05;
Không biết có phải vì mùi hương trong phòng hay không, mà ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên đến đỉnh, Khuê mới giật mình thức dậy.
Có chút choáng váng, em trông thấy có người ngồi bên án thư, khói từ lò hương tỏa lên làm cho bóng dáng trở nên mờ ảo, em bước xuống giường, lúc này mới nhận ra, em vẫn còn vận hỷ phục trên người.
"Chết rồi."
Buổi sáng đầu tiên sau khi gả vào phủ, Khuê phải đi dâng trà cho phụ mẫu, ấy vậy mà nhìn ra bên ngoài, nắng gắt đổ dài trên khoảng sân vắng lặng, nếu em không đi thì sẽ bị nói là vô phép vô tắc mất.
"Dậy rồi à?"
Quay sang, Thuân đã đứng trước mặt em từ bao giờ, cách một khoảng, nhờ ánh sáng ban ngày mà em mới được nhìn ra dung mạo của hắn.
Đêm qua ánh nến lờ mờ, trông hắn vừa kì quái vừa ranh mãnh, ấy vậy mà sáng nay hắn lại nhìn nho nhã giống như một thư sinh, tà áo màu lam hơi nhàu nhĩ, em nhìn hắn chằm chằm, sau đó nhíu mày hỏi.
"Sao thiếu gia không gọi em dậy?"
"Gọi làm gì, còn sớm mà?"
Sớm?
Mặt trời đứng bóng trên ngọn cây rồi, đây mà là còn sớm sao?
Rõ ràng hắn đọc nhiều sách vở, học cao hiểu rộng, chẳng lẽ đến những lễ tiết cơ bản còn không biết, có mà hắn cố tình để em bị mắng ngay ngày đầu tiên.
Vậy mà còn nói muốn chung sống hòa thuận với nhau.
"Em tính đi đâu?"
"Đi dâng trà, chẳng có ai gả vào nhà người ta mà ngủ đến quá giờ như vậy hết."
Thoáng thấy em đi ngang qua tính đẩy cửa, Thuân vội nắm lấy góc áo giữ em lại.
Khuê giật mình cúi xuống, sau đó khó hiểu nhìn hắn.
"Ở lại đi."
"Nhưng thiếu gia cũng biết rõ không đi là không được mà?"
Thuân lắc đầu, giọng khàn đặc lặp lại câu nói, "Không cần đi."
Ý của hắn, em cứ ở lại đây, không cần làm những chuyện đó, trong nhà này không câu nệ những phép tắc như vậy.
Nhìn thấy em ngơ ngác, hắn lập tức bồi thêm một câu, "Ta nói với mẹ rồi, không sao."
Sự thật đã chứng minh, Khuê gả vào Thôi gia được đối đãi không khác gì một bậc bề trên, khi mà Thôi Huyện lệnh và phu nhân không chỉ không trách phạt, họ còn nói từ nay về sau những lễ nghĩa đó có thể bỏ qua hết. Chỉ cần em và Thôi Nhiên Thuân sống với nhau mà không có chuyện gì xảy ra, đó đã là điều phúc đức mà họ mong cầu lắm rồi.
Nhưng cái ý 'không có chuyện gì xảy ra' là sao?
Khuê không hiểu gì cả, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều kì lạ. Giống như việc Thôi Nhiên Thuân không bao giờ bước ra khỏi phòng riêng, hay việc mỗi lần đến bữa gia nhân chỉ mang đến một phần ăn và đặt ở bên ngoài cửa. Đó là dành cho em, khi em thắc mắc với bọn họ, họ chỉ cúi đầu lặng thinh, Huyện lệnh đại nhân dặn dò thế nào thì họ làm theo thế ấy. Nào có biết lí do đằng sau.
"Người không đói à, thiếu gia?" Khuê bê thức ăn đến ngồi ở cái bàn cạnh án thư của hắn.
"Em có biết là không được ăn ở đây hay không?" Bỏ qua câu hỏi của em, đầu bút hắn dừng lại, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, muốn thu hút sự chú ý của em.
Lời nói thì giống như trách móc nhưng giọng điệu thì nhẹ bâng, lại còn có cả ý cười trong đó.
"Vậy thôi em sang kia ngồi."
Nếu hắn đã nói thế em làm gì dám ở lại, vừa định đứng dậy rời đi đã nghe một tiếng 'cạch', ngoảnh lại nhìn, hắn đặt cây bút xuống bàn, kéo tay áo lên mài mực.
Bình thường công việc này là của Khuê, nhưng hắn không bao giờ ra lệnh cho em làm, có những khi hết mực hắn cũng tự mình mài, hoàn toàn không có ý định sẽ dùng thân phận để bắt ép em.
"Ngồi xuống, ta đã cho phép em đi chưa?"
Nhưng rõ ràng là đuổi đi mà?
Không biết làm sao, Khuê đành ngồi xuống lại, vừa ăn cơm vừa nhìn hắn luyện chữ, nét chữ của hắn rất đẹp, vừa thanh vừa mảnh, trông rất mềm mại, giống hệt như con người hắn.
"Mấy cái này có nghĩa là gì thế?"
"Nói em cũng không hiểu đâu, lo ăn đi."
Nghe vậy Khuê cũng không tức giận, đúng là em không hiểu thật, "Nhìn rắc rối phiền phức quá, em cũng không muốn hiểu."
Thôi Nhiên Thuân khẽ cười, tiếng cười phát ra từ cổ họng hắn hơi khàn, em ngẩn người nghiêng đầu nhìn, để ý bất kể thời tiết có ra sao hắn luôn vận y phục che đi kín cần cổ mình, thật ra thì phong cách của những người có địa vị thì em không có quyền phán xét, chỉ là em tò mò một chút xíu mà thôi.
Không, là nhiều xíu.
"Thiếu gia, người không thấy nóng hả?" Chỉ tay lên cần cổ, em hiếu kì hỏi. "Cứ mặc đồ như thế người có khó chịu không?"
Bàn tay đang phóng bút của hắn khựng lại, trong một thoáng hắn đã bộc lộ sự bối rối của mình ra bên ngoài rồi lại ngay lập tức thu liễm lại, nhưng không may, Khuê đã nhìn thấy mất rồi.
"Ta không."
Em cũng không vạch trần lời nói dối này làm gì, không muốn nói thì thôi, nào phải việc của em mà cố đào sâu để rước thêm phiền phức. Nhưng giờ đã là vợ chồng, nghĩa vụ của em là ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, cho nên niệm chút tình sót lại từ đêm đầu gặp gỡ, em thành tâm nói.
"Thật ra nếu có chuyện gì người có thể nói với em, em không biết mình có thể làm gì không nhưng sẽ cố hết sức để giúp đỡ, được không ạ?"
Thôi Nhiên Thuân ngước lên, hai mắt hắn mở to, sâu thẳm, có vẻ là đang ngạc nhiên, ánh nhìn của hắn không mang chút suy xét gì, chỉ là có chút ngỡ ngàng mà thôi.
"Em nói thật?"
"Lừa thiếu gia thì em có lợi gì đâu?" Khuê chống hai tay lên án thư của hắn, bày ra bộ dạng vờ nghiêm túc.
"Em hứa đi." Đột nhiên hắn đưa tay lên trước mặt em. "Em hứa là sau này dù có chuyện gì xảy ra, ta mà có mở miệng nhờ vả thì em không được từ chối."
Gì đây, con nít lên ba hả?
Khuê nhịn cười gật đầu, khẽ đan ngón tay út của mình vào ngón tay út của hắn, siết nhẹ.
"Em hứa mà."
Thôi Nhiên Thuân hài lòng gật gù, hắn cúi xuống nhìn cuốn sách trên bàn được một lúc lại ngẩng lên.
"Khuê này."
"Dạ?"
Hắn lấy trong hộc bàn ra một cái lọ bằng gốm trắng kích cỡ bằng một hũ rượu nhỏ, bên ngoài chạm khắc hình một con rắn đen với cái lưỡi màu đỏ. Ngoắc tay bảo em lại gần, hắn đẩy cái hũ về phía em.
"Cái gì thế ạ?"
"Là hương đốt." Giọng hắn có chút uể oải. "Mang về phòng riêng của em, mỗi khi em ở lại đó thì nhớ đốt hương lên."
Mùi từ bột hương này không giống với hương trong phòng hắn, cũng không giống hương ám trên người vợ chồng Huyện lệnh hay người hầu trong nhà.
Nó có mùi ngọt ngấy giống như mùi hương bà Thanh đốt trong phòng ngày đầu tiên em đến đây.
"Lúc nào buổi tối cũng phải đốt hương nhé."
Lại là lời dặn dò này.
"Dạ em biết rồi."
.
"Cảm ơn-..."
Chưa kịp để Khuê nói hết câu, người hầu đã đặt khay cơm trước cửa rồi cúi đầu vội vã rời đi, y không ngước lên nhưng em vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong ánh nhìn lướt qua thật nhanh, em nhấc khay cơm quay người nhìn sau lưng, chỉ là cánh cửa phòng khép hờ. Người đó đang lo sợ điều gì?
Đó là câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu em suốt mấy ngày sau, vì em để ý thấy người hầu trong phủ không bao giờ muốn nán lại đây lâu, bọn họ luôn tránh đi ngang qua nơi này, cũng tránh nói chuyện với em. Cứ thấy em là họ sẽ vội chào rồi lảng đi, chỉ riêng con bé hầu em từ khi mới vào phủ là không bộc lộ bất kì điều gì ra bên ngoài.
Nhưng không đồng nghĩa với việc nó sẽ nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với những người hầu kia.
"Chắc là sợ bị trách tội thôi, em đừng để tâm." Thôi Nhiên Thuân lật trang sách, nhỏ giọng an ủi người đối diện.
"Không phải, rõ ràng mỗi lần thấy em là mọi người đều bỏ chạy hết." Khuê rầu rĩ nhìn mình trong gương. "Hay là vì xuất thân, có khi họ thấy em không xứng đáng để bước chân vào đây cũng nên."
Lúc này Thôi Nhiên Thuân mới ngẩng lên, đáy mắt lóe lên một tia không hài lòng, hắn gập sách lại gõ nhẹ lên trán em, "Nói vớ vẩn gì đấy, ai dám có suy nghĩ đó ta sẽ không tha cho đâu, em đừng nghĩ linh tinh nữa."
Khuê thở dài, có phải nghĩ linh tinh đâu, rõ ràng biểu hiện của mọi người là như vậy mà.
"Em...có muốn ra ngoài không?"
"Người đuổi em hả?" Em ngạc nhiên nhìn hắn.
"Không phải, ta không đuổi em." Hắn gãi mũi, bối rối đảo mắt xung quanh. "Ý ta là, ở đây mãi chắc em ngột ngạt lắm, em có muốn chuyển sang nơi khác không?"
Từ sau đám cưới, Khuê buộc phải ở lại phòng của Thuân để hầu hạ hắn, đó là điều duy nhất đại nhân và phu nhân quy định em làm theo. Thế nên họ kê cho em một cái phản trong phòng, đủ gần để em có thể ngay lập tức nhận ra nếu hắn có vấn đề gì, cũng đủ xa để khi buông màn, em sẽ không nhìn thấy gì bên trong giường.
Vì cả cha mẹ đều sợ hắn phát bệnh mà không có người bên cạnh, nhưng cả tháng nay ngoài sắc thuốc, đốt lò hương thì em cũng không có chuyện gì để làm, vì khác với vẻ ngoài, hắn trông không có vẻ gì là ốm yếu bệnh tật.
"Phòng cũ của em ở trong vườn mà, em muốn chuyển về đó không?"
"Em không." Khuê cười dịu dàng. "Ở cạnh thiếu gia vui hơn nhiều."
Vậy nên khi hắn đọc sách, em sẽ ngắm hoa, hắn luyện chữ, em gảy đàn, đôi khi sẽ trò chuyện với nhau, sẽ cãi qua cãi lại vài tiếng, rồi cười khúc khích. Người hầu vẫn đều đặn mang cơm đến rồi vội rời đi, em đã quen với việc vừa ăn cơm vừa ngắm nhìn hắn bên án thư, cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế.
Dáng vẽ nho nhã đứng đắn, khuôn mặt ưa nhìn, tính tình lại thấu đáo nhẹ nhàng. Em không hiểu sao lại có những lời đồn thổi kì quặc về hắn như vậy ở ngoài kia, và có thật sự những tân nương trước kia gả vào phủ đều bị hắn khắc chết, hay chỉ đơn thuần do các nàng yểu mệnh?
Vừa ngậm đầu bút, Khuê chợt nghĩ đến một chuyện, lần trước hắn hỏi em có muốn chuyển về căn phòng đầu tiên khi em mới vào phủ không, lúc đó bận dỗ cho hắn vui nên em không để ý, làm sao mà hắn biết em ở đó nhỉ?
Căn phòng đó cách nơi này không chung một hướng, Thôi Nhiên Thuân thì chắc chắn không ra khỏi phòng, là ai đã nói cho hắn biết em ở đó, Thôi phu nhân sao?
Có quá nhiều điều bí ẩn bủa vây lấy nơi này, Khuê nhìn Thôi Nhiên Thuân đang chăm chú đọc sách, có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi gì cho phải.
Thôi Nhiên Thuân ngẩng lên nhìn em, híp mắt mỉm cười.
Điệu cười ấy rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, rất...quen mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com