Thất hứa mất rồi
'nếu chẳng phải là kết thúc
à không, đến đây chính xác là kết thúc mất rồi...
dù sao thì, nếu có một cuộc đời khác, kể cả có thay hình đổi dạng. anh vẫn mong có thể nhận ra đôi mắt của em. chúng ta sẽ vô tình chạm mắt nhau trong tình huống nào đó. khi ấy ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, em nhé!'
Ngày cô ra đi là một ngày tệ nhất đối với anh từ trước đến giờ
Ngày cô rời bỏ anh là ngày anh đau khổ nhất
Ngày mà đáng lẽ ra hai người sẽ có những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thì lại là ngày mà anh đau nhất
Anh đau, đau lắm, anh hận chính bản thân mình đã không biết trân trọng cô vào những phút giây cuối cùng....
Anh chỉ muốn những điều đó không phải sự thật mà thôi
"..."
"Này t/b em xong chưa vậy" tiếng anh vọng khắp nhà, đứng ở trước cửa phòng cô, gõ cửa gọi cô
"Dạ em sắp xong rồi, anh đợi em một xíu" cô trả lời lại anh.
Hôm nay là một ngày đông lạnh buốt, nhiệt độ ngoài trời dưới 0 độ C. Anh ngồi thụp xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra chơi đợi cô
Cô chạy xuống tầng, không may vấp chân ngã khụy xuống đất. Anh thấy vậy liền vứt điện thoại xuống sofa, chạy lại đỡ cô lên
"Sao phải chạy như thế, ngã rồi đây này" Anh bế cô ra chiếc ghế ăn gần đó, sắn ống quần cô cao lên để xem vết thương
"Hic em chạy xuống nhanh để anh không đợi lâu màaaa" cô hơi sụt sịt vì đau, mếu máo nói với anh
"Ở yên đấy để anh đi lấy hộp cứu thương" Anh đứng dậy đi lấy hộp cứu thương. Quay lại để hộp cứu thương lên bàn, anh lấy thuốc sát trùng ra khỏi hộp, đổ một ít lên bông rồi nhẹ nhàng lau cho em
"Đau..." mặt cô nhăn nhó vì đau và hơi rát
"Cố gắng nhịn đau một chút thôi, trầy cả da rồi đây này" Anh ngước đầu lên nhìn em, tay còn lại dịu dàng gạt đi nước mắt của em
Dán băng ét gô vào vết thương xong, anh thở dài một hơi, ngước mặt lên nhìn cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của cô
"Có đi được không đấy, hôm nay ở nhà đi"
"Không không, em vẫn đi được mà, nhìn này.." cô vội lắc đầu nguậy nguậy trước lời nói của anh, đứng dậy đi lại cho anh xem
"Haizz, được rồi, vậy đi thôi" Anh nhìn cô, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Dù cô ngoài mặt thì vui tươi nghị lực lắm, ai biết cô đã từng trải qua như thế nào
"Anh bảo đi mà mặc mỗi thế thôi hả, lại đây em khoác cho này" cô nhìn anh, nói.
Cô đi ra móc treo quần áo, lấy đại một cái áo khoác bông dày, khoác lên cho anh
Anh cùng cô ra ngoài tản bộ, hôm nay là kỷ niệm 3 năm họ yêu nhau. Cô và anh đến một nhà hàng ăn tối cùng nhau.Ăn xong thì họ đi đến nơi mà lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là nơi mà anh đã tỏ tình cô
Họ nắm tay nhau, cùng nhìn ngắm thành phố Busan về đêm, đẹp tuyệt trần.
Tuyết đã bắt đầu rơi, cô đưa tay lên để đỡ lấy vài bông tuyết ngày đông.
Không khí giờ lạnh hơn, anh lấy khăn quàng cổ trong túi ra quàng lên cổ của cô. Bất chợt kéo cô về phía anh, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy ngày đặc biệt
Dù chỉ là hôn môi nhưng cô cảm nhận được tình yêu nồng cháy của anh, cảm nhận được nhiều điều anh muốn nói nhưng anh chỉ thể hiện bằng hành động thôi
Dứt ra khỏi nụ hôn, cô và anh ôm nhau. Cảm nhận hơi ấm của đối phương, hai người họ không còn cảm thấy lạnh như thời tiết hiện tại nữa.
Họ cầm tay nhau đi hết con phố, tay vẫn nắm chặt tay. Đột nhiên anh dừng lại, quay lại nhìn cô
"Đứng đây đợi anh một chút nhé, anh đi mua chút đồ" nói xong hôn chóc cái vào má cô, chạy đi mua đồ, để lại cô đứng chờ anh ở đây
Anh chạy đi đến một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng. Trả tiền xong anh liền cầm bó hoa chạy một mạch đến chỗ cô
Đứng chờ đèn xanh để qua đường, anh nhìn sang chỗ cô. Con tim anh bất chợt đau, hiện tại anh đang thấy cô cùng một người con trai khác cười đùa, và họ ôm nhau. Cô tươi cười vẫy chào người đó, rồi lại tiếp tục đứng đợi anh
Cô nhìn sang đường bên cạnh, thấy anh cầm một bó hoa, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận.
Anh vứt bó hoa xuống sọt rác bên cạnh, quay đầu đi một mạch. Cô thấy vậy liền chạy qua đường để đuổi theo anh
Lúc đó đèn tín hiệu qua đường vừa chuyển sang đỏ lúc cô đang đi qua, đột nhiên có một chiếc xe vi phạm tốc độ chạy lên.
*Đùng*
Tai nạn đã xảy ra, mọi người ở đó bàng hoàng, người không hiểu chuyện gì xảy ra, người chứng kiến được tất cả bàng hoàng
Anh nghe thấy tiếng đó liền quay lại, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn đó. Anh chạy thật nhanh đến chỗ đó, giúp mọi người kéo người nằm dưới đó ra
Sau khi kéo người xấu số đó ra, anh thật sự chết lặng
Đó là em người yêu của anh
Anh vẫn không tin vào sự thật đó, hãy nói với anh đây chỉ là mơ đi
"T/B !!!"
Anh khóc rồi, tại sao lúc đó, tại sao anh lại bỏ đi chứ, tại sao anh lại không nghe cô giải thích, tại sao...
Tại sao lại là cô ?
Anh nhìn vào gương mặt mà lúc nào cũng cười đùa với anh, luôn nở nụ cười với anh, luôn nói những lời yêu với anh. Giờ đây đã không còn nữa, cùng với một dòng máu chảy dọc từ đầu xuống gương mặt mà anh nâng niu này
Người cô nhuộm đỏ vì máu, người cô lạnh tanh, như thần chết đã đưa cô đi từ sớm vậy...
Xe cứu thương đã đến, họ khiêng cô lên xe, anh đi theo họ. Khi họ hỏi anh là gì của nạn nhân, anh trả lời "Tôi là người thân của cô ấy". Họ đồng ý cho anh lên xe cùng để có người đi theo nạn nhân
Đến nơi, họ kéo giường mà cô đang nằm lên vào bệnh viện, đi theo đường để đến phòng phẫu thuật, không thể chậm chễ một giây nào
Anh đứng ngoài phòng phẫu thuật, đứng ngồi không yên. Chỉ cầu nguyện cô bình an, đừng rời bỏ anh đi mà
Hơn một tiếng sau đó, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, anh liền đi đến chỗ vị bác sĩ đó, nặng nề hỏi
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi, có được cứu không"
"Xin lỗi, bệnh nhân đã qua đời từ lúc ở hiện trường tai nạn vụ án, chúng tôi đã không cứu được, anh có thể vào gặp mặt cô ấy lần cuối" vị bác sĩ kia nói với anh xong, liền đi để làm việc
Anh vẫn không tin vào tai mình.
Cái gì ?
Anh bước vào phòng, hướng mắt vào cô đang nằm trên giường bệnh. Nắm lấy tay cô, áp vào má anh như tìm kiếm chút hơi ấm từ tay cô
"Anh xin lỗi, tại sao anh lại bốc đồng như vậy chứ?"
"Em hận anh đúng không?"
Anh cố kìm nén nước mắt, nắm chặt lấy bàn tay em như muốn truyền một chút hơi ấm đến cho em. Anh đưa tay em lên mũi, ngày thường tay em luôn có mùi hoa oải hương thơm lắm, vì đó là loài hoa mà em yêu mà, giờ chỉ toàn mùi thuốc sát trùng thôi
Đám tang của em được diễn ra sau đó 2 ngày, mọi người đến khá đông. Hầu hết là bạn của anh và em, họ đều mang một tâm trạng khá buồn khi đến đó. Em là một người vui tươi, luôn cười đùa như ánh nắng chiếu sáng tâm hồn của họ, ấy vậy mà giờ em lại ra đi sớm, họ tất nhiên sẽ đau buồn.
Anh bước vào ngôi nhà ấy, nhìn xung quanh. Ở chỗ bàn ăn, nơi anh và cô từng cười đùa ăn tối với nhau. Nhìn sang chiếc ghế sofa, anh và cô từng ngồi ôm nhau xem phim, chơi game, ăn hoa quả với nhau. Giờ căn nhà này lại lặng im đến lạ thường, không còn tiếng cười đùa, chỉ là một khoảng không vô lặng mà thôi
Mở cửa phòng của cô, anh ngắm lại tất cả mọi thứ. Góc học tập của cô gọn gàng lắm, không bừa bộn đâu. Nhìn lên khoảng tường trước đầu giường, cô đã gắn ảnh của anh và cô khi chụp chung, lúc đó nụ cười của cô rạng rỡ lắm
Anh cầm lấy một tấm ảnh, đó là lúc mà cô đón sinh nhật đầu tiên với anh. Ký ức lại ùa về
...
*Cạch* Anh vừa bước về nhà, đột nhiên tất cả điện đều tắt đi mất. Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã có một giọng hát ngọt ngào vang lên, cùng với đó là chiếc bánh sinh nhật đã được thắp nến
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Yeonjunie, happy birthday to you yaaaaaaa"
"Chúc mừng sinh nhật anh nha" cô đi đến gần anh, tay cầm bánh sinh nhật, nói với anh. Cô đặt bánh kem xuống bàn, tay với ra công tắc bật đèn lên. Bóng tối chợt vụt tắt, ánh sáng hiện lên. Anh nhìn xung quanh nhà, cô đã trang trí để chúc mừng sinh nhật anh.
"Em đã cố gắng trang trí để tạo cho anh bất ngờ đó, vui không?" cô hất tóc, nhìn anh tỏ vẻ rất tự hào
"Anh bất ngờ lắm, cảm ơn em nhé"anh ôm cô vào lòng, hôn một cái vào trán cô
"Chưa hết đâuuu, lại đây ước rồi thổi nến đi nè" cô kéo anh ngồi xuống bàn, để bánh kem trước mặt anh
Anh nhắm mắt ước một lúc, xong xuôi anh thổi nến. Cô bên cạnh vỗ tay, đưa cho anh dao cắt bánh và đĩa, còn mình thì rút mấy cái nến ra.
Anh cắt một miếng nhỏ, đưa lên miệng cho cô ăn trước."Ngon không" anh nhẹ nhàng hỏi, tay lấy giấy lau miệng cho cô
"Ưm... ngon lắm á, anh cũng ăn đi nè" cô cắt một miếng bánh nhỏ, đưa cho anh ăn
Ăn được một lúc, cô dẫn anh ra chỗ cô trang trí, ở đó có nhiều quả bóng bay, có cả tên anh được gắn ở đó. Anh đang thắc mắc cô kéo anh ra đây làm gì thì cô đã cầm điện thoại dơ lên và nói
"Phải chụp một bức ảnh kỷ niệm chứ, đây là lần đầu tiên em được đón sinh nhật cùng anh mà"
Anh ghé mặt vào điện thoại của cô, nở một nụ cười thật tươi để chụp. Bức đầu tiên chụp xong rồi, vừa chụp bức thứ hai anh đã hôn vào má cô một cái
Cô ngại ngùng hạ máy điện thoại xuống, nhìn anh. Gương mặt thoáng chốc đã hơn ửng hồng rồi. Anh không nhịn được liền cúi xuống hôn chóc vào môi cô. Cô đánh vài cái lên ngực anh, anh phì cười ôm cô vào lòng
...
Anh ngồi xuống giường, 2 dòng nước mắt từ khi nào đã rơi xuống trên gương mặt ấy
"Đã hứa với nhau là không bao giờ xa nhau rồi mà, sao em lỡ thất hứa như thế chứ"
Anh đến bàn học của em, cũng là bàn làm việc của em. Ngắm nhìn những quyển sách, xem từng dòng chữ em viết, nhìn vào những tờ note để nhắc em việc cần làm.
Anh ghé vào tủ sách của em, đột nhiên thấy một quyển nhật ký được trang trí rất xinh xắn. Anh lấy quyển nhật ký ra khỏi tủ sách, ngắm nhìn bên ngoài. Có một tờ giấy nhỏ nhắn được dính lên đó, và một dòng chữ do chính em viết
'Đây là quyển nhật ký của t/b !!! Vui lòng hog được đọc trộm (Nếu là Yeonjunie thì được đọc nhaa)*
Anh phì cười, nhập thử ngày sinh của anh xem mở được không. Vừa nhập xong quyển sổ đã được mở, anh lật từng trang để đọc
Ngày 19/12/xxxx, hôm nay crs của tớ đã tỏ tình tớ đó. Tớ không ngờ cậu ấy cũng thích tớ nữa, aaaaa vui quá đi à. Tớ đồng ý và bọn tớ đã trao cho nhau một nụ hôn đóoooo...
Ngày 25/12/xxxx tớ được đón giáng sinh đầu tiên cùng bạn trai tớ nè, cậu ấy thật ấm áp...
Ngày 1/1/xxxx được đón giao thừa cùng bạn trai tớ, cậu ấy đã nở một nụ cười tươi đó. Đẹp trai cực, tớ yêu cậu ấy quá...
...
Ngày 13/9/xxxx tớ được đón sinh nhật đầu tiên với anh ấy đó, tớ đã trang trí nhà và mua một cái bánh kem hình con cáo đó, anh ấy đã rất bất ngờ và vui đó...
...
Anh vừa đọc vừa rơi nước mắt, không nghĩ rằng mọi ngày anh ở cạnh cô vào ngày lễ, kể cả những ngày sinh nhật cô hoặc anh và ngày thường cô đều ghi chép vào quyển nhật kí này
Lật đến trang cuối cùng, anh đọc nhỏ dòng chữ đó
"Nếu Yeonjunie mà đọc được quyển nhật ký này, thì em phải nói là em yêu anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh vì anh đã đến bên cạnh em từ những ngày khó khăn nhất, khổ sở nhất của em. Anh là một người em yêu thương, anh luôn đưa bờ vai cho em tựa khi em cảm thấy mệt mỏi và thất vọng vì chính bạn thân mình. Anh luôn cổ vũ em khi em cảm thấy tuyệt vọng nhất, anh luôn chăm sóc em, không bao giờ làm em tổn thương. Em yêu anh!!! Yêu anh rất nhiều. Mong sau này em có thể sống cùng với anh đến đầu bạc răng long, trọn đời trọn kiếp. Yêu anh <3000
Gửi Choi Yeonjun, người em thương nhất."
Anh khóc thật to, ôm chặt lấy quyển nhật ký đó. Anh dường như đã sụp đổ, đau nhói trong tim, anh ước gì giờ này cô vẫn còn đây, vẫn còn tươi cười với anh, vẫn còn cười đùa với anh, vẫn còn nơi đây để yêu nhau trọn đời trọn kiếp...
-3 năm sau-
Anh đứng trước phần mộ của cô, tay cầm bó hoa đặt lên một. Đứng trầm ngâm nhìn vào bức ảnh đó, anh nhớ cô
"Đã 3 năm kể từ ngày em mất, em biết anh nhớ em đến nhường nào không?"
Sau khi cô mất, anh như trở thành một con người khác. Anh khép kín mình hơn, đóng cửa trái tim, trở nên lạnh lùng và mất kiên nhẫn hơn. Anh hối hận.
Anh cũng đã biết người ngày ấy đến ôm cô vào lòng, người cười đùa với cô là anh trai ruột của cô, anh ấy đến để gặp mặt cô lần cuối trước khi bay sang Mỹ sống.
'Ha, tình yêu chưa vẹn toàn mà em đã đi mất rồi. Em ác độc thật đó'
"Anh thấy mình thật kém cỏi khi không thể giữ em bên cạnh anh, em có thấy thế không" Anh ngồi bên cạnh mộ em, bờ vai anh hơi run
Anh ôm đầu, nước mắt đã bắt đầu rơi. Anh cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai của anh, nó rất nhẹ nhàng. Anh quay lại, anh thấy em !! Em đặt tay lên vai anh, hình bóng em dần hiện lên trước mắt anh, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh, thì thầm nói
"Anh đừng tự trách mình, em yêu anh nhiều lắm!"
Tay cô đưa lên gương mặt anh, cố gắng gạt đi nước mắt của anh và nở một nụ cười. Xong xuôi, cô dần tan biến vào không trung
"T/b ơi đừng rời xa anh mà, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em được đâu" anh cố gắng với tay, nhưng mọi thứ đều vô vọng
Hình ảnh của em chợt tan biến, trước khi đi, anh nghe thấy tiếng cô lần cuối cùng, nghe nó đau lắm
"Em cũng yêu anh, nhưng xin anh, hãy quên em đi "
"..."
Tuyết vẫn còn rơi, lòng anh càng đau...
Mùa đông năm ấy, anh mất cô...
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com