Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bộ 32: Ốc sên dụ tình

Chồng tôi nửa đêm qua nhà cô hàng xóm để can ngăn bạo hành gia đình, sau khi về thì như người mất hồn, còn đòi chia giường ngủ với tôi.

Tôi ngửi thấy mùi rượu giống hệt nhau trên người anh ta và cô hàng xóm.

Một ngày nọ, chồng tôi đột nhiên biến mất, chỉ để lại vết nhớt hình người trên giường.

Tôi báo cảnh sát, lúc này căn nhà đối diện chẳng có cô hàng xóm nào cả, mà chỉ có một anh chàng hiền lành đẹp trai.

1

Cô hàng xóm mới chuyển đến ở nhà đối diện liên tục bị bạo hành, lần nào sau khi tiếng khóc thảm thiết vì bị đánh đều là tiếng nam nữ làm tình.

Nghe có vẻ như sự giải phóng ham muốn một cách thô bạo, hoặc cũng có thể là sự sỉ nhục hay sở thích đặc biệt nào đó.

Chồng tôi không chịu nổi nên nửa đêm kéo tôi dậy, háo hức tranh tài.

Tôi tình cờ gặp cô ta mấy lần ở thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn đó lúc nào cũng đầy vết bầm tím khiến cô ta trông càng đáng thương, trên người thì thoang thoảng mùi rượu và mùi tanh, có lẽ là do vết thương mới chồng chất vết thương cũ.

Chồng tôi mắng tên đàn ông nhà hàng xóm không đáng là con người, có cô vợ xinh đẹp như vậy cũng nhẫn tâm ra tay đánh.

Hôm nay khoảng 22 giờ, tôi vừa định vào giấc ngủ thì đối diện lại có tiếng hét của cô hàng xóm, đèn cảm ứng được kích hoạt nên sáng lên.

Chồng tôi nhảy ra khỏi giường, muốn đi xử lý vụ cãi vã.

"Người ta còn cuộc vui phía sau, biết đâu đây là sở thích đặc biệt thì sao?" Tôi vội khuyên anh.

Nhưng anh vẫn mặc quần rồi ra ngoài, không nghe tôi ngăn cản.

Tôi vội thay áo ngủ, đuổi theo thì thấy chồng mình đang cúi người, nắm tay nắm cửa nhìn qua khe cửa.

Tiếng hét đã biến thành tiếng kêu la rên rỉ làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Ngoài những âm thanh này còn có tiếng rít như của tiếng kéo nhớt.

Tôi không khỏi thắc mắc: Sao bên đó không đóng cửa? chẳng lẽ họ thật sự có sở thích kỳ lạ à?

Tò mò, tôi nghiêng người muốn xem, nhưng vừa nhúc nhích, một mùi tanh nồng nặc và mùi rượu thuốc ập thẳng vào mặt khiến người ta buồn nôn.

Đến gần cửa, tôi thấy một cánh tay dài trắng trẻo, mềm mại như không xương lấm lem mồ hôi đang bám vào một cái chum lớn.

Cái chum màu đồng lớn hơn các bể sen thông thường, bề ngoài cũ kỹ, bên trên khắc đầy hoa văn xoắn ốc làm tôn lên cánh tay trắng nõn kia, khiến nó trở nên quyến rũ đến mức cổ họng người xem phải khô khốc.

Vì quá mãnh liệt, cô hàng xóm suýt rơi vào cái chum.

Cô ta bám vào thành chum bằng cả hai tay, cơ thể lắc lư liên tục, đầu thì cúi xuống nên không nhìn rõ mặt, mái tóc đen dài đung đưa trông vô cùng quyến rũ.

Tôi thậm chí mặc kệ cái mùi kỳ lạ khiến mình buồn nôn, hiếu kỳ rúc đầu vào khe cửa, trong lòng lóe lên một suy nghĩ: Mới nhìn thấy một cánh tay thôi đã khiến người ta rạo rực thế này, không biết khuôn mặt cô ta thanh tú của cô ta lúc này trông thế nào đây?

Nhưng tôi vừa đến gần, chồng tôi lại sợ hãi nhảy dựng lên, mồ hôi nóng ròng ròng trên khuôn mặt đỏ bừng.

Anh cẩn thận đóng cửa lại rồi kéo tôi về hệt như đang bỏ chạy.

Vừa về đến phòng, anh ta liền ngã xuống giường, kéo chăn đắp kín mít.

Tôi hỏi: "Anh có thấy chồng cô ta trông thế nào không?"

Loại người thích bạo hành trước rồi thỏa mãn dục vọng chẳng khác nào biến thái.

Không biết hắn là kiểu người trông hiền lành nhưng bại hoại hay có bề ngoài thô bạo hung dữ sẵn.

Có điều mới nghĩ như vậy, tôi lại nhớ đến tấm lưng xinh đẹp gợn sóng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen óng mượt đung đưa như thác nước, cánh tay trắng như tuyết cùng cái chum với họa tiết xoắn ốc.

2

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi tôi lại thấy khát nước, cộng thêm tiếng la hét từ phía đối diện, tôi theo bản năng vòng tay qua ôm eo chồng: "Sao tối nay chúng ta không tranh tài nhỉ?"

Nhưng mới chạm vào người chồng, thắt lưng anh lại ướt đẫm mồ hôi.

Phải miêu tả thế nào đây...

Nó lành lạnh, mìn mịn, còn hơi dính dính như cầm một con cá chạch.

Chồng tôi có vẻ rất sợ hãi, toàn thân run rẩy: "Anh không được khỏe, sang phòng bên cạnh ngủ đây."

Tôi không khỏi tức giận.

Có phải vì thấy dáng vẻ quyến rũ của cô hàng xóm nên không còn thích tôi nữa phải không?

Tôi phẫn nộ đến mức đá anh ta ra khỏi giường rồi thuận tiện lau tay vào gối của anh ta, sau đó bịt tai lại để không còn nghe âm thanh của trận chiến ác liệt bên kia nữa.

Nhưng tiếng động lớn đến nỗi dù bịt chặt hai tai vẫn lờ mờ nghe thấy.

Nhắm mắt lại, tôi chỉ có thể nhớ tới hình ảnh cô hàng xóm ôm cái chum lớn chúi đầu xuống.

Tôi thức đến tận bình minh, tiếng động bên kia vẫn còn.

Tôi thật sự không hiểu cô hàng xóm gầy gò này lại có thể chịu đựng được một đêm giằng co dài như vậy.

Nếu không phải hôm qua tận mắt nhìn thấy, tôi chắc chắn đã nghi ngờ họ mở đĩa CD suốt đêm.

Kìm nén cơn giận, tôi sang phòng bên định xem chồng mình đã dậy chưa, kết quả lại phát hiện anh ta không ở đây, chăn đệm cũng không động vào.

Tiếng hét của cô hàng xóm nhà đối diện càng lúc càng cao rồi đột ngột dừng lại.

Tôi thở phào, lấy di động ra gọi cho chồng thì lại nghe tiếng chuông cửa.

Chồng tôi từ bên ngoài trở về, người đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, chân run rẩy, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi rượu trên người cô hàng xóm kia.

Trực giác mách bảo có điều chẳng lành, tôi hỏi: "Anh đi tìm cô ta à?"

Chồng tôi bối rối: "Em nói vớ vẩn gì vậy? Chồng người ta đang ở đó, anh đi gặp làm gì?" Lúc nói chuyện, anh ta ngồi xuống thay giày: "Tối qua anh sốt nên sáng mới ra ngoài chạy bộ."

Cũng đúng.

Từ tình hình của nhà đối diện, chắc chắn người đàn ông kia có tính sở hữu rất cao. Ngay cả khi có sở thích đặc biệt, hắn cũng không thể chia sẻ chồng mình với người khác.

Thấy chồng mình có vẻ mệt, tôi chạy đi tìm nhiệt kế đo cho anh thì anh sốt nhẹ.

Có điều tôi vẫn phải đi làm, vì vậy tôi để lại thuốc và bữa sáng rồi ra ngoài làm việc.

Trong lúc chờ thang máy, tôi đụng phải cô hàng xóm ở ngay cửa.

Nghe cô ấy kêu la cả đêm, suýt chút tôi không xuống giường được.

Nhưng cô ấy bị đánh, còn hừng hực đến tận sáng mà vẫn ra ngoài bình thường.

Mây mưa xong, có vẻ cô ấy không đi tắm, sắc mặt hồng hào, người đầy mồ hôi, vừa đến gần, cái mùi thuốc rượu lại ập tới.

Tôi theo phản xạ lùi lại, nghĩ tới nghĩ lui, cái mùi này hệt như mùi của chồng tôi khi nãy.

Nhưng sao cô hàng xóm này lại vội vã ra ngoài, ít nhất cũng phải đi tắm chứ?

Nhìn cánh cửa nhà đang đóng chặt, hình như tôi chưa từng gặp chồng cô ấy thì phải.

Định nhìn kỹ hơn, nhưng vừa quay đầu, tôi lại thấy trên mặt cô ấy có thêm vết thương mới.

Khóe mắt bầm tím, hốc mắt đỏ ngầu, mắt phải chảy máu.

Bị tôi nhìn, cô ấy rụt rè lùi sang một bên.

Thấy cô hàng xóm như vậy, tôi lập tức gạt đi nghi ngờ ban đầu, thay vào đó là sự đồng cảm.

3

Tôi ngẫm nghĩ vài giây, lấy di động ra tìm bài viết "Bạo lực gia đình chỉ có thể không xảy ra hoặc xảy ra N lần" đưa cho cô ấy, sau đó ho một tiếng, hạ giọng hỏi: "Cô có số điện thoại của bảo vệ chung cư không? Lần sau nếu còn bị đánh, tôi báo cảnh sát giúp cô nhé?"

Cô hàng xóm có vẻ rất sợ, toàn thân căng thẳng, vội cúi đầu xuống.

Thang máy đến, bên trong có rất nhiều người, tôi vội vào trong.

Thấy cô ấy không vào, tôi đã cố giữ cửa thang máy, nhưng cô ấy chỉ từ từ ngẩng đầu, mỉm cười với tôi.

Nói thế nào nhỉ...

Nụ cười ấy xấu xí và kỳ lạ như đang khóc.

Nhất là con mắt bên phải đỏ hoe, khi cô ấy ngẩng đầu, con mắt đó hình như chảy máu.

"Còn đợi ai à?" Có người trong thang máy giục tôi.

Thấy cô ấy không vào, tôi nghĩ chắc do cô ấy bị thương với mùi rượu thuốc quá nồng nên không muốn làm ảnh hưởng, vì thế chỉ đành thả nút thang máy.

Theo cửa thang máy đóng lại, nụ cười của cô ấy càng sâu, toàn bộ mắt phải như được nhuộm đỏ.

Tôi không đành lòng nhìn nữa, may mà cửa thang máy đã đóng lại hoàn toàn.

Tôi đã nói cho cô ấy biết giải pháp, chúng tôi chỉ có chút xã giao ít ỏi, tôi không thể yêu cầu cô ấy báo cảnh sát hay ly hôn.

Đến trưa, dù vẫn còn giận nhưng nghĩ đến việc chồng đang ốm, tôi vẫn đến quán cháo mà anh thích, mua ít cháo rồi mang về.

Có điều về đến nhà, tôi lại không thấy anh đâu.

Tôi đang định gọi điện thì lại nghe tiếng của cô hàng xóm ở đối diện vang lên.

Lần này không còn la hét ầm ĩ như trước, chỉ có tiếng hai người vui vẻ bên nhau.

Sáng sớm mới kết thúc, giữa trưa đã bắt đầu rồi sao?

Cơ thể cô hàng xóm kia làm bằng sắt thép à?

Tên đàn ông nhà cô ấy rốt cuộc có phải người không?

Tôi kìm nén sự sốt ruột của mình, gọi điện cho chồng nhưng anh không bắt máy.

Tiếng kêu rên của cô hàng xóm đối diện to hơn những lần trước.

Thấy lại gần đến giờ đi làm, chồng thì không trả lời, tôi nhắn tin rồi ra ngoài thì lại gặp chồng mình đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa ngay trước cửa.

Mùi mồ hôi và mùi rượu thuốc trên người anh khiến tôi cực kỳ khó chịu.

"Không phải anh nói mình bị bệnh không ra khỏi giường được sao? Anh đi đâu vậy? Em gọi điện anh cũng không thèm nghe máy!" Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh.

Anh ngồi xuống ghế thay giày, thở hồng hộc: "Anh ra ngoài chạy bộ."

Nhớ đến tiếng hét của cô hàng xóm khi nãy, tôi không khỏi nghi ngờ.

Nhưng nhớ đến vẻ ngoài bị thương cùng tiếng rên rỉ ấy, có lẽ không phải ngoại tình.

Hơn nữa vì đang vội đi làm nên tôi đành thôi.

Khi tôi đến thang máy, cánh cửa đối diện phát ra âm thanh nhẹ.

Cô hàng xóm thò đầu ra khe cửa, mái tóc dài che phủ hai bên mặt, đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng cô ấy vẫn cười toe toét.

Có điều khi cười, hình như có gì đó không ổn.

Đúng lúc thang máy tới, khi tôi quay đầu để nhìn kỹ thì cửa đã đóng lại.

Vào thang máy, tôi thầm nghĩ nếu còn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát.

Vợ chồng họ có thể chịu đựng những trận chiến ác liệt hằng đêm nhưng tôi thì không thể chịu được thêm nữa.

Nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy, hy vọng chồng cô ấy biết điểm dừng.

4

Đến chiều, tất cả những gì tôi có thể nghĩ vẫn là hình ảnh cô nữ hàng xóm với đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ ngoài kỳ lạ khi cô ấy thò đầu ra khe cửa, tóc đen rối bù.

Tôi cứ cảm thấy nụ cười ấy có gì đó bất thường nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Về đến nhà, chồng càng ốm nặng hơn, giọng khàn khàn, không thể dậy ăn uống chứ đừng nói đến việc ra khỏi phòng.

Anh nói sợ lây bệnh cho tôi nên vẫn ngủ ở phòng bên cạnh.

Tối qua tôi ngủ không ngon nên muốn đi ngủ sớm.

Nhưng không ngờ tôi vừa vào giấc, nhà bên kia lại bắt đầu ồn ào.

Cô hàng xóm la hét không nao núng, thậm chí còn to và giải phóng mình hơn.

Âm thanh ấy rất gần như thể nó ở ngay phòng bên cạnh.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu chính cô hàng xóm có sở thích đặc biệt hay không.

Làm tình cả ngày lẫn đêm, không ngừng nghĩ, dù là các nhân vật trong tiểu thuyết cũng không bất cần như họ.

Có điều tôi buồn ngủ quá nên nhét khăn giấy vào tai rồi trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Khi tôi mơ màng tỉnh dậy, trời vẫn còn tối, trận chiến bên kia đã dừng.

Tắm rửa xong, tôi sang phòng bên cạnh gõ cửa đánh thức chồng thì không có tiếng trả lời.

Sợ anh lại sốt, tôi vội mở cửa thì chỉ thấy trên giường có vết ướt hình người, quần nằm ở đó.

"Làm cái quái gì vậy!"

Tôi tức giận đi qua cầm cái quần lên kiểm tra, phát hiện quần lót vẫn còn bên trong.

Khi chồng tôi cởi đồ, quần áo chưa từng phẳng tắp như vậy.

Tôi gọi điện cho anh với sự nghi ngờ, nhưng lại thấy điện thoại đang ở chế độ im lặng nhấp nháy trên bàn cạnh giường ngủ.

Tôi theo thói quen đá văng đôi dép của anh.

Không lẽ mới sáng sớm anh lại đi chạy bộ bằng chân trần?

Lòng tôi chợt có linh cảm chẳng lành.

Tôi vừa gọi tên anh vừa vội đi kiểm tra các phòng khác nhưng không có ai trong nhà.

Cuối cùng, nhìn dấu vết trên giường, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ buồn cười mà tồi tệ.

Tôi vội gọi cho quản lý chung cư và yêu cầu họ kiểm tra giám sát hành lang.

Quả nhiên tôi không thấy chồng mình ra ngoài.

Tôi lập tức báo cảnh sát.

Ngay lúc quản lý chung cư dẫn cảnh sát tới, tôi mở cửa, vẫn như trưa qua, cô hàng xóm ở đối diện hé cửa, dò đầu ra, đôi mắt đỏ ngầu, nở nụ cười kỳ lạ.

Lần này đứng gần, cuối cùng tôi cũng phát hiện tại sao mình lại có cảm giác nụ cười của đối phương quái dị.

Khi hé môi, cô ta không có răng, trong miệng chỉ có một màu đen giống như trống rỗng, dường như có thứ gì đó mềm và dài như nước mũi ở cả hai lỗ mũi đang cố thò ra.

Trên người cô ấy, mùi rượu thuốc đã nhạt dần, nhưng mùi hôi tanh lại nồng nặc, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.

"Cô nhìn gì đấy?" Cảnh sát trưởng tò mò nhìn theo ánh mắt của tôi.

Nhưng cô hàng xóm lập tức co rúm lại như rắn, đóng cửa lại.

Tôi nghĩ đến sự mất tích kỳ lạ của chồng mình, không quan tâm đến cô hàng xóm nữa.

Tôi vội dẫn cảnh sát đi xem vết ướt trên giường.

Đến giờ nó đã khô, chỉ còn lại vết trắng giống như chất nhầy của ốc sên.

Cảnh sát cũng bối rối.

Quản lý chung cư sợ phải chịu trách nhiệm nên vội giao giám sát hành lang: "Chúng tôi đã kiểm tra video ghi hình, kể từ hôm kia anh ta không hề ra khỏi nhà."

Tôi giật mình.

Quản lý chung cư nói chồng tôi không ra ngoài?

Tôi vội phản bác: "Không phải sáng và trưa qua anh ấy ra ngoài chạy bộ sao?

Rõ ràng tôi đã thấy anh đi vào từ cửa mà?

Quản lý chung cư sợ tôi không tin nên vội chuyển camera giám sát ở hành lang cho tôi xem.

Anh ta vừa tua nhanh vừa nói: "Cô xem đi, tầng này chỉ có mình cô ra ngoài thôi, không còn ai khác cả."

"Không phải còn người phụ nữ đối diện đợi thang máy chung với tôi sao? Sao chỉ có mình tôi..."

Còn chưa nói dứt lời, tôi đã thấy hình ảnh một mình mình đứng trước thang máy trong video giám sát, thỉnh thoảng liếc sang trái sang phải, lắc lắc màn hình di động.

Người phụ nữ ở căn nhà đối diện đứng bên trái tôi không hề tồn tại!

5

Tôi giật lấy di động của quản lý để xem video thật cẩn thận.

Trong giám sát...

Đêm hôm kia, tôi và chồng lẻn đến trước cửa nhà họ, nhưng camera chỉ quay lại hình ảnh của tôi.

Người chồng rõ ràng đứng bên cạnh tôi hoàn toàn không tồn tại!

Không có ai "chạy" về, cũng không có ánh mắt kỳ lạ của cô hàng xóm thò đầu ra khỏi khe cửa.

Cũng không có hình ảnh tôi và cô ấy gặp nhau mấy lần ở trước thang máy...

Tôi không dám tin vào sự thật này, vội giải thích: "Ngày nào cô ấy cũng bị bạo hành, cứ đến tối lại khóc lóc thảm thiết rồi mây mưa với chồng, không quan tâm xung quanh, không tin anh có thể hỏi dân cư ở tầng trên là biết. Còn nữa, sáng qua lúc vào thang máy, tôi còn giữ cửa cho cô ấy. Chị gái ở tầng 18 có mặt, chị ấy còn giục tôi, mọi người có thể đi hỏi chị ấy."

Nhưng quản lý chung cư lại nói: "Đối diện không có phụ nữ nào cả, chỉ có một nam tác giả viết báo mạng, cậu ta hầu như không bao giờ ra khỏi nhà. Nếu thật sự xảy ra bạo hành hay cuộc sống vợ chồng ảnh hưởng đến người khác thì sao chỉ có mình cô nghe thấy chứ?"

Tôi hoảng loạn.

Đúng thế, những chuyện như vậy ít nhất cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho người dân ở đây.

Nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.

Chẳng lẽ cô hàng xóm kia không tồn tại?

Không thể nào!

Nếu cô ấy không tồn tại, tại sao trên người chồng tôi lại có mùi rượu thuốc, mùi tanh và cả chất nhầy này trông giống hệt cô ấy khi người đầy mồ hôi vậy.

Hình như sau khi xuất hiện hai mùi lạ kia, camera giám sát mới không ghi lại.

Thế có nghĩa chúng có gì đó không ổn!

Trước sự nài nỉ của tôi, quản lý chung cư đành gọi bà chị ở tầng 18.

Ngờ đâu chị ta lại nói: "Sáng qua? Cô ta giữ thang máy, cứ nhìn ra ngoài. Tôi tưởng cô ta đợi chồng nhưng chồng cô ta mãi không đến nên tôi mới thúc giục. Rõ ràng bên ngoài không có ai cả. Không tin thì cứ kiểm tra giám sát thang máy. Chẳng lẽ tôi thúc giục vì có ác cảm với cô ta sao?"

Tuy vậy, tôi vẫn nhất quyết không tin.

Quản lý chung cư bất lực, chỉ đành dẫn tôi và cảnh sát đến gõ cửa nhà đối diện.

Cánh cửa vừa mở, tiếng nhạc êm dịu cùng mùi trầm hương thoang thoảng bay ra làm cho con người ta dễ chịu.

Ở tiền sảnh đối diện cửa ra vào không hề có chiếc chum cổ nào cả.

Một thanh niên với vẻ ngoài hiền lành tươi tắn mặc bộ đồ ở nhà thỏa mái lịch sự mỉm cười với tôi: "Hàng xóm, cô không sao chứ?"

Nụ cười của anh ta vô cùng dịu dàng.

Nhưng sống ở đây đã hơn ba năm, tôi lại chưa từng gặp anh ta.

Có vẻ anh ta biết tôi thì phải?

6

Tôi nhìn chàng trai hiền lành trước mặt, lắng nghe tiếng nhạc du dương, ngửi mùi trầm hương thoang thoảng, nhưng không hiểu sao huyệt thái dương lại đập dữ dội.

Thấy tôi ngơ ngác, quản lý chung cư định nói gì đó thì bị cảnh sát chặn lại, anh ta lấy thẻ công vụ của mình ra đưa cho chàng trai xem: "Chúng tôi muốn vào nhà anh xem một lát có được không?"

Dù ánh mắt lộ sự phản đối nhưng anh ta vẫn mỉm cười gật đầu: "Được thôi, mọi người đều là hàng xóm mà."

Nhưng trước đây tôi chưa từng gặp anh ta!

Được anh ta đồng ý, tôi lập tức chạy vào.

Bên trong không hề bừa bộn và tối tăm như tưởng tượng, thay vào đó căn nhà vô cùng sạch sẽ, trông rất nghệ thuật và có phong cách riêng. Ban công tràn ngập cây xanh, rất nhiều chậu cây được treo trên tường. Nửa phòng khách chứa đầy thiết bị tập thể dục, nửa còn lại là những tủ sách lớn. Trên bàn làm việc ở góc ban công có thắp hương tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Không có chum cổ, cũng không có mùi rượu thuốc hay mùi tanh!

Không lẽ chuyện của cô hàng xóm chỉ là tưởng tượng?

Nhưng còn chồng tôi, tại sao anh lại mất tích?

Nhất quyết không từ bỏ, tôi chạy sang các phòng khác, mở từng cánh cửa ra kiểm tra.

"Nè! Đừng có chạy lung tung..." Quản lý chung cư sợ làm mất lòng nam thanh niên nên đuổi theo cản lại.

"Không sao đâu." Anh ta nói, "Chắc nhà cô ấy mất đồ hả? Lo lắng cũng dễ hiểu thôi."

Tôi nghi ngờ liếc xéo anh ta nhưng anh ta vẫn mỉm cười với tôi.

Nụ cười ấy vừa ấm áp vừa thân thiện khiến lòng tôi nhẹ nhàng khó tả.

Nhưng tôi vẫn lục tung khắp nơi, thậm chí còn tìm trong tủ đồ nhưng không hề có cái chum cổ nào.

Thất vọng trở lại phòng khách, tôi vốn định tra hỏi nam thanh niên kia thì lại thấy cảnh sát đã lấy lời khai xong, hương trà còn vấn vương trong không khí.

Thấy tôi tuyệt vọng quay lại, thanh niên đứng dậy đưa cho tôi cốc cacao nóng: "Tôi đã nghe cảnh sát nói rồi, đừng lo, uống chút cacao nóng đi. Có lẽ chồng cô chỉ đang đùa cô thôi, anh ấy sao có thể biến mất được chứ? Biết đâu anh ấy sẽ về liền."

Giọng của anh ta dịu dàng đến khó hiểu.

Cộng thêm tiếng nhạc êm dịu, hương trầm sảng khoái, môi trường ấm áp dễ chịu, mùi thơm của trà và cacao nóng...

Tôi dần bình tĩnh lại, thậm chí còn có cảm giác được thư giãn sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Tôi cầm cốc cacao nóng nhấp một chút, thật sự rất ngon và ngọt ngào, vì vậy tôi uống hết bằng một hơi, cơ thể theo đó ấm dần, mọi sợ hãi và bối rối đều biến mất.

Nhưng trong thâm tâm tôi biết chồng mình đang lẩn trốn hay mất tích!

Thậm chí tôi còn có suy nghĩ anh đã biến thành chất nhờn rồi bốc hơi!

"Ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."

Chàng trai chỉ vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, anh ta còn kê một chiếc gối lưng để tôi có thể ngồi thoải mái hơn.

Người này đúng là cẩn thận tỉ mỉ, không giống chồng tôi suốt ngày vứt quần áo bẩn khắp nơi, còn đôi tất hôi hám thì hay vứt trên sofa.

Tôi đã góp ý rất nhiều lần nhưng anh không chịu nghe.

Trước khi kết hôn, tôi sống một mình, mọi thứ vô cùng thoải mái.

Nhưng từ khi lấy nhau...

Chồng thì bừa bãi, bản thân thì bị áp lực công việc nên dần dần tôi không còn dám nhớ lại quá khứ nữa.

Thấy tâm trạng tôi đã ổn định lại, cảnh sát khéo léo bày tỏ sự lo lắng.

Theo manh mối hiện có, họ vẫn chưa thể khẳng định chồng tôi mất tích, cũng có thể anh chỉ đang đùa giỡn với tôi.

Và tất nhiên, chính cảnh sát cũng không rõ tại sao camera giám sát không ghi lại cảnh chồng tôi ra ngoài mà biến mất khỏi tầng 22.

Họ đã kiểm tra giám sát xung quanh chung cư, nếu có tin tức sẽ báo tôi ngay.

Còn tôi nếu có tin gì thì cũng phải báo với họ.

Mặc dù cứ có cảm giác không ổn nhưng cảnh sát sắp xếp như thế cũng đúng.

Ngay khi cảnh sát chuẩn bị ra về, tôi đứng dậy tiễn họ thì cảnh sát trưởng nhìn tôi đầy ẩn ý: "Môi trường sống không tốt, công việc áp lực, vấn đề sinh con cùng những lo lắng khác dễ khiến con người ta căng thẳng quá mức, hai vợ chồng ngủ riêng cũng không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Nếu có thời gian, cô cố gắng nghỉ ngơi rồi đến bệnh viện kiểm tra đi."

Tôi sững người.

Ý anh ta là tôi bị tâm thần?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com