Chap 73
Phảng phất bị ngất đi một lúc, nhưng cũng tựa hồ ngủ một giấc mấy năm liền, khi Hyomin tỉnh lại, trước mặt cô tối om, đầu óc cô mơ hồ hỗn loạn.
Mũi vẫn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, Hyomin thử động đậy ngón tay, cô phát hiện bản thân không phải ngồi trên nền đất giá lạnh bên cạnh cửa an toàn, mà nằm trên chiếc giường mềm mại.
Hyomin lại thử động đậy ngón tay. Lúc này, cô mới nhận ra có một bàn tay đang nắm chặt tay cô. Hyomin đưa mắt, thấy người đó đang ngồi bên cạnh giường, úp mặt xuống giường ngủ say.
Cánh tay bị nắm hơi tê tê, Hyomin rút tay về, khiến Lee Joon giật mình tỉnh giấc. Khi đôi mắt ngái ngủ của anh chạm vào mắt Hyomin, Lee Joon vui mừng đứng dậy ôm vai cô: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi..."
Vòng tay anh siết chặt khiến đầu óc Hyomin choáng váng: "Anh..."
"Anh gọi điện thoại cho em, để xác định xem em đã về đến nhà an toàn hay chưa? Kết quả điện thoại không kết nối, mãi sau mới có cô y tá nghe máy, nói em bị ngất xỉu trên hành lang bệnh viện."
Hyomin đẩy người anh. Lúc này Lee Joon mới có phản ứng, anh buông tay, thận trọng đỡ Hyomin ngồi tựa vào đầu giường.
"Em đã ngủ suốt hai ngày nay." Nghĩ đến tình trạng của cô, trong lòng anh vẫn còn thấy sợ hãi.
Hyomin im lặng, đầu óc cô vẫn quay cuồng.
"Bác sỹ nói em thiếu ngủ trầm trọng, thần kinh suy nhược. Thời gian qua em sống kiểu gì vậy? Hơn nữa, tại sao em lại bị ngất ở bệnh viện?"
Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều sự quan tâm, quá nhiều nỗi lo lắng, đến mức người luôn tỉnh táo như Lee Joon cũng nói năng lộn xộn. Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt không chút sắc hồng của Hyomin, Lee Joon mới dừng lại.
Sau đó, Lee Joon vuốt ve trán cô theo thói quen: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi gọi bác sỹ."
Tiếng bước chân gấp gáp của Lộ Chinh biến mất bên ngoài cửa phòng bệnh, để lại một mình Hyomin trong bóng tối. Cô lẩm bẩm: "Hai ngày..."
Đã hai ngày trôi qua...Vậy anh...Lee Joon nhanh chóng dẫn bác sỹ về phòng bệnh. Sau khi kiểm tra sức khỏe của Hyomin, bác sỹ nói với Lee Joon: "Chắc không có vấn đề gì, cô ấy chỉ là mệt mỏi quá độ, tốt nhất nên nằm viện thêm vài ngày để theo dõi."
Lee Joon không yên tâm, hỏi đi hỏi lại bác sỹ cần chú ý điều gì. Bác cất giọng bất lực với Hyomin: "Ông xã của cô rất lo lắng cho cô. Hai ngày cô bị ngất, cậu ấy không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh giường bệnh của cô."
Ông xã cô?
Hyomin định mở miệng đính chính, bác sỹ đã quay sang Lee Joon: "Lát nữa tôi phải đưa sinh viên thực tập đi một lượt quanh phòng bệnh. Tôi đi trước đây, xảy ra chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Lee Joon tiễn bác sỹ ra cửa. Vừa quay đầu, anh thấy Hyomin nhìn anh chăm chú. Đoán ra nghi vấn của Hyomin, anh vừa đi đến cửa sổ vừa giải thích: "Anh không nói rõ với bác sỹ về quan hệ của chúng ta, không ngờ ông ta lại hiểu nhầm."
Nói xong, Lee Joon kéo rèm cửa sổ. Hóa ra bây giờ không phải là nửa đêm mà mới chỉ tầm chạng vạng tối, sắc trời ở bên ngoài vẫn còn tia nắng cuối cùng. Hyomin ngắm bầu trời, trái tim cô đã trôi tận phương nào.
Đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn, nhưng công việc của Lee Joon bây giờ chỉ là chăm lo bữa tối cho Hyomin. Anh gọi điện về Lee gia kêu đầu bếp chuẩn bị. Có bốn món ăn và một món canh đơn giản, nhưng Hyomin nghe thấy anh dặn dò đầu bếp: không được bỏ ớt, không được quá mặn, không được bỏ hành hoa, gạo phải nấu mềm...
Khi tài xế Lee gia mang cơm đến, Lee Joon chỉ nhìn Hyomin ăn, còn anh không động đũa. Tay Hyomin vẫn đang truyền nước nên hơi nhức mỏi. Động tác chau mày của cô đã bị Lee Joon phát giác, anh không nói một lời, ngồi xuống ghế cầm thìa múc canh cho cô. Hyomin càng cảm thấy khó nuốt trôi.
Nhìn thìa canh đưa lên miệng, Hyomin đột nhiên cầm đũa ăn cơm ngấu nghiến. Đây là thái độ biểu đạt sự cự tuyệt của cô, Lee Joon đã quen từ lâu, anh cũng không quen không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đặt thìa canh xuống.
Hyomin nhanh chóng ăn cơm xong, cô buông đũa, nói với Lee Joon: "Một mình em ở đây là được, anh về nhà nghỉ ngơi đi."
Lee Joon cười cười: "Em không muốn gặp anh đến thế sao?"
Tuy ngữ khí có phần trêu chọc nhưng ánh mắt của anh buồn bã. Đối diện người đàn ông như vậy, dù không có trái tim, Hyomin cũng không thể thốt ra câu tàn nhẫn: "Bây giờ em đều dựa dẫm vào anh, em không thể tưởng tượng nếu anh gục ngã vì mệt mỏi quá độ, em sẽ ra sao?"
Lee Joon quan sát Hyomin tỉ mỉ, cuối cùng anh mỉm cười đứng dậy: "Ngày mai anh lại đến thăm em."
Khi Lee Joon sắp khuất dạng ngoài cửa phòng bệnh, Hyomin không rõ bản thân thở phào nhẹ nhõm hay áy náy. Đúng lúc này, Lee Joon đột ngột dừng lại, quay đầu nói với cô: "Em từng nói, trái tim em không thể chứa người khác. Nhưng chỉ cần là việc anh đã quyết định, trong từ điển của anh không có từ "bỏ cuộc". Anh sẽ dùng cả cuộc đời để chứng minh, suy nghĩ của em là sai lầm."
Giọng nói của anh dịu dàng đến mức phảng phất có thể hóa giải mọi vết thương trong quá khứ. Vào giây phút đó, Hyomin gần như tin rằng cô có thể.
Nhưng vài tiếng đồng hồ sau, khi Hyomin tỉnh dậy từ cơn ác mộng vào lúc nửa đêm, nhắm mắt lại mường tượng ra thân hình của người nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, một vết thương vô hình nào đó lại bắt đầu nhói đau.
Nỗi đau âm ỉ và kéo dài bao trùm toàn thân khiến Hyomin không chịu nổi, cô rút kim truyền, đi dép lê ra khỏi phòng bệnh. Từ chỗ cô nằm đến khu chăm sóc đặc biệt chỉ mất ba phút đi bộ, nhưng Hyomin đi mất mười mấy phút. Cửa phòng chăm sóc đặc biệt ngay trước mặt, nhưng Hyomin mệt đến mức không thể nhúc nhích. Cô chỉ còn cách chống tay vào bờ tường nghỉ ngơi, để đầu óc đỡ choáng váng.
Đúng lúc này, bên tai Hyomin vang lên giọng nói xa lạ: "Chào chị..."
Hyomin ngẩng đầu, thấy một cô y tá đang quan sát cô, cô ta nói tiếp: "Chị có phải là người mấy hôm trước bị ngất ở đây?"
Hyomin nhìn kỹ, nhưng không nhớ ra từng gặp cô ta ở đâu. Cô y tá tiếp tục lên tiếng: "Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt đã chuyển viện rồi."
"Chuyển viện ư?"
Điều đó có nghĩa anh đã yên ổn trải qua một kiếp nạn? Hyomin không thể phân biệt tâm trạng của cô lúc này là mừng rỡ hay không cam lòng.
"Lần nào trực đêm tôi cũng nhìn thấy chị ngồi ở kia." Cô y tá chỉ tay về phía chiếc ghế dài: "Chắc chị muốn vào thăm anh ta đúng không?"
Muôn vàn lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, Hyomin chỉ có thể nói với cô y tá: "Cám ơn cô."
Park Jiyeon chuyển về bệnh viện tư, có nghĩa là cô lại một lần nữa mất liên lạc với anh. Lúc này, Hyomin mới chợt nhớ ra có đợt anh biến mất nửa tháng liền. Nhiều khả năng anh bị bệnh nặng từ lúc đó.
Hyomin không thể kể với bất cứ người nào chuyện này. Cô chỉ có thể tìm đến ngôi mộ để tâm sự: "Bây giờ con đã bắt đầu tin vào nhân quả báo ứng. Năm đó bố đối xử tệ bạc với Nam Gong Chun (bố của Jiyeon), cuối cùng khiến Park* gia rơi vào thảm cảnh. Park Jiyeon hãm hại Park* gia, bây giờ anh ấy cũng mắc căn bệnh hiểm nghèo. Park Sunyoung còn ở trong giai đoạn chờ xét xử, con tin lần này chị ta cũng không thể thoát tội. Kang Joo Hyuk thì sao? Ông trời sẽ trừng phạt ông ta như thế nào?" Trả lời Hyomin, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt của Park Sun Jae trong tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.
Hình như ông trời vẫn bỏ sót Kang Joo Hyuk, để ông ta từ đầu đến cuối làm xằng làm bậy.
Hôm nay, Hyomin đang bận họp, người trợ lý nhận điện thoại thay cô. Mới nói hai ba câu, người trợ lý biến sắc mặt, lập tức đi vào phòng hội nghị cắt ngang lời phát biểu của Hyomin: "Park tổng."
Hyomin ngẩng đầu, người trợ lý ghé sát tai cô nói nhỏ: "Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm gọi đến, có việc gấp."
Hyomin nhận điện thoại, đi ra cửa sổ lắng nghe.
Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm cất giọng lo lắng: "Park tổng, chúng tôi vừa nhận được tin, SK đang nghiên cứu một loại sản phẩm mới rất giống dược mỹ phẩm của Nhã Nhan."
"Gì hả?" Hyomin cất cao giọng.
"Hơn nữa bọn họ còn định công bố sản phẩm mới trước chúng ta."
Hyomin lập tức hỏi: "Anh nhận được tin này từ đâu ra?" Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm không trả lời mà nói tiếp: "Chúng tôi đã lấy được hàng mẫu của bọn họ, vừa đưa đi phòng thí nghiệm đối chiếu."
Lúc này, Hyomin không còn để ý đến cuộc họp, cô vừa cầm điện thoại vừa đi ra ngoài: "Sau khi có kết quả đối chiếu, các anh hãy lập tức đưa về tổng công ty cho tôi."
Chưa đầy nửa ngày, báo cáo kết quả đối chiếu đã nằm trên bàn làm việc của Hyomin. Sau khi xem xong, Hyomin hồi tưởng lại việc Park Sunyoung bị Kang Joo Hyuk dùng chiêu tương tự mấy năm trước đây. Lúc bấy giờ, hậu quả không chỉ Secret gặp trở ngại khi tiến vào thị trường Bắc Mỹ, Từ thị bị tổn thất một khoản đầu tư lớn, mà còn ly gián cô, Park Sunyoung và Park Sun Jae một cách triệt để.
------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com