Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Luôn là người hầu của thiếu gia

Nhiều ngày âm u cuối cùng cũng trôi qua, những nụ hoa bị đàn áp đến mức gần như tàn đi lại lần nữa đâm chồi nảy lộc, phát triển mạnh mẽ.

Một vùng cây phù dung lớn tranh giành nở trước, sắc thái tươi đẹp, kiều diễm, mang theo chút cổ điển lại có chút ảo mộng ôm lấy một căn biệt thự rộng lớn, sang trọng màu trắng. Căn biệt thự rộng lớn sang trọng màu trắng kia có hai tầng, diện tích không lớn, được nhiều loại hoa ôm lấy, thoạt nhìn rất ấm áp.

Xung quanh căn biệt thự màu trắng không có bất kỳ một ai qua lại, chỉ có một người nam tử đang đứng tại cửa lớn.

Nam tử cao một mét tám dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt kia rõ ràng là tuổi trẻ nhưng lại có phong thái trầm ổn mà người bình thường khó có được, dưới mày kiếm đen tuyền kia là đôi mắt sắc bén, ngoan lệ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nam tử vẫn luôn đứng như vậy, từ buổi sáng sáu giờ đến mãi bây giờ, lông mày cũng không nhíu lại.

Thẳng đến khi mặt trời đã treo ở giữa, nam tử mới nâng tay nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ hơn.

Nhìn thời gian cứ dần dần nhích lên phía trước, nam tử không biết là đang nghĩ tới cái gì? Khóe miệng hơi cong, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, trong nháy mắt khí chất cả người đều thay đổi.

Cuối cùng, sau vài phút, cửa lớn căn biệt thự màu trắng mở từ trong ra, một người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng an nhàn đi tới.

Người đàn ông kia hình như rất lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời, vừa bước ra liền bị ánh mặt trời chiếu lên, nhịn không được nheo lại mắt, độ cung hoàn mỹ khiến đôi mắt của hắn thêm dài.

Sau khi thích ứng, người đàn ông mới hé mắt, nhưng có thể vì tinh thần không được tốt, nên ánh mắt kia thoạt nhìn hơi chút mê man. Dung nhan tuấn mỹ có chút tái nhợt, râu dưới cằm cũng hơi dài ra, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi, khiến người khác nhìn thấy liền nhịn không được lo lắng cho hắn.

Người này chính là Lục Lâm đã mất tung tích nhiều ngày.

"Thiếu gia." Nam tử lúc trước nhìn thấy Lục Lâm đi đến, khóe miệng nhịn không được trưng ra một cười dịu dàng, lập tức cầm áo khoác trên tay choàng lên thân hình càng thêm gầy yếu của Lục Lâm. Nhìn Lục Lâm so với trước kia gầy hơn, lông mày mỉm cười chợt nhíu lại, thoáng qua một tia đau lòng, nhưng rất nhanh đã thu trở lại, bởi vì y biết Lục Lâm tuyệt đối không muốn thấy ai lộ ra biểu tình như vậy đối với hắn.

"Ừ." Lục Lâm nhẹ đáp một tiếng, thanh âm hơi khàn, có lẽ vì rất lâu không lên tiếng nói chuyện. Quay đầu nhìn về phía bụi phù dung nở sum xuê, ánh mắt thất thần hơi lóe lên.

"Năm nay phù dung nở rất khá." Nam tử thấy Lục Lâm nhìn về phía bụi hoa, cũng quay đầu lại nhìn, rồi mới quay đầu lại nói với Lục Lâm. Thanh âm của hắn có chút trầm thấp, ngữ khí ôn nhu, giống như một tiếng vang nhẹ, rất dễ nghe.

"Ừ." Lục Lâm lại nhẹ đáp một tiếng, tay nâng lên, nhẹ nhàng hái xuống một nụ hoa trắng tinh còn chưa nở, Lục Lâm nhìn nhìn, sau đó vứt xuống đất.

"Nước ấm đã được chuẩn bị, thiếu gia ngài trước tiên có thể đi rửa mặt rồi." Nam tử cúi đầu nhìn bông hoa bị vứt bỏ kia, khóe miệng lại cong lên, mang theo ôn nhu khoan dung, ngẩng đầu cười nói với Lục Lâm.

"Ừ." Lục Lâm tiếp tục nhẹ đáp, rồi cất bước rời khỏi.

Nam tử nhìn bóng lưng Lục Lâm rời đi, lập tức quay người đem cửa lớn đóng lại, sau đó bước nhanh theo.

Một con đường nhỏ bê tông uốn lượn chạy dài từ trong căn biệt thự ra, đi trên đường nhỏ này, có thể chiêm ngưỡng hết phong cảnh đẹp đẽ nhất ở đây.

Hai bên con đường nhỏ đều là những căn nhà hay biệt thự, màu sắc cổ xưa, thoạt nhìn cũng đã lâu năm, nhưng đều được bảo vệ rất khá. Tiếp tục đi tới, hai bên con đường dần dần trở nên hiện đại. Cuối đường là một căn biệt thự to lớn, hay nói là tòa lâu đài cũng không quá, xuất hiện ở trước mắt, đây là trung tâm của Lục gia, mà bao quanh nơi này tất cả đều là sơn trang thuộc về Lục gia.

Ra khỏi con đường nhỏ, người qua lại liền nhiều hơn, khi nhìn thấy Lục Lâm, những người đó đều rất cung kính cúi chào, còn Lục Lâm thì trực tiếp đi qua, hướng về phía phòng của mình.

Phòng tắm nằm trong một hồ nước lớn, Lục Lâm ngâm mình trong nước ấm, bong bóng xà phòng bao trùm cả mặt hồ, đồng thời cũng che khuất nửa thân hình bóng loáng của Lục Lâm.

Một tay chống đầu tựa vào bên cạnh, Lục Lâm nhắm mắt dưỡng thần. Những sợi râu ngắn lúc trước xuất hiện đều đã được xử lý sạch sẽ, lộ ra cái cằm sáng mịn hoàn mỹ, giờ phút này đang hơi hơi ngước lên.

"Thiếu gia, lực như vậy đã được chưa?" Nam tử lúc trước đi theo hắn về đang nửa quỳ ở phía sau Lục Lâm, hai tay của y đặt trên vai Lục Lâm, nhẹ nhàng vì Lục Lâm xoa bóp, tay áo sơ mi được cuộn lên đã bị nước làm ướt còn dính chút bọt xà phòng, nhưng y một chút cũng không để ý, nghiêng đầu hỏi Lục Lâm.

"Tốt lắm." Lục Lâm lên tiếng đáp, ánh mắt nhắm lại chưa từng mở ra.

"Dạ." Nam tử kia bởi vì Lục Lâm khen mà rất cao hứng, càng thêm tập trung vì Lục Lâm mát xa.

Dưới tay chính là làn da bóng loáng, trắng nõn như trẻ sơ sinh, khiến người không để ý mà mê luyến nó.

Nam tử nghiêng đầu không dám nhìn nhiều, nhưng xúc cảm nhẵn mịn dưới tay vẫn khiến y có chút hốt hoảng.

"Thiếu gia lát nữa muốn đến phòng ăn dùng cơm hay vẫn ở trong này dùng cơm ạ?" Vì Lục Lâm lau nước trên người, tiếp tục phủ thêm áo ngủ cho Lục Lâm xong, nam tử hỏi.

"Cha tôi về chưa?" Lục Lâm nghĩ ngợi, sau đó hỏi.

"Vẫn chưa." Nm tử kia trả lời.

"Vậy trên lầu đi." Lục Lâm đưa tay cầm lấy quần áo nam tử vốn định mặc cho hắn khoác lên, nói.

"Được, tôi liền để bọn họ bưng đồ lên." Nam tử sau khi bị Lục Lâm lấy đi áo quần trên tay, liền lui một bước nói, rồi mới đi ra ngoài.

Lục Lâm đứng ở trước gương nhìn dáng vẻ của mình, chớp chớp mắt, cảm thấy rất mệt mỏi, xoa nhẹ đầu xong liền đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ rộng lớn bố trí rất tinh xảo, mang chút tao nhã hoa lệ. Lục Lâm đi ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài đã có người chuẩn bị tốt bữa ăn thịnh soạn đợi hắn.

Đi qua, xoay xoay cổ, ngồi xuống ghế nam tử đã chuẩn bị cho hắn, Lục Lâm nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, nâng tay chi nam tử đang đứng đối diện hắn nói: "Cảnh, anh ngồi xuống ăn cơm với tôi đi."

"Tôi lát nữa sẽ ăn, thiếu gia ngài dùng cơm trước đi, mấy ngày nay ngài gầy đi rất nhiều." Nam tử kia cũng chính là người được Lục Lâm gọi, vội vàng nói.

"Tôi bảo anh ngồi xuống anh cứ ngồi đi, đều đã nhanh trở thành đại Đường chủ mà vẫn còn giống như người hầu, không sợ bị kẻ dưới nhìn thấy mất thể diện sao?" Nam tử khéo léo từ chối khiến Lục Lâm mất hứng, nhíu lông mày nói.

"Hầu hạ thiếu gia đó là phúc khí của Cảnh, không có gì mất thể diện, Cảnh luôn là người hầu của thiếu gia, cho dù hiện tại là đại Đường chủ cũng là người hầu của thiếu gia." Cảnh khiêm tốn nói.

"Đừng có bày cái bộ dạng này với tôi, nói anh ngồi xuống anh cứ ngồi xuống." Lục Lâm nghe Cảnh nói lời đó liền nhịn không được đau đầu, khẩu khí có phần khó chịu hạ lệnh nói.

"Vâng, thiếu gia." Cảnh thấy Lục Lâm tựa hồ sắp tức giận, liền lập tức thỏa hiệp, dạ một tiếng ngồi đối diện với Lục Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com