Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

36.1 - 36.3

1

Thời điểm Hồ Thiên Minh đưa Bạch Lạc Anh về Bách Lạc Môn là 178 năm, 4 tháng, 9 ngày tôi biết hắn.

Bạch Lạc Anh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn như con mèo nhu nhược, trên người mặc chiếc váy màu trắng dính đầy máu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú như búp bê sứ, chỉ hơi cau mày cũng đủ khiến người nhìn thấy thương cảm.

Khi đó tôi đang huấn luyện cho nhóm vũ cơ mới, thấy hắn bế người lạ vào liền dừng lại ngay.

Dù khó hiểu trước hành động của Hồ Thiên Minh, nhưng sợ ảnh hưởng đến hình ảnh Hồ gia lạnh lùng của hắn, tôi vội đến chào hỏi: "Cô gái này từ đâu ra vậy? Có chuyện gì sao? Trông cô ấy có không được khoẻ, để tôi dìu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước, sau đó mời bác sĩ Lưu đến xem."

Nhưng tôi vừa vươn tay ra, còn chưa kịp chạm vào chiếc váy trắng kia, Hồ Thiên Minh lập tức né tránh.

Hắn ta lạnh lùng nhìn bộ móng đỏ ngầu của tôi, khinh thường: "Không cần! Cô dọn dẹp Thanh Minh Cư trước đi, tôi..."

Những sợi tua rua trên chiếc váy trắng đung đưa giữa các ngón tay của tôi, tôi có hơi xấu hổ, chỉ đành mỉm cười, đưa tay lên xoa thái dương.

Thanh Minh Cư là nơi hắn sống ở Bách Lạc Môn, ngay cả tôi cũng chỉ có thể vào dọn dẹp, không thể ở lại lâu.

Vũ cơ phía sau kêu lên: "Thanh Minh Cư sao?"

Như bị doạ sợ, Bạch Lạc Anh co quắp người vào lòng Hồ Thiên Minh.

"Đừng sợ."

Hồ Thiên Minh cúi đầu an ủi, nở nụ cười hơn trăm năm chưa ai bắt gặp. Nhưng khi ngẩng đầu, hắn lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn những cô gái đang nhảy múa ở đây. Hắn nhìn một vòng Bách Lạc Môn, cuối cùng nhìn tới tôi, sự khinh thường như dâng đến cực điểm.

Hắn ôm Bạch Lạc Anh thật chặt, xoay người bỏ đi: "Không cần dọn dẹp nữa, tôi ra ngoài tìm cho cô ấy một chỗ yên tĩnh hơn."

Hắn vừa bước ra khỏi cửa, có người táo bạo chạy lên hỏi: "Chị Đào Hồng, Hồ gia rung động rồi à?"

Cũng có kẻ cười nhạo tôi: "Hồ gia đâu chỉ rung động, người ta còn coi cô gái kia như bảo bối kìa! Có điều chỉ cần giấu bảo bối đi, vị trí của chị Đào Hồng se không bị ảnh hưởng. Nếu không với thái độ của Hồ gia khi nãy, vị trí đứng đầu Bách Lạc Môn chắc phải đổi người rồi!"

Nhưng họ không biết vị trí đứng đầu Bách Lạc Môn hơn trăm năm này sẽ không bao giờ thay đổi!

2

Tôi cười đùa, trêu chọc, thậm chí là phản đòn với những lời cần thiết, sau đó dạy dỗ lại những vũ cơ này, không để họ có suy nghĩ không nên có.

Bây giờ bên ngoài loạn lạc, hạn hán kéo dài, nạn châu chấu liên tục xảy ra, có thể sống qua ngày ở Bách Lạc Môn đã tốt lắm rồi.

Tối hôm đó đương nhiên vẫn là cảnh đèn đuốc sáng trưng, có rượu ngon bầu bạn, nam hoan nữ ái.

Tôi bận rộn ở hậu trường theo dõi các vũ cơ mới biểu diễn, dỗ dành Lục Liễu và Thanh Mai đi tiếp đón mấy tên quan gia, còn phải tươi cười tiếp rượu viên tướng mới đến, thỉnh thoảng lại dẫn dắt những yêu hoa nhỏ dùng pháp thuật khiến đàn ông mê muội, tiện thể hấp thu tinh khí.

Một đêm vất vả, mãi đến khi trời sáng, tôi mới lết cơ thể đầy mùi rượu mệt mỏi về phòng.

Vừa vào phòng, Hồ Thiên Minh, cái tên biến mất cả đêm qua đột nhiên đè tôi vào cửa.

"Hồ gia..." Tôi quay đầu muốn nhìn hắn.

Nhưng lần này hắn có vẻ gấp gáp hơn mọi khi.

"Hai hôm trước không phải mới..."

Chân thân ở ngay trong hậu viện Bách Lạc Môn, hàng đêm tôi chỉ huy hoa yêu biến thành mỹ nữ hấp thụ tinh khí, rồi đến lúc song tu truyền lại cho Hồ Thiên Minh, giúp hắn tu luyện.

Nhờ vậy, mỗi người hấp thụ được một chút, lại không hại đến mạng người, mối quan hệ tồn tại lâu dài.

Hồ Thiên Minh không trả lời, chỉ đến khoảnh khắc cuối cùng hấp thu tính khí, hắn mới hôn tôi.

Tinh khí trong người liên tục bị hút đi, cơ thể tôi vốn đã rã rời nay lại càng mệt mỏi.

Tôi vội lắc đầu, né tránh nụ hôn của hắn: "Không được, chừa lại cho tôi một chút."

Đây là lần đầu tiên tôi từ chối hôn.

Hồ Thiên Minh cứng đờ, tay ấn chặt vào huyệt đan điền của tôi: "Lạc Anh bị thương, cần tinh khí bồi bổ."

Nghĩa là hắn cùng tôi song tu, lấy hết tinh khí của tôi là để chữa thương cho Bạch Lạc Anh sao?

3

Tôi giật mình, cảm nhận cơn đau âm ỉ ở đan điền.

Không chỉ bị hút hết tinh khí kiếm được mấy ngày qua, ngay cả tu vi của tôi cũng gần như bị hút cạn.

Hồ Thiên Minh hút sạch năng lượng, sau đó vội vã bỏ đi, mặc cho tôi ngã gục xuống đất.

Đan điền bị động vào, tôi đau đớn nằm co rút người, mặt dán xuống sàn lạnh lẽo, không còn chút sức lực.

Đột nhiên tôi rất muốn cứ nằm như vậy, không suy nghĩ gì cả.

Thật ra chỉ làm một cái cây cũng tốt.

Hoa nở hoa rụng, gió thổi mưa rơi, ngây ngô không cần biết gì.

Tại sao lại để tôi mở linh trí chứ?

Hình như chính tôi đã không còn nhớ sao mình lại hoá thành hình người, cũng không biết tại sao lúc nào cũng phải tươi cười giả tạo, chào đón rồi tiễn biệt những tên đàn ông, suốt ngày làm bạn với rượu và ánh đèn rực rỡ...

Đang suy nghĩ lung tung, một mùi đất quen thuộc từ bên ngoài bay vào.

"Cô sao vậy? Cô thế này là..."

Tôi lúc này chắc rất thê thảm.

Nhìn bộ đạo bào sạch sẽ trắng tinh và đôi mắt sáng trong của đối phương, tôi xấu hổ rút chân vào dưới váy.

Nhưng khi nãy Hồ Thiên Minh quá vội, váy đã rách, không che đậy được gì.

Nói rồi, Thận Thuỷ lập tức cởi đạo bào ra đắp cho tôi, bế tôi lên: "Để tôi đưa cô về bên chân thân, tôi nói mà sao cây đào nghìn năm lại bỗng dung rụng lá chứ!"

Rõ ràng chỉ cần nhảy ra khỏi cửa sổ nhưng anh vẫn lo tôi xảy ra chuyện, vội nhét một viên thuốc vào miệng tôi: "Ngậm đi."

Anh nhảy một cái đã đưa tôi về gốc đào.

Trở về bên chân thân, tôi mới dễ chịu hơn một chút.

Nhưng suy cho cùng đan điền đã bị tổn thương, lá cây vẫn rụng ào ào.

Thận Thuỷ thấy vậy, nhíu mày hỏi: "Cô bị tổn thương đan điền?"

Tôi dựa vào thân cây, kéo chặt đạo bào trên người: "Sao hả? Sợ lõi gỗ đào ngàn năm anh cần bị hư hại à?"

Thận Thuỷ là đạo sĩ, anh ta phát hiện có người ngất xỉu do bị hút tinh khí nên tìm đến Bách Lạc Môn.

Tôi vốn định dùng pháp thuật để anh ta biết khó mà lui, có điều có đạo hạnh rất sâu, anh ta vẫn không ra tay, chỉ khuyên thôi tu hành không dễ, bảo tôi nhớ lại xem lúc đầu sao lại lựa chọn tu đạo.

Đạo sĩ cố chấp như hoà thượng tụng kinh vậy.

Nhưng đến khi phát hiện tôi là đào yêu ngàn năm, Thận Thuỷ lại đổi ý, anh ta xin tôi một lõi gỗ đào để luyện một thanh kiếm.

Trong thời thế loạn lạc này, sư môn của anh ta cho các đồ đệ xuống núi, Thận Thuỷ ở đây chờ mấy người sư huynh, sau đó họ sẽ lên tây bắc làm pháp cầu mưa, giảm bớt hạn hán.

Anh ta nghĩ có lõi gỗ đào ngàn năm làm kiếm, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên, thế nên mấy ngày qua cứ bám lấy tôi.

Nghe tôi nhắc đến lõi gỗ đào, Thận Thuỷ lắc đầu, kéo tôi đứng dậy: "Ở đây người ra người vào, bầu không khí đã bị u uế, không có lợi cho tu luyện, tôi dẫn cô ra ngoại ô ngâm nước suối, giúp cho vết thương nhanh chóng hồi phục.

"Nhưng tôi là đào yêu..." Tôi lại dựa vào thân cây, cười nói, "Không thể rời chân thân quá xa."

Thế nên tôi sẽ mãi mãi là người đứng đầu Bách Lạc Môn.

"Tôi có cách!"

Thận Thuỷ niệm chú rồi bắt lấy hai chiếc lá đang rơi, cắn đầu ngón tay một cái, sai đó vẽ lên lá.

Cơ thể tôi đột nhiên trở nên nhẹ bẫng.

"Đây là thuật câu hồn, tôi có thể đưa cô đi." Thận Thuỷ mỉm cười, "Tôi nói rồi, chỉ cần cô cho tôi lõi gỗ đào ngàn năm, tôi có thể đưa cô rời khỏi đây, đi nhìn ngắm thế giới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com