Chương 48: Cậu gây ra hoạ cậu phải chịu trách nhiệm
"Tiểu thiếu gia buổi sáng tốt lành." Một tiếng nói có chút khàn khàn nhưng vẫn rất rõ ràng, tràn ngập vui mừng cùng thương yêu vang lênsau lưng Lục Lâm, đem Lục Lâm đang nhìn bụi cây phù dung to lớn nở rộ đến xuất thần đánh thức lại.
"Dì Hoàn, chào." Lục Lâm quay đầu lại, nhìn người đến khẽ mỉm cười nói.
Người đến là một phụ nữ đại khái năm mươi tuổi, bà ăn mặc mộc mạc, dáng người hơi mập, nhìn Lục Lâm cười híp mắt đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn rất đáng mến, nhưng là khi bỏ qua vết sẹo dài dữ tợn trên cổ bà.
Người này là người hầu trước kia của mẹ Lục Lâm, cũng rất thương Lục Lâm. Ở trong mắt Lục Lâm, bà được xem như là người tương đối thân cận, vết sẹo trên cổ bà chính là do năm ấy cùng đi ra ngoài với mẹ Lục Lâm nên mới lưu lại. Bà vốn không cần chịu vết thương nặng như vậy, nhưng là vì cứu mẹ Lục Lâm, cuối cùng cũng thiếu chút nguy hiểm đến tính mạng. Sau này thân thể không tốt, Lục Lâm nhiều lần để nghị trợ cấp để bà trở về an nhàn dưỡng lão, nhưng bà cự tuyệt, cuối cùng liền tiếp tục lưu lại quản lý căn biệt thự màu trắng này.
"Thiếu gia thoạt nhìn lại gầy rất nhiều so với trước kia." Dì Hoàn vừa đến gần vừa nhìn Lục Lâm, nhịn không được nhíu mày đau lòng nói, đưa tay ra muốn giống như lúc còn nhỏ vỗ vai Lục Lâm.
"Thiếu gia lại gầy, dì Hoàn mấy ngày này phải làm nhiều thức ăn ngon bồi bổ thân thể cho thiếu gia, thiếu gia nói muốn lưu lại vài ngày." Ngay tại lúc bàn tay dì Hoàn đụng tới bả vai Lục Lâm, người đi tới từ phía sau vừa lúc giúp Lục Lâm cởi ra áo khoác, ngăn cản động tác của dì Hoàn. Người đến đúng là Lý Cảnh Nhân, y khuôn mặt tươi cười nói với dì Hoàn, vừa cẩn thận giúp Lục Lâm khoác áo.
"Thật sao? Tốt, vậy tiểu thiếu gia ngài cần phải ở nhà vài ngày, ngài đều rất ít khi về, lúc về cũng không ở được mấy ngày, một mình ở bên ngoài khẳng định không tốt bằng trong nhà, người gầy đi, nếu phu nhân đã biết, nhất định sẽ khổ sở." Dì Hoàn thu tay về, vừa nghe Cảnh nói Lục Lâm muốn lưu lại vài ngày, liền gật đầu hưng phấn nói.
"Ừm, cám ơn dì Hoàn, dì Hoàn cũng phải chiếu cố tốt thân thể." Lục Lâm mỉm cười gật đầu nói.
"Tôi biết rồi." Dì Hoàn thấy Lục Lâm quan tâm thân thể của bà, cảm động đến mắt hơi phiếm hồng.
"Dì Hoàn, tôi còn có chuyện, phải đi trước." Sau khi nói với dì Hoàn một tiếng, Lục Lâm liền rời đi.
"Sau này đừng ở trước mặt thiếu gia nhắc đến chuyện của phu nhân nữa, sẽ khiến thiếu gia khổ sở." Lý Cảnh Nhân nhìn bóng lưng Lục Lâm rời di, không lập tức theo sau, mà là cố ý lưu lại, xoay người thu hồi tươi cười lúc trước, khuôn mặt lãnh mạc nói với dì Hoàn, rồi mới đuổi theo Lục Lâm.
"A?." Dì Hoàn nghe Cảnh nói liền ngẩn người, sau đó mới sâu kín thở dài đồng ý.
"Thiếu gia ngài muốn đi ra ngoài sao? Tôi đưa ngài đi." Cảnh đuổi theo Lục Lâm, thấy Lục Lâm đi đến garage, liền hỏi.
"Anh không có chuyện gì làm sao? Nhàn hạ như vậy?" Lục Lâm lấy chìa khóa trong tay ra, nghiêng đầu hỏi Cảnh.
"Hiện tại không có chuyện gì." Cảnh bước chân dừng lại, rồi mới mỉm cười nói.
Lục Lâm một bên đi vào garage một bên quay đầu nhìn Cảnh liếc mắt một cái, rồi mới nói: "Nếu như là cha tôi bọn họ để anh theo tôi, anh trở về nói bọn họ không cần phải như vậy, tôi không cái cần đuôi."
Cảnh mỉm cười muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ có thể nhìn Lục Lâm lên xe, sau đó quay xe rời đi.
"Không chỉ chỉ vì lão gia phân phó, tôi cũng muốn theo ngài."
Cảnh nhìn chiếc xe đã rời đi, sâu kín nói, lập tức lộ ra một nét cười chán nản.
Nhưng ngài sẽ không hi vọng tôi tiếp tục đi theo ngài, thiếu gia của tôi.
Lục Lâm lái xe hướng tới biệt thự của hắn, hắn vốn muốn trực tiếp đi đến bệnh viện, nhưng có người của hắn gọi cho hắn nói Tần Lạc thời gian này luôn đến biệt thự của hắn đợi, không biết Tần Lạc định làm cái gì? Cho nên hắn liền không cần suy nghĩ, quay xe về hướng biệt thự.
Ngồi trên sofa, Lục Lâm nhíu mày, nhìn màn hình truyền tới hình ảnh giám sát của camera trước cửa lớn trong mấy ngày hắn rời khỏi biệt thự.
Người trên màn hình là Tần Lạc, cậu mỗi lúc trời tối đều từ 8:00 đi tới trước biệt thự, nhấn chuông cửa, không ai trả lời, sau đó ngồi xuống trước bậc thềm, lấy ra điện thoại gọi, hình như cũng không trả lời, tắt điện thoại, cuối cùng luôn luôn đợi tới mười hai giờ mới rời đi.
Lục Lâm lấy ra di động, so sánh thời gian, phát hiện thời gian mỗi lần Tần Lạc gọi cho hắn đều trùng khớp với thời gian camera lưu lại.
Đột nhiên, trong nháy mắt, trái tim Lục Lâm đập nhanh gấp mấy lần, ngay cả thân thể cũng nhịn không được run nhẹ.
"Cái tên đần này." Lục Lâm một tay ôm miệng, môi nhẹ nhàng run run phun ra bốn chữ.
Lúc trước khi trở lại căn biệt thự màu trắng vài ngày, tâm tình luôn rất bất ổn, bởi vì xe của hắn phát nổ khiến hắn nhịn không được nhớ lại dáng vẻ lúc mẹ qua đời, hoảng loạn đến không biết làm gì. Trời vừa tối, nằm trên giường lạnh như băng, đến mức phát run. Trước kia căn nhà này luôn mang đến cho hắn những ký ức ấm áp về mẹ, nhưng sau đó nơi đây trở nên lạnh lẽo đến điên cuồng. Mà cũng chính tại nơi này, trong đầu liền không hiểu nhớ tới thân thể ấm áp của Tần Lạc, ôm lấy hắn trong lúc ngủ, nhịp tim vững vàng hữu lực khiến người ta cảm thấy thế giới này rất an toàn. Khiến hắn xúc động đến mức muốn lập tức chạy đi, tìm Tần Lạc.
Nhưng không được, Tần Lạc chỉ là đồ chơi để hắn tiêu khiển lúc nhàm chán mà thôi, hắn không thể dựa dẫm vào cậu như vậy, tuyệt đối không thể.
Thế nhưng, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại không tự chủ được tự động hiện ra hình ảnh lúc cùng một chỗ với Tần Lạc cùng, cuối cùng ở trong hồi ức Tần Lạc ôm chặt ấm áp mà an tĩnh ngủ.
Tình huống kỳ quái như vậy mấy ngày nay luôn diễn ra, điều này khiến định nghĩa của hắn về Tần Lạc không thể không dao động.
Hắn không phải thích Tần Lạc chứ, nếu không hắn sao có thể kỳ lạ như vậy.
Nhưng có chuyện hắn không thể chấp nhận, chính là hắn thật sự sẽ thích một người bị hắn biến thành con rối, hơn nữa thân phận của cậu còn đối lập với hắn.
Điều này bị hắn cực lực khắc chế.
Đêm qua khi thấy Tần Lạc vì hắn mà gọi nhiều cuộc như vậy, kỳ thật trong lòng có chút kích động, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, cho nên chọn cách không đếm xỉa.
Nhưng sau khi chứng kiến hình ảnh camera lưu lại, trong nháy mắt, hắn cuối cùng cũng không thể không thừa nhận bản thân thật sự động tâm với Tần Lạc, nhìn Tần Lạc một mực đợi hắn, trong lòng có một loại cảm giác được bảo vệ, che chở.
Có lẽ có thể dùng một thân phận khác làm quen, nói không chừng cũng rất thú vị.
"Ai, cậu đúng là đã gây ra hạ họa, vậy cậu liền phải phụ trách đi." Lục Lâm sau khi hoảng hốt, đột nhiên khóe miệng cong lên, cười nói, Lục Lâm tà mị ngay sau đó một lần nữa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com