Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[37] Cảm xúc của sự kết thúc

Cạch*
Cánh cửa vội mở, anh vấn đứng đấy, vẫn cười đùa vẫn vui vẻ ấy nhưng... nó chỉ tồn tại khi chưa nhìn thấy cô đang đứng mệt mỏi tại cửa phòng tập. Nụ cười chợt tắt, ánh mắt biết cười chợt trở nên lườm liếc ai, trông thấy phải làm người khác cảm thấy hoảng sợ nó

Jungkook: Ơ...Y/N! Em tới rồi hả? Em ăn gì chưa? Hay mình đi mua cà phê nhé...

Y/N: Dạ...dạ... Sáng em đã ăn ở nhà rồi... Em chỉ tới tìm Jimin oppa...để....để nói chuyện thôi ạ....

Cô đã điều chỉnh giọng mình nghe không thể nghĩ rằng cô đang bệnh, vì vậy cả Jungkook không biết. Vì cái kính và màu mắt được đánh lên che đi cả đôi mắt đã xưng húp, đôi môi mọng đào trắng toát lại được cô son lên màu cam kem nhẹ nhẹ. Nom lại chẳng ai đã biết cô đã chậc vậc đau khổ từ tối hôm qua

Nghe cô đến tìm anh, anh tức tốc giận dữ đi lại thật nhanh nắm lấy cổ tay cô giật mạnh kéo ra ngoài, anh xiếc lấy tay cô, cơ mặt thì nhăn lại tỏ vẻ khó chịu lắm. Cô biết anh đang rất giận nhưng tại sao chứ? Đáng lẽ người nên giận dữ là cô mới đúng, là anh đã sai cơ mà? Bực tức cô dừng chân lại không chạy theo anh nữa nà vung tay ra khỏi bàn tay đang xiếc mạnh đó. Vì đau, vì tức dù mệt mỏi cỡ nào cô cũng phải dừng lại nói chuyện cho rõ ràng

Y/N: Jimin, Anh sao vậy? Sao lại giận dữ với em?

Jimin: Tôi như vậy thì cô phải biết rõ chứ?

Là như thế nào? Ý anh ấy là gì? Là mình làm sai ư? Suy xét lại mình đã làm gì đâu? Hôm qua vẫn ôm nhau, vấn cười nói, vẫn hôn nhau, làm việc với nhau vậy mà sao lại...

Y/N: A...anh.... Ý anh là gì cơ chứ?

Jimin: Cô...cô HÔN NGƯỜI KHÁC KHI ĐÃ CÓ NGƯỜI BÊN CẠNH, CÒN THẮM THIẾT VÀO NÓ, CÔ CÒN NÓI Ý CỦA TÔI LÀ GÌ, CÔ CHẲNG BIẾT NHẬN LỖI LẠI CÒN GIẢ VỜ NHƯ MÌNH CHẲNG HIỂU GÌ, CÓ THẤY CÔ QUÁ ĐÁNG LẮM KHÔNG?

Hồ đồ, khó hiểu. Tội của mình lại chẳng nhận ra, hôm qua anh đã đau đến mức nào, hôm qua anh đã dày vò đến mức nào, bực tức mà quát thẳng vào cô như vậy

Cô lại sợ nữa rồi, chẳng phải sợ sự giận dữ của anh mà là anh đã nhìn thấy chuyện hôm qua, vốn dĩ nó chẳng phải do cô bắt đầu mà là hắn ta, anh đã bị cướp lấy nó. Tại sao anh lại quát cô khi sự thật không phải như vậy, cô chẳng hề thắm thiết gì nó cả.

Y/N: Em...em không có...

Jimin: Ừ, tôi mà không chứng kiến chắc tôi đã tin cô, Thật là trơ trẻn...

Trơ trẻn, anh nói cô trơ trẻn sao! Vì ai mà cô nhấc thân xác mình hôm nay còn không nổi? Vì ai mà cô phải ở đây từ đầu đến giờ? Vì ai mà cô cắm đầu cắm cổ chẳng biết đâu là mối tình cấp ba đầu tiên của người con gái chỉ để làm bạn với sách và vở, để rồi tới đây nghe người đó nói mình hai chữ đầy chua xót và chẳng thương tâm gì mình " trơ trẻn".

Jimin: Người khác vẫn nói đúng, tôi và cô chẳng thể cùng nhau. Vốn dĩ nó đã như vậy, fan và idol chẳng thế về chung một nhà. Chấm dứt tại đây sẽ tốt hơn cho cả hai.

Chỉ biết đơ người nhìn anh, nhìn anh trợn mắt lên mà quát mắng cô, nhìn ánh mắt hận thù đến thấu xương đang ghim chặt từng nhát vào tim cô mà cứa mà xé. Nhìn miệng anh thoát ra từng câu từng chữ. Đúng vậy... Cô chẳng hề nghe nhầm. Anh buôn tay cô thật rồi. Anh là người đã bắt đầu trước và cũng chính là anh... Người đã kết thúc trước mối tình này. Mối tình đầy đau đớn nhưng chỉ có cô.... Mới cảm nhận rõ được nó thôi...

Anh lướt qua vai cô, nghe những bước chân cứ bước đi dần, mọi khi trước mặt cô đều nhìn ngắm nó đi khuất khi anh đưa cô về nhà... Nhưng lần này không những chẳng thể nhìn ngắm nó mà chẳng có thể giữ nó lại được nữa rồi. Mắt cô dần nhòa đi, một bên mắt tràn đầy thứ nước đau buồn mà xô đẩy nhau rơi khỏi nơi mí mắt ấy vài giọt cứ lăn dài.

Chân chẳng đứng vững, cô khụy gối xuống mắt thềm lạnh buốt đến rát da thịt nơi đầu gối ấy, mắt vô định trong không trung mặt kệ những dòng nước mặn chát rơi lỏm chỏm xuống mặt thềm hay làm ướt vài chấm nhỏ trên quần jean đen của cô mà thấm xuyên vào cả da thịt

Cô cười nhạt nhẻo, vậy là hết rồi sao? Còn chuyện gì buồn hơn nữa không? Nhắm cô mà đến một lần chắc hẵn ông trời sẽ vui lắm khi chứng kiến câu chuyện mà ông vẽ lên khi cô là người duy nhất đau khổ. Anh ghét cô, cô lại chẳng thể nguôi đi sự đau buồn này. Nước mắt cứ lăn dài, đôi môi vẫn giữ nụ cười chua chát đó,khẽ đứng lên tự đem thân mình đi về nơi tìm người chị duy nhất mà cô yêu thương ở đây, không phải vì muốn khóc lóc tâm sự với chị, mà là cô muốn mượn nơi chị để chôn thân mình ở đó một mình... Mà Khóc....

Eunna: Con bé... Chắc hẵn phải rất đau khổ...

Chứng kiến mọi việc, nghe từng câu nói, nhìn thấy rõ vài giọt nước mắt của cô, nhìn thấy cô khụy gối xuống mắt thềm, thấu được nụ cười chua chát đó và nhìn bóng lưng cô đi dần từ góc thang bộ. Jinbi hận mình, tại sao lại chứng kiến cảnh tượng của chị mình như vậy nhưng lại chẳng làm được gì. Vì cậu phải kìm nén nó, kìm nén nổi bức rức khi chỉ muốn đấm vào mặt Jimin một trận lúc ấy. Nhưng ra tay với người nổi tiếng ngay trong công ty họ, sẽ chẳng được gì nếu xảy ra.

Jinbi: Có lẽ chị ấy về phòng của chị đấy noona...

Eunna: Chị biết... Nhưng có vẻ... Con bé cần một mình...

Jinbi: Em cũng nghĩ vậy nhưng em lo cho chị ấy...

Eunna: Không sao, dù chị làm việc với Y/N chưa lâu nhưng chị hiểu con bé dù đau buồn chỉ khóc và một mình thôi...

Jinbi: Hôm qua hình như chị ấy về trễ, sáng nay em nghe mẹ nói chị ấy không nhận được tin nhắn trả lời của Jimin hyung, gọi điện lại không nghe, nhiều lần cũng tắt máy nên chị ấy đã khóc, mẹ bảo chị ấy sốt cao lắm, mắt thì xưng húp, môi trắng bệch cả người chị ất rất lạnh. Nhưng em khuyên chị ấy nên ở nhà đi thì chỉ ấy bảo muốn đến đây gặp Jimin hyung để nói tạm biệt và hôn anh ấy, mong anh ấy hiểu. Có lẽ chẳng được rồi... Nhưng mà đây là lần thứ hai và từ rất lâu rồi em mới thấy lại nụ cười đó của chị Y/N... Nụ cười mà khiến em nhìn vào cũng cảm giác sự cô đơn bảo trùm lấy chị ấy.

Eunna: Lần thứ hai?

Chị và cậu ôn tồn chậm rãi kể chuyện quá khứ đau buồn, cậu kể - chị nghe. Nó chẳng tốt đẹp gì... Chỉ là nói lên rằng Y/N từng có quá khứ chẳng có nụ cười và đầy nước mắt.

Jinbi: Rất lâu khi chị em 8 tuổi, Vì tất bật chuyện của công ty lâm tới mức độ gần phá sản, bố và mẹ em cả dì đều qua New York lo cứu vớt công ty suốt 3 năm trời. Khi đó bọn em quá nhỏ để tự lo cho bản thân nên chị Gomin con gái lớn của dì ở lại Hàn chăm sóc bọn em. Chị ấy lớn hơn chị Y/N 7 tuổi. Khi đó em đã 7 tuổi, tự nhủ mình xa bố mẹ sẽ không sao đâu vì em là con trai mà... Còn có cả chị Gomin. Nhưng chị em lại khác, khi bố mẹ đi chị ấy cố cười rằng - "Bố mẹ cứ đi đi, bọn con sẽ ngoan mà, cả chị Gomin lo cho bọn con nữa, con sẽ không khóc đâu". Nhưng em biết ba ngày sau chị ấy trốn một mình trong góc tủ mà khóc vì nổi nhớ nhung. Chị Gomin đã dỗ dành chị ấy, suốt 3 năm chị Gomin chơi đùa với chị ấy, bên cạnh chị ấy, giúp chị ấy bài tập. Chị ấy như người mẹ thứ hai của bọn em vậy.

Jinbi: Mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp khi 4 năm sau công ty đã lấy thế thì chị ấy quyết định rời bỏ chị Y/N để mà qua Úc với người mà chị ấy yêu nhưng chẳng may, ba ngày sau nghe tin chị ấy đã mất tích ở Úc. Năm đó chị ấy suy xụp tinh thần, ăn uống lại chẳng đủ no, chẳng chịu đi học, chỉ cứ ở lì trong phòng ngắm nhìn những hình ảnh của chị Gomin và nở nụ cười chua chát ấy... Nhưng cũng có lần chị ấy khóc trong vô vọng, một lần chẳng nguôi lại hai rồi ba lần như vậy cho tới khi xưng húp mắt, giọng la trong đau khổ bỗng khàng đặc rồi lại ngưng cứ cười vô vọng. Bố mẹ em muốn đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra nhưng chị ấy chẳng muốn, gọi bác sĩ tới thì chị ấy liền chốt khóa cửa đến khi bác sĩ rời khỏi.

Eunna: " Ra rằng con bé, đau buồn đến vậy...."

Jinbi: Cứ thế vài tháng sau chị ấy nghe được giọng hát của Jimin hyung, điện thoại cũng được mở lên tìm thông tin anh ấy. Chị ấy tuy chẳng nói chuyện nhiều như trước nữa, chẳng cười đùa với mọi người nhiều nữa nhưng chị ấy đã chịu ra ngoài, không khóc thường xuyên, chịu đi học lại em đã thấy rất an tâm rồi.. Vì yêu Jimin hyung mà chị ấy cắm đầu cắm cổ vào học ngành thiết kế thời trang cả sân khấu điện ảnh để chỉ được vào công ty này gặp anh ấy, bất chấp bố em muốn chị ấy tiếp quản công ty năm chị ấy 18 tuổi bất cứ giá nào,nhưng hôm nay.... Có vẻ em sẽ nhìn thấy cảnh tượng lần đó thêm lần nữa...

Eunna: Chị sẽ hỗ trợ em giúp con bé và Jimin quay lại....

Jinbi: Em e rằng không được chị ạ... Ngày mai chị em sẽ chọn nhà riêng và tất nhiên như hứa hẹn của bố chiều mai chị em cũng sẽ bay qua New York

Eunna: Gấp vậy sao?

Jinbi: Bố em nói nhất quyết chị ạ...

Eunna: Không được... Chị sẽ không để chúng nó xa nhau đâu.. Nghe Y/N trãi qua một lần, chị đã đau thấu tim gan rồi. Không được... Chị sẽ tìm cách. Em cố giữ chân bố em qua 3 ngày... À không 2 ngày thôi.... Càng lâu càng tốt. Giúp chị...

Jinbi: Vâng... Em sẽ cố gắng... Chị yên tâm

_______________

I'm comeback
Tôi chẳng muốn comeback sad đâu..
Nhưng nó tới nửa fic rồi ấy...

Ngôi sao ở dưới đang chưa được thắp sáng kìa ><

Cmt nói chuyện với tui luôn đi ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com