Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Bước ra khỏi căn phòng lạnh lão âm u kia là một luồng gió mang theo cái lạnh của mùa đông chào đón Jisoo, em được ra ngoài rồi. Mặc dù từ bên trong phòng Jisoo vẫn có thể chứng kiến mọi thứ xung quanh em, nhưng như thế chả đáng là gì khi ta không được hòa mình với mọi thứ bên ngoài, được nô đùa, được vui chơi với thiên nhiên. Đó mới là điều mà em mong muốn và bây giờ em đã đạt được mong ước.

Jeonghan thấy từ lúc bước ra ngoài Jisoo gần như có thể sắp khóc đến nơi rồi, anh nhanh tay kéo em xuống sân chính của bệnh viện nơi mà các bệnh nhân khác đang dao du với nhau. Jeonghan rủ em tham gia các hoạt động giữa bác sĩ với bệnh nhân, giúp em bắt chuyện với mọi người, tham gia các trò chơi bắt cặp với em, tạo ra những trò chơi để kết nối em với mọi người.
Vui thật! Hạnh phúc quá. Đó là những cảm xúc bây giờ của Jisoo, lâu rồi em mới cảm nhận được niềm vui một cách trọn vẹn như vậy, em cười xinh để lộ rõ hàm răng của mình, đôi mắt cong lên thành một vầng trăng khuyết, thật xinh đẹp. Và Jeonghan người đang ngồi trên chiếc ghế đá ở góc sân quan sát mọi biểu cảm, mọi hoạt động của Jisoo cũng phải ngần người một lúc vì nụ cười của em, một nụ cười không ngượng ngạo không giả dối, một nụ cười mang theo niềm vui của sự hạnh phúc, một nụ cười ...giống như lần đó...

" anh Jeonghan"
" anh Jeonghan"
....
" YOON JEONGHAN"
Jeonghan bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của quá khứ, trước mặt anh là Jisoo với khuôn mặt lo lắng xem anh có ổn không tay không ngừng vẫy vẫy trước mặt anh, trên vầng trán của em đã thấm vài giọt mồ hôi sau khi chơi trò đuổi bắt với mọi người. Jeonghan liền lôi ra chiếc khăn tay của mình đứng dậy vừa lau mặt cho Jisoo vừa hỏi
" Chơi vui thế sao? Nhìn xem người em sắp tắm bằng mồ hôi rồi nè"

" hì, vui ạ. Lâu lắm rồi em mới được chơi với mọi người" Jisoo vừa cười vừa nói với Jeonghan

" Mà anh làm sao thế? Em gọi anh mãi mà anh không nghe, anh mệt ạ? Hay bị cảm rồi?"

" Anh không sao, chỉ suy nghĩ vài chuyện nên không để ý thôi.... mà em gọi anh có chuyện gì sao?" Jeonghan cất chiếc khăn tay vào lại túi, nhìn em cười cười

" dạ, em định rủ anh đi dạo...được không ạ?"

" Không chơi với mọi người nữa sao?"

" ừm.... chơi chán rồi nên rủ anh đi dạo với em"

" Được, đi thôi ngồi một chỗ mãi, anh cũng đau người" ( bệnh lười của anh gặp Jisoo là bay mất rồi anh nhỉ?)

Cả hai cùng đi dạo bên cạnh nhau, đi từ sân chính rồi đến sân phụ, xuyên qua những dãy hành lang, trò chuyện với nhau, một nhỏ luôn mồm cười cười nói chuyện, đầu cứ nhấp nhô theo từng bước đi bên cạnh một lớn yên lặng lắng nghe thi thoảng chen vài câu vào lời nói của người nhỏ.
Gần trưa, hai người quyết định cùng ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá gần với phòng ban của anh

" Ước gì mình được ra khỏi đây nhỉ" Jisoo thầm nghĩ tận hưởng những luồng gió lạnh chạm nhẹ vào mặt em

"Joshuji à, có muốn trốn ra ngoài không?"

Thật chứ, Jisoo cứ nghi ngờ liệu Jeonghan có siêu năng lực đọc suy nghĩ của người khác không vậy? Sao thi thoảng em nghĩ cái gì là đoán trúng phóc cái đó? Thần kĩ zữ.
Jisoo trố mặt nhìn Jeonghan không tin lời nói vừa được nói ra bởi anh, còn Jeonghan thì mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, anh nói tiếp
" em có muốn trốn ra ngoài không? Anh đưa em đi trốn"

" a-anh nói gì vậy Jeonghan, l-làm s-sao mà được ạ?" Jisoo lắp bắp nói

" Đương nhiên là được chứ nhưng về trước 3 giờ chiều là được" Jeonghan cười, ừ anh có hơi điên thật nhưng chưa điên đến mức mang em cao chạy xa bay đâu, police bắt như chơi còn trượt tốt nghiệp nữa, không đùa.

Jisoo bĩu môi, tưởng anh có vấn đề thật rồi mới giám thốt ra câu đấy. Dù em có khao khát ra ngoài bao nhiêu thì bản thân em vẫn biết rằng mình vẫn chưa được ra ngoài, em vẫn khá là nghiêm túc nghe lời đấy, nhưng mà được ra ngoài thiệt hả?

" Được ra ngoài thật ạ?" jisoo hỏi

" ừ, quy định nếu muốn cho bệnh nhân ra ngoài thì cần có bác sĩ đi theo, mà anh cũng được tính là bác sĩ nghiệp dư mà nên tất nhiên là được" Jeonghan nói. Xạo đó, làm gì có chuyện thực tập sinh mà còn là sinh viên năm cuối được phép cho bệnh nhân ra ngoài chứ, có mà mơ. Còn Jeonghan á? Anh kiểu gì cũng tìm đến Kim Joongsuk rồi thuyết trình một bài ca, không được thì dùng trò tẩy não chừng nào Joongsuk đồng ý thì thôi, đơn giản mà ( chắc thế) .
Jisoo lại bắt đầu chìm vào đống suy nghĩ của mình, trước giờ kể cả có bác sĩ Kim hay bác sĩ cũ em đều không được phép ra ngoài, chỉ cần bước ra đến cổng thôi là đội ngũ bảo vệ ở đấy đã dắt em về lại phòng rồi vậy mà giờ Jeonghan lại đề nghị em ra ngoài với ảnh sao? Định bắt cóc à? Có âm mưu gì đây?

" Được rồi, em cứ suy nghĩ đi. Anh muốn rủ em đi triển lãm sách ở Trung tâm thương mại cuối tuần này thôi, tất nhiên là phải đi cạnh anh 24/24 luôn, anh sẽ bảo bác sĩ Kim đi cùng, đồng ý hay không là tùy em mà, giờ thì về phòng thôi, anh sẽ đi lấy cơm cho em, ăn xong, nghỉ trưa xong chúng ta có thể xuống sân chơi tiếp. Nào, đi thôi kẻo bị gió lạng vào ốm giờ" Jeonghan chìa tay ra để em nắm lấy bàn tay anh đứng dậy,  dẫn em về tận phòng rồi lại ra ngoài để đi mua cơm cho cả hai đứa. Hay thật, nhờ ngày nào cũng cắm rễ bên phòng của nai con mà giờ anh tự nhiên đến mức như đấy là phòng của hai đứa vậy, trông cứ như bạn trai đi mua cơm về cho bạn trai nhỏ nhăm nhăm, cũng đáng yêu.
..........tuax2

Đánh chén xong bữa trưa, Jisoo vì no không ngủ được nên em ngồi chơi với đống đất sét còn Jeonghan ngồi bên cạnh lướt điện thoại cập nhật tình hình hôm nay, bầu không khí tĩnh lặng thi thoảng phát ra vài âm thanh từ chiếc điện thoại của Jeongan, biết nói gì giờ.

" Anh Jeonghan, cuối tuần này em...đi cùng anh được không ạ?" Jisoo- người phá vỡ sự im lặng của cả hai, em chăm chú vào chiếc đĩa được nặn bằng đất sét, tiếp tục chỉnh sửa vừa nói với Jeonghan, xong anh cũng rời tầm mắt của mình nhìn Jisoo mà nói

" Được chứ, anh đã nói rồi mà. Anh muốn dẫn em đi triển lãm sách, vậy em có muốn đi không nào?" Jeonghan chống tay lên bàn nhìn Jisoo chìu mến hỏi

" Có ạ, nhưng anh bảo có bác sĩ Kim đi cùng đấy"

" Ừ, có bác sĩ Kim đi cùng mà" được rồi, để tối về anh sẽ năn nỉ người chú thân yêu của mình đi cùng chứ anh đã nói với bác đâu:)) ( Jeonghan có hiếu)

" À, nhưng có một điều kiện để anh dẫn em đi cùng"

" dạ? Điều kiện?" Jisoo giờ mới rời tầm mắt nhìn sang Jeonghan...sao trông anh cứ gian gian thế nào ấy

" Ừm, em gọi anh là Hannie đi rồi anh dẫn em đi" Jeonghan cười gian nói

" DẠ? Cái này..."

" Nào, không phải em coi anh là bạn là anh trai sao. Anh gọi em là "joshuji" mà em cứ chỉ gọi anh là Jeonghan, nghe xa cách ghê gớm luôn. Gọi " Hannie" mới gần gũi nè" Jeonghan hơi bĩu môi trong khi nói, nũng nịu với Jisoo

" Nha, vậy từ giờ gọi là Hannie hoặc Han hyung nha, nghe được mà"

" Nhưng như thế không đ-được phải phép đâu anh với cả em nhỏ hơn an-"

" Em chê anh già hỏ? Anh buồn lắm á, Joshuji thấy anh già nên không gọi biệt danh với anh đúng không? Vậy mà coi anh là bạn là anh trai bla bla" Jeonghan dẩu môi lên nói trưng lên bộ mặt bị tổn thương với Jisoo khiến em cũng phải ong ong cái đầu

" Thôi được rồi. Em gọi anh như vậy là được chứ gì....um.. H-han..nie"
Đến vế sau, giọng Jisoo nhỏ dần, khuôn mặt của em bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua chín. Tuy nói nhỏ nhưng Jeonghan vẫn nghe thấy, mà anh đâu dễ gì bỏ qua cơ hội này, tính chọc ghẹo người khác trỗi dậy

" Hả? Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ"

Nào đâu chịu tha cho nai nhỏ, cứ động đến việc muốn nhìn khuôn mặt ngại ngùng của em là y như rằng anh sẽ mọc thêm hai cái sừng ác quỷ đỏ chót trên đầu.
"...."
Jisoo nhìn tên ác quỷ trước mặt, biết rõ là mình bị trêu nữa rồi nhưng không thể làm gì cái người lớn hơn mình 5 tuổi kia. Người lớn gần như phải thận trọng mỗi lúc trêu em, sợ rằng em sẽ bất ổn bất cứ lúc nào, nhưng bản thân Jisoo không phải như vậy, chỉ cần không động chạm gì đến quá khứ hay bản thân em thì em gần như là bình ổn, với cả hiện giờ em đang cố cải thiện bản thân rồi nha

" Ha-hannie! Han Hyung! Như vậy được chưa ạ?"

Em trai họ Hong thở dài, mệt mỏi với trẻ trâu đã lớn thật. Jeonghan thì đạt được mục đích, thỏa mãn gật đầu hài lòng
" Đó, đơn giản mà, chưa quen thì cứ tập dần sẽ quen. Chiều nay cứ gọi anh như vậy rồi sẽ quen, còn giờ thì đi nghỉ trưa đã, chiều mới có sức mà chơi"

" Nhưng em chưa buồn ngủ"

" Không được, sáng nay chơi nhiều như thế cần phải nạp năng lượng cho buổi chiều không thì sẽ dễ mệt nên giờ phải đi ngủ thôi"

Jisoo cam chịu quay về chiếc giường thân yêu của mình nằm xuống, có lẽ Jeonghan nói đúng em nô nhiều đến nỗi vừa mới nằm xuống chưa đầy 10 phút em đã đi vào giấc ngủ. Jeonghan tiến lại gần đắp chăn lên đến cổ cho em rồi kéo chiếc ghế đến bên cạnh giường của em ngồi đọc sách thi thoảng sẽ ngó em một lúc.
Bầu không khí yên lặng quay trở lại, lần này không phải sự chán nản, khó xử mà nó mang lại sự yên bình,nhẹ nhàng, ngọt ngào của người bạn nhỏ mang đến cho người lớn hơn.

Cả nhà cho sốp xin lỗi nha,  mấy nay sốp bận quá không có thời gian ra chap🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com