12
happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday day, happy birthday, happy birthday to you".
_Beomgyu, tuổi hai mươi mốt xinh đẹp và vui vẻ
.
.
.
buổi tối hôm nay trời mưa không to nhưng cứ lâm râm mãi chẳng chịu tạnh.
và cũng có lẽ vì là trời mưa nên ai cũng muốn được về nhà thật nhanh, người có gia đình thì muốn về nhà với gia đình, người chỉ có một mình thì muốn về nhà tắm rửa thật sạch để còn ngả lưng lên chiếc giường quen thuộc, được hơi ấm thường ngày ôm lấy như lời an ủi.
Trời mưa người ở ngoài đường muốn về nhà, người ở trong nhà lại muốn ra ngoài đường.
cầm theo món đồ chơi điện tử được gói lại thành kiểu dáng quà sinh nhật bác sĩ Choi lẳng lặng từng bước hướng mũi giày về phía nhà đàn anh.
vì hôm nay là sinh nhật em, là năm đầu tiên kể từ sau khi quen biết, gã được nhìn em lớn thêm một tuổi, mong em tuổi hai mươi mốt mọi thứ đều được như ước nguyện, và rằng sẽ có được người thương bên cạnh.
_tôi thừa nhận việc bản thân nói dối là sai, nhưng người mà em thấy ở công viên là em gái tôi
_tôi nói dối vì sợ nếu nói thẳng là bản thân đi gặp tình đầu thì sẽ khiến em suy nghĩ lung tung, tôi không nghĩ một câu nói dối lại đẩy mọi chuyện đi xa như thế, tôi xin lỗi
gã vừa đi vừa lẩm bẩm chẳng mấy chốc đã dừng lại trước nhà đàn anh, hít thật sâu một hơi rồi đưa tay bấm chuông cửa, lần này sẽ không lén lút hay tìm cách trốn tránh nữa, vì gã nghĩ chuyện này chỉ có đối mặt mới có thể giải quyết xong hết trong một lần.
vừa là để xin lỗi em, vừa là để xin vợ chồng đàn anh chấp nhận mình, biết rằng sẽ khó nhưng không thử sao biết chắc là không được.
_anh....
_má nó thằng chó
đối với đàn anh vừa gặp đã thốt ra lời khó nghe gã khẽ nhăn mặt, lần trước cũng đâu nặng lời đến mức này, hay là cả tin đồn nhảm rằng gã có người khác cũng đã lọt đến tai đàn anh luôn rồi.
vậy thì khó cho gã rồi đây.
nhưng mà nghĩ cũng lạ, đồng ý là lâu rồi mới gặp lại nhưng mối quan hệ của họ cũng đâu phải là vừa ngày một ngày hai, gã là người như thế nào chẳng lẽ đàn anh còn không rõ.
_anh, nếu anh nghĩ là em có người khác...
lời còn chưa kịp nói cho hoàn chỉnh đã phải ăn ngay cú đấm giáng trời, khốn thật, có vẻ là lần này đàn anh ra tay mạnh hơn thì phải.
mà nghĩ cũng buồn cười, gã hết bị đấm lại bị tát, rồi lại bị đấm.
_mày khiến con trai thằng này mang thai còn chưa đủ, hôm nay đến đây để cười nhạo gia đình anh đúng không?
Choi Minhee vừa nói dứt câu chỉ thấy đồng tử gã mở to, đâu đâu cũng là sự ngạc nhiên khó tả.
_anh vừa nói gì cơ ạ, ai mang thai?
gương mặt bị đánh vẫn cố giữ nét bình tĩnh, ấy vậy mà khi vừa nghe đến hai chữ "mang thai" đã lập tức biến sắc nhợt nhạt trông thực khó coi.
_anh, anh nói ai mang thai cơ, anh làm ơn cho em gặp Beomgyu đi mà
vốn Choi Minhee sau cái đấm kia đã định quay lưng trở vào nhà, nhưng gã lại không biết sợ mà kéo lấy tay ông thành công chọc đến giới hạn cuối cùng của ông, "má thằng chó chết", ông chửi lên một tiếng rồi xoay người xô mạnh khiến gã mất thăng bằng mà ngã lăn ra mặt đường.
nhưng cơn tức giận không dừng lại ở đó, ông chẳng nể nang như lần trước mà ngồi lên người gã, tay trái tay phải liên tục vung nắm đấm, đến giờ phút này gã mới thật sự thấm cái câu mà thời đại học mọi người truyền tai nhau, rằng đánh không đau thì không phải là Choi Minhee.
gã thì cũng đâu phải là không đánh lại đàn anh, nhưng bản thân lại đang bận ôm chặt lấy món đồ chơi điện tử kia mà bảo vệ, như thể gã sợ nếu nó móp méo đi một chút thôi thì em cũng sẽ không thích nữa, và cả gã nghĩ, nếu đánh trả lại ba vợ thì hình như không được hay cho lắm.
_ông đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ chết mất
bà Choi từ trong nhà chạy ra, khó khăn lắm mới lôi được chồng mình rời khỏi người gã, chết sao? gã cười, gã không sợ chết, gã chỉ sợ bản thân chết khi mọi hiểu lầm với em vẫn còn đang bỏ ngỏ, gã sợ không sợ chết, gã chỉ sợ bản thân chết rồi thì em phải làm sao, đàn anh nói gã hại con của ông mang thai, đàn anh thì còn đứa con nào khác ngoài em, em của gã, con của gã, gã không sợ chết nhưng lại không nỡ chết.
_cho em gặp Beomgyu, xin anh chị cho em gặp em ấy với
gã mệt đến chẳng còn muốn đứng dậy, chỉ có thể gắng gượng ôm lấy chân đàn anh, khuôn mặt mà Choi Beomgyu luôn xuýt xoa là đẹp trai nhất giờ lại bị đánh đến khó mà nhận ra, "mày muốn gặp con trai anh phải không? được, vậy thì đi kiếm nó đi, anh đuổi nó đi rồi, giờ cũng chẳng biết là nó đang ở đâu đâu".
đàn anh thì sao có thể đuổi em đi, ông thương em đến như vậy mà, gã lắc đầu không tin, vừa mới như người mất hết sức lực vậy mà giờ xem xem ai tay ôm theo hộp đồ chơi điện tử lao thẳng vào nhà đàn anh gọi lớn tên em.
_Beomgyu, em đang ở nhà có phải không? ra gặp tôi đi mà
_Choi Beomgyu, tôi biết lỗi rồi, từ nay tôi không như thế nữa, xin em ra gặp tôi với....gặp tôi mà
_anh xin em đấy
gã mất bình tĩnh đến xưng hô loạn cả lên, vì gã không tin đàn anh lại có thể đuổi em đi, nhưng gã cứ mãi lo tìm em lại quên nhìn xem hôm nay là sinh nhật em nhưng bên ngoài phòng khách lại chẳng có chút gì gọi là không khí sinh nhật.
_em đang ở trong phòng có phải không? đúng rồi, chắc chắn là em đang ở trong phòng
nói rồi gã hướng bước chân về phía phòng ngủ của em, từng bậc cầu thang khiến chân gã đau nhức nhưng vẫn cố chấp đi thật nhanh, như thể gã sợ nếu đi chậm lại một chút thôi thì sẽ bị đàn anh túm lấy, thì sẽ không còn cơ hội gặp được em nữa.
nhưng mặc cho bao ôm ấp hi vọng, trước mắt gã giờ đây chỉ là căn phòng ngủ trống không một bóng người, Choi Beongyu của gã sẽ chẳng bao giờ chịu xếp lại chăn mền cho đàng hoàng dù là không đụng đến, lúc gã chỉnh đốn còn cười hề hề bảo rằng để như vậy mới có cảm giác là nơi này có người sống, ấy vậy mà hôm nay chăn mền trên giường em lại gọn gàng như thế, rõ ràng là em thực sự đã rời đi rồi.
_MÀY ĐIÊN ĐỦ CHƯA? CÚT NGAY KHỎI ĐÂY TRƯỚC KHI THẰNG NÀY BÁO CẢNH SÁT
đợi đến khi gã bị đàn anh kéo cổ áo lôi ra khỏi nhà cũng là vừa lúc trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, như thế này thì đồ chơi điện tử gã mua tặng em sẽ bị thấm nước rồi hư mất, nghĩ vậy, gã loạng choạng đi đến bên hiên nhà cẩn thận đặt nó xuống, miệng lẩm bẩm nhắn gửi nó, "mày ở đây nhé, tao đi tìm em ấy về".
nói là đi tìm em ấy về nhưng rằng biết tìm ở đâu, Seoul về đêm mưa ngày một lớn như trút nước, có bóng dáng một người đàn ông chạy quanh thành phố như kẻ mất trí, không có đích đến cụ thể, chỉ biết cắm đầu chạy, chạy cho đến khi trước mặt là một bốt điện thoại công cộng thì bước chân ấy mới dừng lại.
Choi Yeonjun không giỏi trong việc nhớ số điện thoại, duy chỉ có ba số điện thoại là gã có thể nhớ, một là số của bản thân, hai là số của ba, cuối cùng, là số của Choi Beomgyu.
bỏ vài đồng xu vào bên trong khe tiền gã đưa tay bấm dãy số điện thoại của em, rồi khi đầu dây bên kia được kết nối, gã gần như quên luôn cả thở.
_alo, xin hỏi là ai thế ạ?
giọng em vang lên bên tai, gã tự hỏi bao ngày rồi mới có thể nghe lại giọng nói này, chóp mũi cay xè, chính khoảnh này gã hiểu được cảm giác của em lúc trước, là khi em lấy số máy khác gọi cho gã thì liền được gã nghe máy, dù rằng trước đó em đã dùng chính số của mình gọi cho gã đến tận hai mươi cuộc.
_alo....?
_Beomgyu, anh nhớ em rồi, thật sự rất nhớ em
gã vì lạnh mà nói chuyện không rõ ràng, nhưng giọng của gã em sao có thể không nhận ra, "chú....".
_em vì giận mà giấu anh chuyện bản thân mang thai, nếu như hôm nay anh không vô tình biết được thì em định sẽ giấu anh luôn sao?
gã hỏi, cảm giác như đang oán trách khiến em nhất thời cảm thấy tủi thân, "em...", "hôm ở quán ăn anh không định nói dối em, cô ấy là tình đầu của anh, gặp lại cũng chỉ vì ba anh muốn, anh sợ nếu nói thật sẽ khiến em suy nghĩ lung tung, anh có từng nói với em chuyện anh là con cả, sau anh còn có một em gái, người ôm anh ở công viên là em gái, em tin anh mà phải không?"
đầu dây bên kia im lặng thật lâu hại gã nghĩ là em không tin gã, nhưng chỉ có Ham Hajun đang ngồi đối diện em mới biết, em dường như đang do dự, như thể những tủi nhục suốt mấy ngày này và lời giải thích không có căn cứ kia là bằng nhau, thậm chí khi đem lên bàn cân so sánh thì lời giải thích kia còn có phần nặng hơn đôi chút.
trách trời trách đất trách người se duyên, Ham Hajun không trách nổi người đang yêu.
_gặp nhau được không em?
_liền bây giờ sao?
_bây giờ...bây giờ không được, ngày mai đi, ngày mai tám giờ tối em đến nhà tôi nhé? căn nhà mà lúc trước em với tôi từng đi xem, em vẫn nhớ đúng không?
cái không được ở đây là không muốn em nhìn thấy mình trong bộ dạng này, đợi đến khi em đồng ý gặp mặt gã mới chậm rãi rời khỏi bốt điện thoại, gã lại chạy, nhưng lần này không còn là dáng vẻ đau khổ nữa, thay vào đó gã vừa chạy vừa hò hét như trẻ con.
.
.
.
_xem xem đã bị đánh đến bộ dạng nào rồi lại còn cười tươi như thế?
Choi Soobin tay cầm túi chườm lạnh chườm lên những vết bầm trên mặt gã miệng không quên cằn nhằn vài câu.
hắn thật sự chẳng biết Choi Beomgyu kia đã dùng bùa mê gì mà có thể khiến bác sĩ Choi đây cam chịu bị đánh không phản kháng lại.
để nghĩ xem nào, nếu là Choi Soobin thì hắn đã đáp trả rồi, đánh lại ba vợ ấy, hắn nghĩ rồi tự cười, thảo nào hắn quen hai người rồi mà ai cũng chỉ đi được đến khúc về ra mắt gia đình, chắc là ba mẹ người ta nhìn ra hắn là người không chịu nhún nhường nên không yên tâm giao phó con của họ cho hắn chăng?
_Soobin, cho mượn cái áo đó đi
gã nói, tay chỉ về cái áo đang được treo ở kệ gỗ, "mẹ, biết chọn quá nhỉ, cái áo đó thằng này còn chưa mặc lần nào", mắng là thế nhưng hắn biết rõ không cho mượn gã cũng tìm cách lấy cho bằng được.
chắc là muốn bản thân phải trông thật đẹp đẽ khi gặp Choi Beomgyu đây mà, bởi lần gặp lại này là gặp luôn cả bé con trong bụng em ta.
chỉ khổ nỗi gương mặt này cũng không thể liền sau một đêm mà hết ngay.
_ngày mai giúp tao trang điểm nhé, chỉ cần che đi bớt những vết bầm thôi
lại còn chỉ cần che đi bớt những vết bầm thôi, có trả tiền không mà hết lấy áo lại còn đòi trang điểm cho, Choi Soobin chửi bằng ánh mắt, gã thấy nhưng cũng mặc kệ.
.
.
.
tiếng gõ cửa làm cho Choi Yeonjun đang nhìn ngắm mình trong gương giật mình, ngước mắt nhìn đồng hồ, còn chưa được bảy giờ rưỡi, gã nhíu mày nghi hoặc.
hay là em đến sớm nhỉ? nghĩ thế gã đưa tay chỉ lại mái tóc rồi đi ra mở cửa, "anh...".
Choi Beomgyu của gã thì đời nào chịu gọi gã là anh, người trước mặt gã đây là tình đầu Kim Jiwon.
nhưng nhà của gã, gã vừa mới dọn từ chung cư sang còn chưa được một tuần, làm sao mà cô ấy lại có được địa chỉ?
_em....
_là em đã hỏi ba của anh mới biết anh hiện đã mua nhà....
"em về đi, lát nữa bạn anh đến, anh không muốn em ấy lại hiểu lầm", gã ngắt lời, giọng nói và ánh mắt tuyệt đối kiên định, "bạn? bạn gì mà anh lại sợ người ta hiểu lầm?", Kim Jiwon hỏi, dường như gã đã học được từ đâu đó cách để bình tĩnh trước mọi chuyện, nhìn bạn gái cũ giọng gã trầm thấp.
_bạn anh, bạn đời
hai chữ bạn đời thốt ra từ miệng gã nghe có vẻ thật nhẹ nhàng nhưng đối với Kim Jiwon thì chẳng khác nào cô vừa bị khúc cây to đè lên người.
_Yeonjun, anh hết thích em rồi sao?
_phải, anh không còn thích em nữa
suy đi nghĩ lại gã đã không còn ở cái tuổi được gọi là thiếu niên hay con trai nữa, tự nhận bản thân là đàn ông nhưng đối với chuyện tình cảm lại không dứt khoát rõ ràng thì đàn ông cũng chỉ là cái danh xưng để gọi miệng không hơn không kém.
_em chỉ thắc mắc rằng em hiện tại công việc ổn định có thể cùng anh xây dựng hạnh phúc gia đình thì có gì không bằng người anh thích
_vì đấy là em thấy hạnh phúc, còn hạnh phúc của anh đặt ở nơi em ấy
nếu gã sợ bạn gái cũ buồn vì những lời nói này thì ai sẽ là người sợ Choi Beomgyu sẽ bị tổn thương đây.
nếu không là gã thì sẽ chẳng có ai cả.
_nếu anh đã nói như thế thì thôi đi vậy, em chỉ xin được vào bên trong nhà anh một lát rồi em sẽ rời đi, được không anh?
_nhưng....
_mười phút thôi, em hứa đấy
.
.
.
_nước đây, em uống đi
đặt ly nước xuống bàn gã liên tục liếc mắt về nhìn phía đồng hồ treo tường, như thể gã đang canh giờ để đuổi khách về, Kim Jiwon nhìn ra suy nghĩ của gã, không gấp gáp, chậm rãi lấy từ trong túi xách ra cái bánh ngọt be bé được bao bọc kĩ càng.
_hồi trước em vẫn hay tự tay làm bánh cho anh ăn, giờ em cũng chỉ muốn nhìn anh ăn bánh do em làm, anh ăn xong thì em sẽ về
nghe bạn gái cũ nói chỉ cần bản thân ăn xong cái bánh này thì cô ấy sẽ về gã không suy nghĩ thêm mà nhanh chóng xé bỏ lớp vỏ bọc cho bánh vào miệng nhai vội nhai vàng.
quan sát loạt hành đồng của gã Kim Jiwon chẳng nói gì thêm, cô cầm ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ, khoé miệng chợt cong.
_anh ăn xong rồi
lời nói như muốn nhắc cô rằng cô cũng nên về đi thôi, ấy thế nhưng cô không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn gã, cái nhìn với sự kì quái khó tả khiến gã nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
tích tắc tích tắc đồng hồ vẫn cứ quay, gã như bị thôi miên mà ngồi thẩn thờ ra đấy, chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại cất lên gã mới như thức tỉnh.
"alo Yeonjun à? lúc sáng Jiwon có đến tìm ba, là ba đã cho con bé địa chỉ nhà của con, thế con bé đã đến tìm con chưa?"
"ba, con còn chưa hỏi ba đấy, sao ba lại tự tiện cho địa chỉ nhà của con cho người khác vậy chứ"
"cái gì mà người khác, là người nhà cả mà, Yeonjun à, Jiwon người ta dù gì cũng đã chủ động như thế rồi, con mau mau đáp lại đi"
"con có người trong lòng mình rồi, tóm lại con và Jiwon cũng chỉ là chuyện của lúc trước, ba đừng gán ghép vô ích nữa"
trong lúc tức giận nên gã cứ nói, hoàn toàn để ý đến bạn gái cũ ngồi đối diện đang đen mặt.
_bảo là mười phút nhưng đã hơn mười phút rồi đấy, sao em còn chưa chịu về nữa?
gã cúp máy quay sang đuổi thẳng bạn gái cũ, gã đâu đến mức là kém lịch sự, nhưng thử ai trong tình cảnh của gã bây giờ mà vẫn có thể nhẹ nhàng? rõ ràng hôm ở quán ăn gã đã nói rất rõ rằng chuyện của họ đã từ lâu không còn có thể thay đổi kết cuộc, vậy thì hà cớ gì cô ấy phải cố chấp?
_anh từ từ hẳn đã, vội gì chứ
nói rồi cô ta lại cười, vừa vặn để gã cảm nhận được cơ thể mình có gì đó không đúng.
nóng quá, sao lại thấy nóng thế này, gã đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, "anh sao thế?", giọng cợt nhả Kim Jiwon đi lại ngồi xuống cạnh gã.
_tránh ra, mẹ nó
từng tuổi này rồi, gã nghĩ cũng không dám nghĩ một người xinh đẹp có công việc ổn định chẳng thiếu thứ gì như bạn gái cũ lại dùng đến cách này để níu lấy thứ vốn đã không còn là của mình từ lâu.
_anh khó chịu sao? em giúp anh nhé?
đầu óc gã choáng váng, tác dụng của thuốc ngày một rõ rệt, hại thân dưới của gã dù không muốn nhưng vẫn có phản ứng đáng xấu hổ.
rồi cô ấy nhướn người hôn lên môi gã, gã không phản kháng, dường như thuốc thật sự rất mạnh.
_Beomgyu....Beomgyu....cứu anh với
Choi Yeonjun trong vô thức gọi tên em, đồng hồ điểm tám giờ, em giờ đang đứng trước cửa nhà gã, gương mặt em đỏ bừng vì hồi hộp, đặt tay lên bụng em thủ thỉ, "bé con, hôm nay ba dắt con đến gặp ba lớn, lần đầu tiên gặp ba ấy, con chắc là mong chờ lắm phải không?".
rồi mang theo nụ cười trên khoé môi em vặn tay nắm cửa đẩy vào.
chỉ là cảnh tượng trước mắt em giờ đây...
_........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com