ah, lúc đó tôi đã thấy mình giống như bay lên, bỗng dưng có một người phụ nữ đến gần tôi, nói rằng tôi hãy đi cùng cô ấy, cô ấy còn hỏi tôi có muốn gặp lại cậu không? Có khi nào tất cả những chuyện này đều là cô ấy tạo ra không?
Taehyun: người phụ nữ sao? 🤔 muốn gặp lại tôi sao? nhưng tại sao lại đưa chúng ta về năm 18 tuổi, cô ấy có thể là ai được nhỉ ? tại sao lại là chúng ta? 🙄
Dayeol: hông biết 🤔 giờ tôi còn không hiểu tại sao lại chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt người đó
Taehyun: nhưng mà chuyện đó tạm thời không quan trọng nữa, chuyện quan trọng ở đây đó là chúng ta cuối cùng cũng được gặp lại nhau rồi, cậu có biết lúc đó tôi sợ thế nào không *đánh*
Dayeol: A! sao đánh đau thế 🥲
Taehyun: còn không phải sao, tại sao lại tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm như vậy hả 😡
Dayeol: cái đó là nhiệm vụ ...
Taehyun: nhiệm vụ cái khỉ gì hả 😡 cậu không nghĩ đến bố cậu, đến tôi à, có biết lúc đó tôi sợ đến mức nào không? đôi mắt này đã khóc cạn cả nước mắt đó 😤😳😳 nhìn đi tôi gầy đi mấy cân vì nhớ cậu luôn rồi đây này 😩
Dayeol: dữ dị sao 😏😏
Taheyun: cậu... 🤬 shipal ㅓ오옿터노오ㅠ노오노어ㅗㅋㅎㅇㅍㅍ *lồng tiếng chim hót*
Wonkyung: ya! 2 cậu!

          Taehyun và Dayeol đồng loạt quay ra , Wonkyung hùng hổ đứng trước mặt 2 người, khuôn mặt hiện rõ sự "không thể tin được"
Wonkyung: 2 cậu quen nhau từ trước thật không? vậy tại sao hôm ở phòng y tế lại tỏ vẻ không quen nhau vậy 🤨
           Nghĩ lại cũng đúng, ai tin chứ riêng tên Wonkyung này khó mà tin được, cậu ta cũng có mặt ở phòng y tế hôm đó, hôm ấy cậu "diễn sâu" đến mức, cậu ta còn tưởng cậu sắp nhảy lên "cắn người" đến nơi.  Bản thân cậu ta lúc đó còn sợ đến nổi da gà nữa là ...
Taehyun: à chỉ là đùa thôi , đùa thôi 😁
Wonkyung: 2 người thật đáng nghi mà!  😒
Taehyun: được rồi mà, sao hôm nay cậu nhiều chuyện quá vậy 😒
Wonkyung: bộ đó giờ tôi không nhiều chuyện hay sao? dù sao thì, tôi là Wonkyung, bạn của tên điên này 🤨
Dayeol: ò tui thì chắc cậu biết rồi, tui là Dayeol, cũng là bạn của "tên điên" này 😌
           Từ phía sau Wonkyung, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện
SoYeong: Dayeolie! xin chào, tui là SoYeong 🥰
Dayeol: xin chào cậu 😃
Taehyun: Dayeolieeee, ai cho cậu gọi người ta thân mật thế, bộ cậu thân với cậu ấy lắm hay gì 😒
SoYeong: trước sau gì chẳng thân nhau , đúng không Dayeolie ☺️ mà cậu sao dị, tôi gọi sao cũng ý kiến 😒
Wonkyung: người ta là đang thích Dayeol, người ta khó chịu 😏
Soyeong: nói gì vậy chứ 😒 chúng ta sẽ thân nhau thui đúng không Dayeolie 😁
Dayeol: à cũng đúng đúng 😁
Taehyun: ĐÚNG CÁI GÌ MÀ ĐÚNG 😡
Wonkyung: gì mà gắt lên vậy cha 🤨 bộ Dayeol là của riêng cậu hay gì
Taehyun: Thì...... 🙄 à thì 🙄
Dayeol: hâhhaa cậu ta ngốc ý mà 😃
SoYeong: kể cũng đúng 😅
Wonkyung: thôi về chỗ đi nào, hết giờ giải lao rồi kìa
Taehyun: tẹo nữa đợi tui đó nha ☺️
Dayeol: okeyyy 👍
Taehyun: Dayeolie!
Dayeol: hả?
Taehyun: thật tốt khi được gặp lại cậu một lần nữa 🙂
Dayeol: *mỉm cười* ừm! đúng vậy! tốt thật đó 🙂

             Buổi học đầu tiên sau khi đến thế giới này của cả hai cuối cùng cũng kết thúc, Dayeol cảm giác như bao năm qua ngồi văn phòng, soạn văn kiện, kể cả dù có đi thực địa, cũng không thể nào mệt bằng ngồi học ở trường một tiết. Cậu đang cảm thấy  đầu óc mình quay mòng mòng, cũng khó trách, năm đó cậu học cũng đâu có tốt, nên giờ nghe cô giáo giảng bài, cậu thậm chí còn không biết đã đến dòng nào của sách giáo khoa rồi. Quay sang nhìn về phía Taehyun, biểu cảm của Taehyun lại ngược hoàn toàn cậu, anh có vẻ rất vui vẻ, vươn vai, thoải mái, giống như mấy tiếng học tập kia chẳng có gì mệt mỏi cả, tên này bao năm vẫn thích học như vậy, sao khác người quá vậy
  "Tên nhóc đó, dù ở đâu cũng vẫn luôn giỏi giang như vậy, ghét thiệt chứ 🤨"
Taehyun: Dayeolie! mau đi thôi!
Dayeol: ò ò 😒
Taehyun: ôh! ai lại trêu chọc gì Dayeol của chúng ta vậy? sao lại cáu có nữa rồi *cưng chiều*
Dayeol: không có gì 😒
Taehyun: thôi mà, sao vậy? ☺️
Dayeol: không có gì thật mà, tôi mệt thôi
Taehyun: vậy sao, vậy chúng ta mau đi ăn xiên tokbokki ở cổng trường thôi nào, năm đó chẳng phải chúng ta hay ăn cái đó sao, cậu cũng rất thích mà
             Nghe thấy đồ ăn, ánh mắt Dayeol ngay lập tức sáng rực , đúng là sau khi rời đi, cậu đã không còn quay lại quán tokbokki quen ngày đó nữa, chỉ là 2 năm sau đó cậu dành ra để cố gắng quên đi tên ngốc Cho Taheyun, cũng như cố gắng tìm một hướng đi mới cho bản thân sau khi buông bỏ bắn cung. Sau này, cậu và Taheyun đều quá bận rộn với công việc, nên sở thích hồi còn niên thiếu ấy đã bị xếp vào một ngăn vào đó của ký ức rồi.
Dayeol: ừm đi thôi 😁
Taehyun: đó , cười rồi đó 😂 đúng là con mèo tham ăn mà, đi thôi 😘
Dayeol: nhưng cậu có tiền tiêu vặt không đó? 🤨 chúng ta đâu phải 26 tuổi nữa
Taheyun: gì vậy chứ, dù ở thế giới nào, anh đây cũng thừa sức lo cho cậu nha 🤣 mẹ cho tôi rồi
Dayeol: mẹ? 😲 mẹ cậu ư?
Taehyun: *mỉm cười* đi thôi, vừa đi vừa nói 🙂
            Dayeol vội  cất đồ vào balo, đứng dậy, khoác vai Taehyun ra khỏi lớp, đi lướt qua ánh mắt soi xét của Wonkyung và SoYeong. Hai con người này nheo mắt nhìn theo
Wonkyung: này cậu thấy lạ không, thằng nhóc Taehyun đó hôm nay bị chơi khăm mà không trả thù, còn mời cậu ta đi ăn tokbokki 🤨
Soyeong: không phải nói là bạn quen sao? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, về thôi
Wonkyung: cậu ta dám đi mà không rủ tôi 😒
Soyeong: ra vậy mà cậu khó chịu à 🤣🤣🤣 cậu thích Cho Taehyun à 🤣🤣🤣
Wonkyung: cậu điên à 💪💪
Soyeong: hahahahaha

          Cả 2 cùng nhau đi dọc theo con đường khuôn viên trường học, nơi này vẫn vậy, nếu đi chậm lại một chút, ai cũng có thể cảm nhận được từng chút một, cái lung linh của ánh nắng qua từng kẽ lá, cái bình yên xen chút rộn ràng , háo hức tuổi 18, mùi thơm của nhựa mới, từng dãy nhà cũ, ngày đó vốn chẳng để vào mắt mấy phần, nay lại thấy cảnh cũ đẹp đến nao lòng người . Cả anh và cậu đều chẳng thể ngờ có thể quay lại khoảng thời gian đẹp nhất đời người này một lần nữa dù đã mơ về nó đến hàng trăm lần. Taehyun đưa tay vuốt nhẹ cành cây xà xuống trên còn đường ven sân bóng
(Tác giả: mấy chế nhớ lại cảnh trường học trong phim hộ tui, vẫn là con Watt nó không cho chèn ảnh 🤦‍♀️🤦‍♀️🤦‍♀️)

Taehyun: nơi này vẫn đẹp thật đó 🙂
Dayeol: *hít một hơi* đúng là vẫn rất đẹp *mỉm cười*
Taheyun: *quay sang nhìn Dayeol* nó còn đẹp hơn khi có cậu ở đây đó
Dayeol: gì vậy chứ 😅 bao năm rồi mà cái miệng cậu vẫn dẻo như vậy hả 🤣
Taehyun: haha mau đi thôi, không là sẽ đóng cửa mất đó
             Taehyun vừa nói vừa kéo tay Dayeol chạy ra cổng trường, cái nắm tay ấm áp này, dù phải đánh đổi bao nhiêu thứ, cậu vẫn sẽ nắm chặt bàn tay này. Ánh nắng nhè nhẹ ngày hè, phán chiếu sắc vàng lên bóng lưng Taehyun, khiến anh bất chợt như sáng rực lên, Dayeol ngắm nhìn bóng lưng người mình yêu mà say đắm. Cho Taehyun trong mắt cậu lúc nào cũng đẹp đến khó diễn tả bằng lời. Cậu đã từng nghĩ, nếu quá khứ chẳng có lấy một phần đau lòng, thì Taehyun của cậu sẽ còn toả sáng đến mức nào, liệu có cúi xuống nhìn một hạt bụi như cậu hay không. Rồi cuộc đời của cả hai sẽ như một đường thẳng song song không chạm hay sẽ vẫn tìm thấy nhau!
——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com