Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

06;

Sáng sớm ngày rằm tháng Bảy, vừa bước khỏi phòng Khuê đã thấy người trong phủ chạy ngược chạy xuôi, ai trông cũng có vẻ căng thẳng mà lo làm việc của mình. Không một tiếng nói chuyện, chỉ có độc âm thanh đồ vật va vào nhau nhẹ hết mức có thể và tiếng bước chân vội vã, cả gian nhà rộng lớn thường ngày đã im ắng hôm nay lại thêm cảnh tượng gia nhân cứ lướt qua nhau trông quái dị vô cùng.

Không thấy con bé người hầu đâu, em đành nén cơn tò mò mà bước về phía căn phòng đương đóng chặt cửa, tình cờ, em trông thấy Thôi phu nhân đang đứng ở hành lang đối diện.

Em tính cất tiếng chào rồi mới bước qua, nhưng rồi em nhận ra bà không nghe thấy mình, nói đúng hơn, sắc mặt bà tái nhợt và vô hồn, trên tay bà đương ôm một thứ gì đó.

Giống như một đứa trẻ.

Nhìn kĩ lại, đó là một con búp bê làm bằng vải, trên người vận y phục đỏ rực, cổ của nó bị che kín bởi một dải lụa đỏ thẫm. Nó nằm gục trên tay bà, đầu ngoẹo sang một bên, hai con mắt hướng thẳng về phía hành lang bên này, tức là chỗ em đang đứng, cái miệng được khâu bằng một sợi chỉ đỏ nổi bật trên 'làn da' trắng hếu, và trông nó như đang mỉm cười.

Em hơi lùi về sau, ánh mắt của nó khiến từng cơn ớn lạnh chạy dọc cả người em, giống như nó đang nhìn chằm chằm, giống như nó đang cười với em.

Con búp bê thật sự cười với em.

"Nhìn...gì đấy?"

Giọng nói làm cho Khuê suýt thì hét toáng lên, em lấy tay che miệng rồi run rẩy quay ra đằng sau.

Cánh cửa phòng hé mở ra một cái khe nhỏ, Thôi Nhiên Thuân đứng trong phòng nói vọng ra, em có thể thấy được một góc áo màu thiên thanh của hắn qua khe hở đó, trừng mắt với hắn một cái dù không biết hắn có nhìn thấy không, sau đó nhớ đến Thôi phu nhân còn đứng bên kia, em vội quay lại nhưng rồi chỉ biết đứng sững người.

Phía hành lang đối diện, không có một ai cả.

Vắng tanh, yên ắng như từng có ai xuất hiện ở đó ngay từ đầu.

Trời còn đang sáng mà mấy cái đèn lồng đỏ đã được đốt lên rồi treo dọc trên những cột nhà, gió thổi qua làm cho chúng đung đưa nhè nhẹ, từ xa trông giống như những đốm lửa đang lơ lửng bay giữa không trung.

Một luồng không khí mờ ảo tỏa ra từ căn phòng cuối cùng nằm nép mình nơi dãy hành lang đỏ thẫm, nơi đó đang che đậy một điều gì không bình thường, em nhận ra điều đó, nhưng lại không thể biết được rốt cuộc nó là gì.

"À mà hôm nay trong phủ có chuyện gì thế, em thấy mọi người bận rộn lắm."

Không có tiếng trả lời, Khuê tính đẩy cửa bước vào thì phát hiện cửa đã bị chặn từ bên trong, dù có dùng sức cỡ nào cũng không thể lay chuyển được.

Em khó hiểu nhìn chằm chằm vào khe cửa, cảm giác như hôm nay có gì đó không đúng, lúc này Thôi Nhiên Thuân mới cất giọng, giọng hắn khàn đục, khàn hơn cả mọi ngày, từng câu từng chữ như thể cố gắng lắm mới thoát ra được khổ cổ họng hắn, điều này làm cho chúng trở nên run rẩy và đứt quãng.

"Hôm nay không...cần đến, em...về phòng..."

"Thiếu gia, người làm sao vậy?"

Khuê gấp gáp hỏi, sợ rằng hắn trở bệnh, nhưng cánh cửa vẫn không sao mở ra được. Có một cái gì đó đang chặn lại phía bên kia, nếu là Thôi Nhiên Thuân, một kẻ ốm yếu như hắn lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?

Sau một khoảng lặng dài đến độ Khuê nghĩ hắn đã gặp chuyện gì bất trắc thì hắn lại lên tiếng, lần này giọng của hắn hoàn toàn bình thường, dù vẫn có chút khó nhọc khi nói chuyện nhưng đã không còn đứt quãng như khi nãy nữa. Cứ như thể ban nãy là tiếng đục ngầu của giấy nhám mài lên nền đất, khó nghe vô cùng.

"Không sao, về phòng khóa cửa lại, từ giờ cho đến sáng mai có nghe thấy gì...cũng không được mở cửa."

"Nhớ chưa?"

Đến đây thì hắn im bặt, Khuê có gọi nhưng hắn không trả lời, em quay người bỏ đi, nhưng không phải về phòng mà là đi tìm vợ chồng Thôi Huyện lệnh.

Càng đi, em càng cảm thấy không khí hôm nay rất loãng, dù là ban trưa nhưng chẳng có nắng, khắp các gian nhà chìm vào giữa một lớp mờ ảo, không phải của sương, mà là khói. Khói từ nhang đèn vần vũ như những đám mây, quyện vào cái mùi ngai ngái bốc lên từ mặt đất, em bước nhanh qua dãy hành lang âm u rồi dừng lại ở gian nhà chính.

Lễ vật cúng kiến được bày trên cái sập giữa nhà, ông Thôi đương đứng chỉ đạo gia nhân sắp xếp đồ đạc, em nhấc chân muốn tiến tới nhưng rồi lập tức bị giữ lại.

Con bé người hầu đứng sau lưng, nó cúi đầu ra dấu im lặng rồi kéo tay em rời đi, sau khi về phòng, nó đóng cửa lại, lấy trong túi áo mấy tờ giấy màu vàng có mấy nét nguệch ngoạc dán ở bốn góc giường rồi ngồi xuống đối diện em.

Ngay lúc Khuê còn không hiểu gì, con bé chầm chậm lên tiếng.

"Hôm nay là rằm tháng Bảy, là ngày có...có thứ không sạch sẽ đấy ạ."

Thứ không sạch sẽ?

Thấy em có vẻ ngạc nhiên, nó tiếp lời, "Vì cậu mới đến nên không biết, hai tháng một lần, cứ vào ngày rằm Triêu Hà sẽ gặp những chuyện kì quái. Hơn hết, chắc chắn sẽ có người mất mạng."

Đầu em trở nên ong ong, những chuyện này nghe thật giống với những gì người ta truyền tai nhau khắp xứ Đàng Trong, về chuyện quỷ dị xảy ra tại một nơi từng vô cùng sầm uất, về những cái chết không rõ nguyên do bị người ta giấu nhẹm đi xem như là tai nạn.

"Huyện lệnh đại nhân có biết chuyện không?"

"Thưa cậu, ai cũng biết, bởi vậy nên ngày này đến phải làm lễ cúng bái để không bị quấy phá."

"Cúng bái như vậy có tác dụng sao?"

Con bé không đáp, rõ ràng là chẳng có ích gì, hoặc có thể là có, nhưng điều đó chỉ giữ được yên bình cho Triêu Hà trong hai tháng, hết thời gian thì những chuyện đâu lại vào đấy. Không ai biết thứ đang ám lấy họ là gì, Thôi đại nhân gọi đó là một con thú hoang thành tinh, cốt chỉ để xoa dịu nỗi lo sợ của người dân trong huyện, nhưng dù có là thú hoang hay là một thứ yêu quái gì khác thì khi đêm đến nó sẽ đi lởn vởn khắp các ngôi nhà, tìm kiếm máu thịt để thỏa lắp cơn đói cồn cào.

Hóa ra đó là lí do Thôi Nhiên Thuân dặn em không được ra khỏi phòng.

"Còn thiếu gia, để ngài ấy một mình có ổn không?"

Con bé bấm móng tay, khẽ lắc đầu.

"Những ngày thế này phu nhân đều sẽ ở bên cạnh thiếu gia, cậu không cần lo đâu ạ."

Nói đến đây trong mắt nó hiện rõ tia kinh sợ, nó lảng tránh đi chủ đề này bằng cách chỉ vào mấy tờ giấy màu vàng dán ở bốn góc giường.

"Đây là bùa trừ tà ma đó ạ, phòng bọn em ai cũng có, em mang sang cho cậu để tối cậu không gặp chuyện gì."

Rồi như nhớ ra chuyện gì, nó đứng dậy tiến đến cái lò ở góc phòng, đốt hương lên.

Mùi hương tỏa ra thanh thanh dịu nhẹ, Khuê chợt nhận ra, thứ mà em cảm thấy không đúng khi đứng trước phòng Thôi Nhiên Thuân ban nãy là mùi ngòn ngọt của hương đốt lò.

Ngày thường mùi hương đốt trong phòng hắn rất nồng, em cho rằng đó là các loại lá thuốc dùng để trị bệnh của hắn, nhưng ban nãy, qua khe hở nhỏ từ cánh cửa, khi giọng hắn ngập ngừng đứt quãng, em không hề ngửi thấy mùi hương đốt tỏa ra bên ngoài.

Nhưng rồi một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường, có vẻ như hắn đã đốt hương lên nên giọng nói mới không còn run rẩy nữa. Chỉ có điều làm em thắc mắc, hắn đã lấy gì chặn cửa trong khi rời đi đốt hương mà em lại không thể mở cửa ra được?

Trong suốt cả tháng lẩn quẩn bên cạnh Thôi Nhiên Thuân, em biết rõ bệnh tật dày vò làm cho cơ thể hắn rất yếu ớt, đến di chuyển hay nói năng đôi khi còn khó khăn thì sao hắn có thể lấy một thứ đò nặng trịch như thế để mà chặn cửa.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy có điều gì không đúng.

Con bé người hầu phải rời đi, nó khép cửa lại mặc cho Khuê còn mãi nghĩ suy, mùi hương từ lò đốt lẩn vào trong không khí ngọt đến gắt cổ. Đột nhiên trong cơn choáng váng, em ngửi thấy một mùi gì đó khác, rất khác.

Nga ngái, vẩn đục, tanh tưởi.

Giống như là mùi máu.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com