2
Cuối cùng thời hạn một tuần cũng hết, Nhất Bác đem những bản thiết kế đến phòng của Tiêu Chiến. Sau khi xem qua một lượt, anh trả cho cậu rồi nói mang về làm lại, những bản thiết kế này đến anh còn không chấp nhận được, thì làm sao có thế mang cho đối tác xem.
Lần này Nhất Bác hoàn toàn mất bình tĩnh, cậu lên tiếng, "Anh đừng có ép người quá đáng. Tôi biết rõ những chuyện này là do anh làm, nếu anh muốn trả thù tôi thì cứ nhắm vào mình tôi thôi, những người khác đều dồn hết tâm huyết vào những bản thiết kế này, xin anh đừng chà đạp công sức của họ"
"Vậy sao? Vậy còn cậu, cậu lo người khác tổn thương, cậu lo người khác phải khổ sợ, vậy tại sao cậu lại không nghĩ cho tôi?"
"Tôi... tôi xin lỗi"
"Xin lỗi...? Cậu không cần xin lỗi, cũng không cần nghĩ ngợi nhiều quá làm gì. Tôi cũng nói thẳng cho cậu biết là tôi đã có người mới rồi, cô ấy là tiểu thư của nhà họ Dương, tên cô ấy Dương Dung, gia đình chúng tôi cũng đã chọn ngày đính hôn rồi, thế nên cậu đừng nghĩ rằng tôi đang cố gây khó dễ để giữ cậu lại, mọi chuyện tôi làm đều vì lợi ích của công ty mà thôi. Giờ cậu có thể đi được rồi, tôi hạn cho cậu thêm một tuần nữa, nếu cậu không hoàn thành, tôi nhất định sẽ giải tán tổ thiết kế của cậu"
Nhất Bác khó khăn bước từng bước chân ra khỏi phòng của Tiêu Chiến. Cũng may, vừa hay đã quá giờ ăn trưa mười phút nên mọi người trong công ty đều đã đi ăn hết rồi. Đôi mắt đỏ hoe sũng nước, cậu cố gắng để mình không khóc, tự nhủ bản thân không được đau lòng.
Phồn Tinh vẫn ngồi chờ tại phòng, đợi Nhất Bác đi ăn cơm chung. Nhưng khi cậu vừa bước vào với một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi, khiến Phồn Tinh hoảng sợ
"Tiểu Bác... cậu bị chảy máu rồi"
Sau khi giúp Nhất Bác cầm máu, Phồn Tinh nói muốn đi tìm Tiêu Chiến nhưng cậu đã ngăn lại. Nhất Bác nói Phồn Tinh không được đi, nếu không thì sẽ không bao giờ nhìn mặt của cậu ấy nữa. Nhìn Nhất Bác với ánh mắt vừa giận vừa thương, Phồn Tinh hỏi tại sao cậu cứ phải tự làm khổ mình như vậy? Hộ chiếu có thể làm lại, chứng minh nhân dân cũng vậy, nhưng sao nhất quyết cứ phải để Tiêu Chiến làm khó cậu. Nhất Bác mỉm cười, cậu muốn đợi đến khi anh tìm được hạnh phúc, lúc đó cậu sẽ rời đi, và cũng sắp đến lúc rồi.
Lấy lại hộ chiếu và chứng minh nhân dân chỉ là cái cớ để Nhất Bác có lí do nán lại. Cậu cũng muốn được nhìn thấy Tiêu Chiến mỗi ngày, muốn được nghe giọng nói của anh, muốn được lưu giữ kĩ những biểu hiện trên khuôn mặt của anh. Nhất Bác có một cuốn sổ tay nhỏ, ở trong đó cậu lưu giữ rất nhiều hình vẽ của Tiêu Chiến. Vui, buồn, giận dữ đều có đủ. Đơn giản là cậu chỉ muốn ghi nhớ lại tất cả những gì thuộc về anh.
[....]
Hôm sau, mọi người đang chuẩn bị đi ăn trưa thì có một cô gái xinh đẹp bước vào, khiến cho mọi người đều đổ dồn tầm mắt về cô ấy. Cô gái đó gặp ai cũng khẽ mỉm cười rồi gật đầu chào hỏi, mọi người trong công ty đều nói cô ấy đẹp người đẹp cả nết. Nhất Bác cùng Phồn Tinh ra sau nên không nhìn thấy cô gái đó, nhưng nghe những lời nói qua lại cũng đủ làm Nhất Bác cảm thấy đau lòng.
Họ nói đó là vị hôn thê của tổng giám đốc, họ nói nhìn hai người quả thật là một đôi trời sinh. Có những người từng ganh tỵ với Nhất Bác còn không tiếc buông ra những lời châm chọc, nói cậu là chim sẻ mà mơ tưởng làm phượng hoàng, nói cậu không biết tự lượng sức mình mà dụ dỗ Tiêu Chiến. Những lời nói ác ý của họ như cố tình muốn nói cho Nhất Bác nghe, thế nhưng cậu hoàn toàn không để tâm, chỉ lẳng lặng kéo theo Phồn Tinh ra ngoài.
Tiêu Chiến cầm tay Dương Dung bước ra, thấy một đám đông đang ở bên ngoài thì liền cao hứng mở lời, "Mọi người vẫn chưa đi ăn trưa sao? Nếu vậy trưa nay tôi sẽ mời, nhân tiện giới thiệu với mọi người vợ sắp cưới của tôi"
Toàn bộ nhân viên có mặt vỗ tay reo hò, còn không quên nói những lời nịnh hót lấy lòng, "Hoan hô... Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn phu nhân"
"Vương Nhất Bác, cậu cũng đi cùng mọi người đi chứ, hay tại cậu sắp nghỉ việc nên không nể mặt người tổng giám đốc như tôi đây"
"Nếu Tổng giám đốc đã nói vậy, thì phận làm nhân viên như tôi sao dám khước từ. Vậy thì bữa ăn này phải cảm ơn tổng giám đốc và.... và cảm ơn vị tổng giám tổng phu nhân đây rồi"
Nhất Bác quay lại mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng mở lời cảm ơn. Những câu từ mà cậu nói ra giống như những mũi dao găm tự cắm lên ngực mình, còn Tiêu Chiến thì giận dữ, nghiến chặt hai quai hàm lại với nhau
Bữa ăn diễn ra ở một nhà hàng ngay cạnh công ty. Trong bữa ăn, mọi người thi nhau cạn ly chúc mừng Tiêu Chiến và người vợ sắp cưới của anh, nhưng Nhất Bác thì lại không hề động vào một giọt rượu nào.
"Sao vậy? cậu không muốn chúc mừng chúng tôi sao?"
Phồn Tinh nhanh chóng đỡ lời, "Xin lỗi tổng giám đốc, Tiểu Bác hôm nay không được khoẻ, có thể để tôi uống thay cậu ấy hay không?"
Tiêu Chiến nghe Phồn Tinh nói Nhất Bác không khoẻ thì trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng.
"Không được khoẻ sao?"
Nhất Bác nắm chặt bàn tay phía dưới, hít một hơi thật sâu, sau đó đứng bật dậy cười nói một cách vui vẻ, "Tôi không sao, phải chúc mừng cho Tổng giám đốc của chúng ta chứ, biết đâu sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Nào, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sống đến đầu bạc răng long. Cạn ly"
Sau khi đã nói hết những lời cần nói, Nhất Bác uống cạn ly rượu trên tay.
"Tiểu Bác, cậu có chắc ổn chứ?"
Phồn Tinh cuống hết cả người lên khi thấy Nhất Bác uống hết ly rượu đầy, không biết phải làm thế nào, cậu ấy liền rời đi gọi điện thoại cho ai đó.
Từ lúc uống hết ly rượu kia, Nhất Bác bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, đầu cậu bắt đầu xuất hiện những tiếng ong ong khó chịu vô cùng, cơn buồn nôn đang trào dâng lên tận cuống họng. Nhất Bác không thể kìm nén được cơn buồn nôn, liền nhanh chóng đứng bật dậy, đầu có một chút choáng váng khiến bước chân chao đảo.
Mọi người đang cười nói vui vẻ, nhìn thấy Nhất Bác vội vã chạy đi thì lên tiếng hỏi, "Nhất Bác à, Nhất Bác, cậu đi đâu thế?"
Nhưng Nhất Bác chỉ cố gắng chạy nhanh vào nhà vệ sinh mà không đáp lại lời bọn họ.
Tiêu Chiến hoảng loạn chạy theo Nhất Bác, vào đến bên trong thì cậu đã chốt trái cửa, nên anh chỉ nghe thấy tiếng ho xé cổ của cậu. Lúc này ruột gan Tiêu Chiến như có lửa đốt, chỉ biết đứng ngoài gào thét đập cửa ầm ầm
"Vương Nhất Bác... Nhất Bác, mau mở cửa ra, em mau mở cửa ra cho tôi"
Một lúc lâu sau Nhất Bác đi ra, nhìn khuôn mặt không một chút sắc huyết nào khiến tim của Tiêu Chiến như ngừng đập. Anh chạy đến nắm lấy hai bả vai của cậu lên tiếng hỏi
"Em bị làm sao vậy hả? Nói mau, em bị sao vậy?"
"Chẳng phải là nhờ phúc của anh sao? Tổng giám đốc"
"Em nói sao?"
"Không phải sao? Anh dồn ép người khác làm việc không ngừng nghỉ, tôi có phải người máy đâu mà không phát bệnh chứ. Nhưng anh yên tâm, tôi không làm ảnh hưởng đến công việc đâu"
"Bỏ đi"
"Anh nói sao?"
"Tôi nói bỏ hết đi không cần làm nữa, ngày mai tôi sẽ duyệt đơn cho em nghỉ việc"
Tiêu Chiến nói xong thì lướt qua người Nhất Bác bỏ đi trước.
"Còn những người khác?"
"Em yên tâm, tôi sẽ không động vào họ, sẽ không làm khó họ, như vậy là được rồi chứ?"
Tiêu Chiến không quay lại nhìn Nhất Bác, anh để lại lời nói sau cùng rồi rời đi mà không hề biết cậu ở phía sau đã hoàn toàn ngã gục.
Cơn choáng váng ập đến khiến cơ thể Nhất Bác ngã xuống, tai cậu ù đi nên không thể nghe thêm được bất cứ điều gì. Đến khi đôi mắt đang dần dần khép lại mới nhìn thấy hai hình ảnh đang hối hả chạy vào, khuôn mặt hai người vô cùng lo lắng, nhưng đổi lại Nhất Bác cảm thấy an tâm mà nhắm chặt hai mắt.
[....]
Ngày hôm sau Tiêu Chiến đã đợi Nhất Bác nhưng cậu không đến, Phồn Tinh nói cậu bận làm thủ tục cho chuyến bay tới Paris nên không thể đến được, vì vậy nên Phồn Tinh đã thay Nhất Bác đến nhận lại hộ chiếu và chứng minh nhân dân.
Tiêu Chiến tự cười bản thân, trong lòng anh còn mong chờ điều gì đây, đáng lẽ ra bản thân phải hiểu, Nhất Bác thà tự làm khổ chính mình còn hơn là phải ở bên cạnh anh. Tiêu Chiến vốn dĩ muốn tự cho bản thân một cơ hội để níu kéo, nhưng Nhất Bác đã trực tiếp chà đạp lên cái cơ hội đó của anh. Tiêu Chiến tự hỏi, liệu rằng có nên buông tha cho cậu một cách dễ dàng như vậy hay không?
Nhất Bác tỉnh dậy, thấy bản thân đang ở trong một căn phòng trắng xóa, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào khoang mũi khiến cậu khẽ nhíu mày. Hải Khoan đã đến bên cạnh hỏi han, nhưng Nhất Bác chỉ nói rằng mình không sao. Anh ta trách Nhất Bác, tại sao lại cố uống rượu trong khi tình trạng sức khỏe của cậu đang xấu như vậy? Đáp lại lời trách móc chỉ là những nụ cười trừ của cậu mà thôi. Nhất Bác không muốn tiếp tục câu chuyện nên đã nói rằng mình muốn nghỉ ngơi, cậu nằm quay mặt vào tường, giấu đi những giọt nước mắt đau xót đang chảy xuống.
Phồn Tinh quay trở lại bệnh viện với những món đồ mà Nhất Bác căn dặn, thứ đáng giá nhất với cậu lúc này chính là quyển sổ nhỏ có lưu giữ những hình vẽ của Tiêu Chiến. Nhất Bác hỏi về tình hình của anh, Phồn Tinh đã nói rằng anh rất ổn, Nhất Bác mỉm cười nói thật là tốt, chỉ cần anh sống hạnh phúc, đối với cậu như vậy là đủ rồi.
Tiêu Chiến là con trai độc nhất của Tiêu thị. Cha mẹ đã gặp tai nạn và qua đời khi anh mới được tám tuổi. Bác gái của Tiêu Chiến chính là mẹ của Hải Khoan đã mang anh về nuôi, nhưng đến khi anh đủ tuổi kế nghiệp thì đã từ chối nắm giữ chức vị chủ tịch. Mẹ của Hải Khoan là Tiêu Mạn đành phải thay anh tạm thời giữ chức vị đó, và điều hành Tiêu Thị cho đến khi anh suy nghĩ lại.
[...]
Thời gian Tiêu Chiến và Nhất Bác chính thức rời khỏi nhau cũng đã gần một tháng. Họ không liên lạc, không gặp nhau tới một lần. Phồn Tinh nói với Tiêu Chiến rằng Nhất Bác đã rời khỏi Trung Quốc để tới Paris sống với bà ngoại của mình, thời gian đó anh dường như chìm ngập trong men rượu. Tiêu Chiến cảm thấy hối hận, hối hận vì đã không giữ Nhất Bác lại, hối hận vì đã không tiếp tục hành hạ cậu để cậu không thể rời khỏi anh. Anh không cần biết cậu sẽ đổ bệnh, anh không cần biết cậu sẽ tự hành hạ bản thân thế nào, chỉ cần giữ được người thì Tiêu Chiến sẽ làm mọi thứ.
Phồn Tinh đưa cho Tiêu Chiến một lá thư, nói là Nhất Bác đã gửi thư cho cậu ấy. Trong thư Nhất Bác kể về cuộc sống phồn hoa ở Paris và cả những lời tâm sự, cùng lời nhắn gửi tới Tiêu Chiến.
"Tiểu Tinh! Cậu khỏe không?
Ở đây tôi sống rất tốt, mọi thứ đều rất tuyệt vời, vậy mà trước đây tôi không nhận ra cuộc sống đầy đủ vật chất và tiền bạc mới là cuộc sống thoải mái nhất. Có lẽ vì tuổi trẻ nông nổi, chưa đủ chính chắn nên tôi mới lao vào tình yêu với Tiêu Chiến.Tôi chưa từng nhớ tới anh ta một giây, hay một phút nào Tiểu Tinh ạ. Không dễ gì tôi mới thoát ra khỏi cái tình yêu đáng sợ ấy.... Tôi muốn để cho anh ta thấy tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn khi rời khỏi anh ta. Quên đi anh ta... ừm.. có lẽ đó là việc làm dễ nhất từ trước tới giờ đối với tôi. Đi rồi mới biết, đáng lẽ tôi cần phải rời đi từ lâu rồi. Người ta nói đừng làm gì để phải hối hận, nhưng đối với tôi, nếu còn tiếp tục ở bên cạnh Tiêu Chiến, đó mới là điều khiến tôi phải hối hận cả đời.
Tiểu Tinh, cậu giúp tôi gửi những lời này đến Tiêu Chiến. Tôi sẽ rất áy náy khi mọi người trong tổ thiết kế sẽ vì tôi mà bị anh ta ngược đãi, gây khó dễ.
"Tiêu Chiến!
Tôi không còn yêu anh nữa. Tình yêu này đối với tôi không là gì cả
Xin anh đừng làm khó những người khác.
Lỗi là của tôi, chính vì vậy mà hãy để mình tôi gánh lấy. NB"
Tiêu Chiến siết chặt lấy bức thư vò nát, anh bật cười thành tiếng, "Vậy sao? thì ra là vậy. Em ấy nghĩ rằng tôi không thể lo cho em ấy được đầy đủ những thứ mà em ấy muốn, em ấy chê tôi không phải đại gia lắm tiền, em ấy muốn có một cuộc sống xa hoa phú quý, và em ấy đã hối hận khi yêu tôi"
Tiếng cười hòa lẫn với những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống khiến Phồn Tinh cũng không kìm nén được sự xúc động. Cậu ấy nói Tiêu Chiến hãy quên Nhất Bác đi, hãy cố gắng sống tốt hơn để Nhất Bác phải hối hận khi rời bỏ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com