Lúc mới đến thế giới này, anh cũng có chút bối rối , bàng hoàng , lạ lẫm với những thứ mà trước giờ anh chưa từng có nhưng giờ đây anh lại bắt đầu thích nó, thích cái ánh nắng hè dịu nhẹ này, thích bầu trời trong xanh, thích cảm giác chỉ cần tan học về nhà, sẽ luôn có gia đình ở đó đợi anh, chứ không phải chỉ là căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo kia, là những bữa ăn nóng hổi mẹ nấu, chứ chẳng phải quả táo cắn vội cho qua bữa và ở nơi này có cậu ấy, Lee Dayeol của anh , cậu ấy ở đây! Anh có thể một lần nữa nắm lấy cậu ấy, làm lại tất cả , không để tuột mất đôi tay ấy
Wonkyung: nè, sao cậu lại ngồi đây thế? 🤨
Taehyun: sao tôi ngồi đâu cậu cũng thấy thế? 😒
"Lúc này cậu ta sẽ bắt đầu khoe khoang về vết hickey của cậu ta"
Wonkyung: nhìn nè Cho Taheyun, cậu biết đây là gì không? *vênh* 😌
Wonkyung bắt đầu giơ dấu hickey còn đỏ rực ở cổ với biểu cảm cực kì đắc thắng, Taehyun thực chất chán chả buồn nói, những thứ như này đối với anh cũng không có gì quá là lạ lùng hết
'Chả nhẽ lại nói , anh đây 26 tuổi rồi, vài cái vết hecky anh đây với Dayeol có mà đầy 🤌"
"Dayeol! đúng rồi, nếu theo đúng thời gian thì giờ cậu ấy đang ở phòng y tế"
Wonkyung: nè, có muốn tôi chỉ cho cậu cách làm sao để có dấu vết hickey này không *sĩ* 😌
Taheyun: Muốn! mau đến phòng y tế thôi!
Wonkyung: gì chứ? luôn à🤨 thèm khát vậy sao 😳 anh đây thích con gái 😳
Taehyun : nói nhăng cuội gì vậy 😒 mau đi thôi
Wonkyung: ???
Anh đang vội chết đi được, cảm giác trong lòng giống như muốn bùng nổ vậy, trái tim anh run lên từng nhịp,
"Liệu Dayeol có ở đây không?"
Là câu hỏi mà anh đang tự mình lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần.
Phòng y tế trường, vẫn như vậy, căn phòng yên ắng, chỉ có vài chiếc giường sắt nhỏ, xếp cạnh nhau , nhìn quanh một lượt, chẳng có ai hết nhưng thứ khiến anh đặc biệt chú ý, chính là chiếc giường ở gần cuối phòng, nơi được che kín bởi tấm rèm trắng mỏng , anh nhớ ngày ấy Dayeol của anh cũng là nằm chiếc giường đó. Chẳng cần mất thời gian suy nghĩ , anh nhẹ nhàng tiến về phía chiếc giường, trái tim đập nhanh từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực, do dự 1 giây, 1 giây này đủ để anh bình tâm lại cảm xúc của mình, vì anh biết rất có thể nơi này chẳng có cậu, chỉ là anh đã quá mưu cầu mà thôi, nhưng rồi Taehyun vẫn lập tức kéo mạnh chiếc rèm ra, ánh mắt Taehyun chuyển từ mong đợi sang hạnh phúc chỉ trong 1 giây đó.
"Là Dayeol! Thực sự là Dayeol của mình"
Dayeol: ya cậu làm gì vậy? 😠
"Ui vẫn cái vẻ đanh đá như mèo xù lông của cậu ấy, nhớ quá đi mất" 🥹
Dayeol: tôi hỏi cậu đó! Nhìn gì? Cậu là biến thái à?!
Wonkyung: xin lỗi ! Xin lỗi ! Cậu bạn này của tôi hôm nay có chút không bình thường, mong cậu bỏ qua cho, Ya! tên điên nhà cậu làm gì đó! Mau đi thôi
Taehyun chưa vội đi chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà bản thân tưởng như sẽ chẳng thể gặp lại , ngày hôm qua , cậu còn nằm đó với vết thương chằng chịt, giờ cậu lại ở đây, ngay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng cùng cặp má bánh bao , anh mỉm cười tiến đến, ánh mắt chứa đầy sự nhớ mong
Taehyun : rất vui được gặp lại cậu! 😁
Dayeol: tôi từng gặp cậu rồi à!🤨
Taehyun: đúng vậy ! cậu có biết Cho Taehyun không?😌
Dayeol: tôi không có ấn tượng gì với cậu hay cái tên đó hết😒
Taehyun: chúng ta không chỉ gặp qua đâu, chúng ta còn hơn vậy đó😁
Dayeol: là tôi nợ gì cậu à?🤨
"Là tôi nợ cậu! Nợ cậu lời xin lỗi, nợ cậu vì tình yêu cậu dành cho tôi, nợ cậu vì tôi đã đến muộn, giờ đây tôi nhất định sẽ không để cậu rời xa tôi dù chỉ là 1 chút, chúng ta làm lại từ đầu nào, Lee Dayeol!"
Taehyun: không có! Hihi tôi là Cho Taehyun này 😊
Dayeol: *ánh mắt dò xét* tôi là Lee Dayeol, giờ thì các cậu đi được chưa, tôi cần nghỉ ngơi!😒
Wonkyung: à tất nhiên, tất nhiên rồi, chúng tôi đi đây, mau đi thôi nào Cho Taehyun!😖
Taehyun: cậu bị thương à?😕
Dayeol: có liên quan đến cậu à?🤨
"èo ôi đanh đá quá, cái môi cong lên rùi kìa, chuẩn bị chửi người đến nơi rồi, đáng yêu quá!"😅
Taheyun: không có gì , tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi, biết đâu sau này chúng ta lại thân thiết thì sao?😁
Dayeol: tôi chưa từng có ý định thân thiết với cậu😒
Taehyun: nhưng tôi có hihi😁
Dayeol: sao cậu cứ cố tỏ ra thân thiện với tôi vậy, tôi với cậu đâu có quen nhau🤨
Wonkyung: rất xin lỗi, tên này hôm nay có chút điên, mau đi thôiii, cậu ta giống như sắp cắn người đến nơi rồi😣😖
Wonkyung dùng hết sức kéo Taheyun rời đi, gì chứ Dayeol năm 18 tuổi thật sự không thể động vào, là một con mèo đanh đá đúng nghĩa!
Taheyun: chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều đó, Dayeol ssi!😄
Dayeol nhìn 2 người vừa kéo nhau rời đi, trên môi nở ra nụ cười
Dayeol: tên ngốc Cho Taheyun nhà cậu , để xem năm đó là cậu bắt nạt tôi, giờ tôi sẽ không để cậu yên đâu , đợi đi hè hè, mà sao mọi chuyện lại không tiến triển giống năm đó nhỉ, cậu ấy đáng ra phải nằm ở giường bên kia với Wonkyung, rồi đổ tội cho mình biến thái chứ, sao lại trực tiếp mở rèm như vậy nhỉ? *nghĩ* thôi kệ hihi, tiện thể , rất vui được gặp lại cậu Cho Taheyun! 😌
Chuyện này cũng phải kể lại ngày hôm đó!
Cũng giống như Taehyun, Dayeol thức dậy trong chính căn phòng của mình, khi còn ở nhà cùng bố, cậu giât mình tỉnh dậy sau tiếng gọi của bố
"Dayeol! Lee Dayeol! Con mau dậy đi, có ai là vận động viên mà ngủ đến giờ này như con không?"
Bàng hoàng nhìn xung quanh, Dayeol mãi mới nhận ra đây là căn phòng cũ của mình, không đúng, rõ ràng cậu đang ở tầng thượng toà nhà IPQ, cậu vừa bị bắn mà, chuyện này là sao?! Dayeol ngồi trên giường, đôi tay tự động sờ hết người , chạm lên mặt, mọi thứ đều ổn, không một vết xước, chuyện ngày hôm qua cũng chỉ vừa mới xảy ra mà. Dayeol tự mình cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, sau khi cậu bị bắn, người cuối cùng cậu nhìn thấy là Taehyun, khi ý thức dần mất đi
"Đúng rồi! người phụ nữ ấy! Người đã nói chuyện với mình khi ấy! Đó là ai nhỉ?"
Dayeol nhớ ra khi bản thân dần mất đi ý thức, một luồng ánh sáng chiếu đến cậu, có một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc xoã ngang vai, nhìn cậu bằng một ánh mắt rất dịu dàng khiến cho cậu lúc đó cảm thấy toàn thân không còn cảm giác đau đớn nữa, cả người nhẹ tựa không khí vậy . Cậu đã nghĩ "Có lẽ là thiên thần đến đón mình đi" , khi Dayeol đã chấp nhận số phận của bản thân, nhìn lên khuôn mặt người minh yêu lần cuối, nhìn thấy cậu ấy khóc, cậu cũng rất bất lực và đau lòng, cậu cũng muốn nói với người ấy rằng cậu xin lỗi, là cậu đã cứng đầu, cố tình lao vào chỗ nguy hiểm, cậu thật sự xin lỗi vì đã bỏ Taehyun ở lại một mình nhưng dù cố cậu cũng chẳng thế phát ra bất tiếng nào để Taehyun của cậu có thể nghe thấy.
Người phụ nữ: Dayeolie! Để ta giúp cháu nhé!
Dayeol: Cô là ai ạ?
Người phụ nữ: *mỉm cười* sau này cháu sẽ biết thôi! *mỉm cười* cháu có muốn gặp lại Taheyun không? ☺️
Dayeol: cháu có thể sao ạ?
Người phụ nữ: tất nhiên rồi,cháu có muốn hay không thôi
Dayeol: Hơn tất cả mọi thứ trên đời! Cô có thể giúp cháu ạ?
Người phụ nữ: vậy đi theo ta nào! *đưa tay về phía Dayeol*
Người phụ nhữ đưa tay ra, trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu đó, cậu cũng không biết bản thân vì điều gì lại đặc biệt không cảm thấy sợ hãi người phụ nữ này, có lẽ là vì cậu còn quá nhiều điều tiếc nuối chăng. Cậu nhớ cậu giống như bị thôi miên, cậu cứ vậy mà bỏ lại Taehyun đang gào khóc ở đó, nắm tay người phụ nữ kia rời đi. Chỉ là khi cậu ý thức được mọi chuyện thì cậu đã ở đây rồi.
"Tại sao người phụ nữ đó lại đưa mình về đây, chuyện gì thế này! Mình bị lừa à?" (Tác giả: 🤦♀️🤦♀️🤦♀️)
Bố: *xông thẳng vào phòng* LEE DAYEOL! bố gọi con không nghe thấy hả? dậy rồi sao còn chưa ra khỏi giường nữa?
Daueol: bố... là bố sao?
Bố: tôi làm sao? sáng ra mở to đôi mắt như thế nhìn tôi làm gì, hay anh lại định trốn tập, không được đâu, con đã trốn tập ngày hôm qua rồi, mau dậy ăn sáng nhanh lên
Dayeol: ngày hôm qua??? Trốn tập???
Không đúng, hôm qua cậu còn là cảnh sát mà . Dayeol bỗng cảm thấy đầu có chút đau, ểu oải ngẩng lên nhìn bố, ông vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, bận rộn sắp xếp , chuẩn bị mọi thứ
Dayeol bỗng cảm thấy có chút xúc động, cậu chợt nhớ lại những năm tháng còn là vận động viên bắn cung, bố luôn là người đứng sau cổ vụ cậu, là người hạnh phúc đến phát khóc khi cậu dành được huy chương đầu tiên trong sự nghiệp của mình, là người sẵn sàng từ bỏ mọi ước mơ của bản thân để cậu có thể sống với hoài bão của mình. Vậy mà năm đó cậu lại dễ dàng mà từ bỏ bắn cung, từ bỏ tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, giờ đây được trở về ngày tháng đó, nhìn bố vẫn còn là một ông chú hay cằn nhằn chuyện cậu trốn tập, cậu lại bật cười
Bố: Lee Dayeol, còn ngồi đó cười gì vậy?
Dayeol : không có gì ạ 😊
"Đúng rồi Cho Taehyun"
Bố: Bộ con có bạn gái à?
Dayeol: bố nói gì vậy chứ? (Dayeol sợ ma ngang)
Bố: thôi nào, con cũng 18 tuổi rồi, có người trong lòng cũng có gì đâu mà lạ, mau mau, kể cho bố nghe đi, cô bạn đó có xinh không? là vận động viên giống con à?
Dayeol: bố nói gì không biết!
Dayeol lập tức rời giường, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa , nếu để bố biết được con trai bố yêu con trai, không những vậy sao này còn bỏ nhà đến ở với người ta, chắc bố sẽ bẻ gãy chân cậu mất, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình!
———————
Xin lỗi mọi người vì cái tính viết dài lê thê của mình 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com