Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập cuối

28 tuổi, ba mẹ đốc thúc tôi mau chóng kết hôn.

Hàng tá bức ảnh các cô gái ba mẹ cho là thích hợp nhất được bày trước mắt tôi.

Tôi phải làm gì đây .... khi trong tim vẫn là hình bóng em ....

"Tùy bố mẹ ! Con mệt quá ! Con đi ngủ một lát !"

Một chuyện khiến bạn thấy khó chịu, mà lặp đi lặp lại hết ngày này sang ngày khác, sẽ thôi thúc bạn làm điều gì đó chống lại nó.

"Anh nhớ em, Nhiên." - trong đầu tôi mấy hôm nay chỉ hiện lên câu này.
Em giờ ra sao ? Sống có tốt không ? Đang làm ở đâu ?

Tôi biết em vẫn giữ số cũ, tôi biết em vẫn muốn giữ liên lạc với tôi .... nhưng mỗi lần nghĩ tới việc em quen tôi như quen thêm một kho bạc, lòng tôi tức giận lắm.

Trong làm ăn kinh doanh, tin là nhau rất khó. Thế mà tôi lại tin em.

Tôi stress.

Mua xe đua, tụ tập chơi bời các quán bar, quen hết người này đến người khác....

Nhưng vẫn không thể khỏa lấp nỗi cô đơn trong tôi.

Anh phải làm gì đây, An Nhiên ?

An Nhiên ....

Người ta bảo đi đêm có ngày gặp ma. Quả không sai ....
Chỉ khác là tôi không gặp ma chết mà gặp ma sống.

Hôm đó cùng đám bạn nhậu nhệt tới hơn 2h sáng mới mò về nhà, tôi lủi thủi, co ro trong gió lạnh một thân một mình đi về trên con xe đua, vừa chạy vừa run. Bỗng từ đâu xuất hiện mấy thằng xì ke chặn đường.

_ Ê, cho xin vài trăm đi chích coi anh đẹp trai. - một đám xì ke vây quanh, tôi vẫn tỉnh như không.
_ Nè tiền đây rồi biến đi. - tôi nhổm mông lấy cái ví trong túi quần. Ủa đâu rồi ?
_ Có không ? Mau lên đại ca .... đi xe độ mà không có tiền hả.
_ Tiền tao để quên ở quán Bar rồi. Đợi một chút tao gọi thằng bạn đem cho chúng mày.
_ Gì ? Gọi điện hả ? Tụi tao đâu có ngu ! Thôi giờ đưa con xe này cho tụi tao với cái di động nha .... Ok ?
_ Ờ .... được đó ....- nghĩ sao vậy, con xe này là hàng tôi thích nhất, còn quý hơn cả bản thân tôi, đâu dễ đưa bọn chúng. Vừa dứt lời, tôi lên tay ga chạy vụt đi, không ngờ tụi nó túm được cổ áo tôi kéo mạnh. Tôi té xuống đất.
_ Thằng này định chuồn hả ? Đập nó đi tụi bây !
Tôi mạnh chân đạp thẳng vào bụng thằng đứng gần nhất, ai ngờ thằng khác lấy cây vụt xuống. Tôi lấy tay đỡ, vừa đứng dậy thì bị quất vào lưng túi bụi ....

Đau quá .... đau quá đi mất ....

Bỗng từ đâu một chiếc xe đạp bay trên không trung đập vào đầu tụi nó. Ba thằng này chắc phải đau điếng.

_ Con quỉ cái nào .... á thì ra là mày .... đập nó ....

Nói rồi cả ba thằng bổ nhào lại thân hình nhỏ bé ấy. Cô bé đó rút cây hàng ra, múa quyền khiến tôi hoa cả mắt. Tôi thấy cây hàng thoăn thoắt chấn vào bụng, hạ bộ, sống lưng, đầu, và ót của từng thằng ....

_ Còn không mau chạy đi, còn đứng đây tao đập chết luôn thì đừng trách.

Tụi nó cong giò chạy, biết là đụng phải chị Đại.

Bóng hình quen thuộc ấy tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi lên.

Em dùng tay áo khẽ lau máu trên trán, trên mặt tôi chảy xuống.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, không chớp mắt.

Giây phút ấy, trái tim tôi hóa đá bỗng như hồi sinh.

_ Anh còn nhớ em là ai không ? - em nhẹ nhàng hỏi
_ Nhiên, An Nhiên phải không ? Sao em lại ở đây giờ này ? - tôi vừa mừng, vừa lo cho em. Gặp lại em tôi mừng muốn khóc, nước mắt chỉ chực trào xuống.
_ Em mới từ bệnh viện về, mẹ lên máu phải cấp cứu, xe máy em hết xăng nên em đi bằng xe đạp. Còn anh ?
_ Anh đi nhậu về. Mà khuya quá nhưng sáng mai phải đi họp sớm.

Xe tôi gọi cho thằng bạn mang về nhà nó, còn chúng tôi kêu taxi về, về lại ngôi nhà cũ lúc trước.

Hơn 1 năm không ở, căn nhà phủ đầy bụi.

Em dọn sơ căn nhà, bảo tôi nằm tạm trên sofa, đợi em lấy bông băng thuốc đỏ.

Yên tĩnh một lát, tôi nhắm mắt lại .... thầm nghĩ .... không có em .... chắc đời tôi cũng như căn nhà bỏ trống này .... hoang tàn không sức sống ....

Em nhẹ nhàng rửa vết thương cho tôi, cẩn thận từng li từng tí .... trong khi tôi vẫn nhắm chặt mắt lại.

Tôi muốn khóc, thật sự .... em có biết tôi nhớ em nhiều lắm không Nhiên ?

_ Em biết anh vẫn ở TP chứ không đi đâu xa.
Tôi im lặng.
_ Em nhớ lại hôm tốt nghiệp em đã nói gì với anh .... em nhớ lại hết rồi ....
Tôi vẫn im lặng.
_ Xin lỗi anh .... thật lòng ....
Tôi thở nhẹ ra. Nghe tiếng em đều đều bên tai tôi cảm giác không điều gì có thể khiến tôi bình tâm hơn thế nữa.
_ Em nhớ anh nhiều lắm, làm gì cũng nhớ. Một năm nay em đã tìm được việc, gặp vô số người, em mới hiểu lòng tin đối với anh quan trọng tới mức nào. Là em quá thực dụng. Xin lỗi anh .... nhưng mà lúc nãy vừa thấy bóng anh, em không nghĩ gì được ngoài việc phải cứu anh, cho dù có ra sao, em cũng không muốn mất anh .... thêm lần nào nữa ....
_ Vậy mình đừng bao giờ xa nhau nữa, được không Nhiên ? - tôi nhìn em bằng ánh mắt chân thành.
_ Chứ anh muốn chúng ta phải sống như anh em cho đến già hả ?

Vừa nghe xong tôi cười ha ha. Em thật ngốc.
_ Em làm vợ anh, có được không ? - vừa nói vừa siết tay em.
Em gật đầu, mỉm cười.
Em là người đẹp nhất mà tôi gặp trong đời, em có biết không ?

Tôi từ từ ngồi dậy, mặt đối mặt em.
_ Anh yêu em nhiều lắm, Nhiên. - nói rồi hôn em, nụ hôn đầu tiên mà chúng tôi có.

                                            Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com