danube
Đêm, ánh trăng huyền ảo nhè nhẹ buông xuống bên cây dương cầm trắng một màu tinh khôi. Vẻ mĩ miều dịu dàng trải trên những khuôn nhạc, Doãn Kỳ trên tay cốc bia thơm lừng, thơ thẩn hướng ánh mắt tới sông Danube. Hệt như người ấy, tĩnh lặng và dịu yên.
Rồi gã ngồi xuống bên cây dương cầm, từng ngón tay lướt nhẹ lên phím đàn đen trắng. Giai điệu bắt tai của bản sonata ánh trăng vang lên trong căn phòng tối, cái bóng mập mờ của gã leo lắt được chút phần nào từ cây nến cỏn con đặt trên khung đàn. Giây phút đầu nó mang cho ta cảm giác thật nhẹ nhàng, pha chút sâu lắng và buồn tủi là thứ nhiều hơn cả. Sang tới phần thứ hai, bản sonanta ấy lại mang đến dư vị tươi tắn, hạnh phúc xen lẫn mùi hy vọng.
Doãn Kỳ là nhạc công chính của nhà thờ tại Regensburg - một thị trấn bé nhỏ và đầy mộng mơ, hấp dẫn với hai mặt tương phản, một bên là đá với hàng ngàn công trình xây dựng và tòa nhà cổ bách niên trơ gan cùng tuế nguyệt, còn một bên là mênh mông nước cùng dòng Danube uốn quanh, chính nó đã hấp dẫn gã với niềm thiết tha được đặt chân lên cây cầu cổ kính được làm bằng đá ấy.
Bản thân Doãn Kỳ thiết nghĩ rằng cả đời này mình sẽ sống trong đơn độc và dương cầm sẽ là bạn tương giao của gã. Vậy thôi cũng làm gã đủ vui rồi nhưng nào có ai ngờ được, cũng chính tại đây, gã được hưởng thụ dư vị ngọt ngào khi mối tình đầu chớm nở, đơn phương thích một người hoá ra là như thế. Gã muốn ôm, muốn ghì chặt cơ thể mang mùi hương của loài ly thanh nhã ấy và nhiều hơn cả, Doãn Kỳ muốn thủ thỉ những lời mật ngọt bên tai Thạc Trấn, rằng, " Em yêu anh."
Nhưng người ấy lại nỡ lòng nào gạt phăng gã ra, chẳng để lộ chút gì là đau đớn hay tiếc nuối. Dù cho Doãn Kì biết rõ Thạc Trấn cũng có cảm giác với mình, đó là tình yêu, không còn là gã đơn phương mà chính là tấm lòng của cả hai vẫn ngời ngời ra đó, tại sao anh lại từ chối? Vì sao lại né tránh gã như vậy?
Gục mặt xuống phím đàn, gã nhắm mắt lại, mặc cho cái tiết trời khắc nghiệt này quấn chặt lấy thân thể và làm chân tay mình lạnh cứng. Lòng thầm mong sao giờ khắc này người ấy chạy tới đây và ôm gã một cái thật chặt, còn cần gì hơn nữa chứ? Tiếc là điều đó là không thể mất rồi, Thạc Trấn đã từ chối Doãn Kỳ một cách không thể nào lạnh lùng hơn. Mặc cho con tim vẫn chất chứa bóng hình gã, vẫn ngất ngưởng trong sự ảo mộng của những cơn mơ.
Vẫn còn đó hồi ức về buổi chiều nắng đẹp của ngày đầu tuần đầy năng lượng, Doãn Kỳ lấy hết dũng khí vốn có của mình, tới cửa hàng hoa của bác Florist, đưa 2 rpf để đổi lấy bó ly trắng thơm lừng. Gã rất xem trọng ý nghĩa của từng loại hoa, ly trắng giống người ấy, và với mong muốn cho anh một đời sống trong hạnh phúc.
Lang thang quanh thị trấn để kiếm tìm bóng dáng người thương, mà sao không thấy. Quán rượu, tiệm may, nhà thờ đều chẳng có. Rừng hạnh bên sông Danube bất chợt hiện ra trong đầu gã, đó là nơi họ lần đầu gặp mặt. Khi ấy, Doãn Kỳ mới chuyển đến được vài ngày, chưa theo kịp với nhịp sống chốn đây. Vào buổi trưa, gã thường đặt lưng xuống nền cỏ mượt và đánh một giấc thật là sâu, lanh lảnh thanh âm của chim chóc quyện vào mùi quả hạnh thơm lừng. Chúng như một liều thuốc ngủ khiến gã say đắm đến bỏ mặc hết tất cả phòng bị mà chìm vào mộng đẹp.
"Này cậu gì ơi, sẩm tối rồi đó, thức dậy và về thôi!"
Doãn Kỳ cau có mở mắt, lời càu nhàu chưa kịp thốt ra thì gã đã tự động ngậm chặt miệng lại. Đương đâu gã ngủ nhiều quá nên mắt bị lú lẫn rồi chăng?
Sao mà đẹp thế?
Có thể là gã vẫn đang ở trong mơ.
Người lạ mặt kia chẳng hề nghe thấy chút gì phản ứng của gã, lông mày đẹp khẽ nhăn, "Trong này nhiều sói lắm, cậu không sợ hả?", nói đoạn anh ta lấy ra từ trong chiếc làn tre vài quả hạnh thơm phưng phức, đặt lên tay Doãn Kỳ:
- Mới hái đó, đảm bảo với cậu là ngon bá cháy!
Bấy giờ gã mới tỉnh người, ngồi bật dậy vội với tay ra cầm lấy quả hạnh, lột vỏ chúng từng chút một. Chẳng nói chẳng rằng mà đưa một nửa cho cái người lạ mặt kia.
Anh ta cười cười, nhận lấy nửa phần được chia rồi ngồi xuống nền cỏ mơn mởn xanh, tách hai múi ra và đưa lên đôi môi căng mọng, hai mắt khẽ híp lại đầy hưng phấn bởi sự chua chua ngọt ngọt của nó, "Ngon mà, nhỉ?"
"Mà cậu tên gì đó? Nhìn mặt cậu lạ lắm, không giống như đã ở đây lâu ngày, ắt hẳn cậu mới chuyển về đi?"
"Ơ kìa sao không trả lời, để cho cậu bớt ngại thì tôi giới thiệu trước nhé! Tên tôi là Thạc Trấn, năm nay mới có tròn hai mươi bảy tuổi thôi, nom người cậu thế này thì nhỏ tuổi hơn tôi là cái chắc!"
"Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ."
"Ơ còn tuổi? Cậu bao nhiêu thế?"
"Nhỏ hơn anh một."
"Làm bạn với tôi nhé?"
"Ừm."
Doãn Kỳ thoáng nhìn thấy chút gì đó vui vẻ len lỏi tận sâu trong đôi mắt của Thạc Trấn, chợt lóe lên rồi lại vội tắt, giờ nó cụp xuống, ẩn mình dưới hàng mi cong, khẽ giấu diếm đi nỗi buồn rầu. Chẳng thể nào kìm lòng được, gã kéo gần khoảng cách của cả hai bằng những lần dịch chuyển nhẹ. Giờ đây, gã và anh ngồi cạnh nhau, vai kề vai, chẳng nói chẳng rằng gì mà chỉ lặng im ngồi hưởng thụ làn gió mát hiu hiu thổi.
Và cứ như vậy, an nhiên cạnh nhau, bầu bạn cũng được một năm rồi.
Thạc Trấn là mặt trời chói sáng, còn gã nguyện làm bông hoa hướng dương nhỏ bé hấp thụ những tia ấm áp ấy, âm thầm dõi theo anh.
Một năm này, Doãn Kỳ mới được chiêm nghiệm thêm hàng tá điều mới mẻ trong cuộc đời gã. Có đối tượng mà mình thầm thương trộm nhớ, học nấu ăn, khoác trên người những màu áo quần sặc sỡ và thêm cả hàng tỉ tỉ điều thú vị mà trước giờ gã cho là nhạt nhẽo nữa.
Đi thẳng từ nhà thờ đến rừng hạnh, Doãn Kỳ tới ngay thềm cỏ chỗ lần đầu hai người gặp nhau.
Đúng như gã nghĩ, Thạc Trấn say sưa trong giấc mộng của anh. Tay vẫn chẳng chịu buông quả hạnh. Doãn Kỳ cố gắng nhấc từng bước thật nhẹ, gã tiến tới gần và nằm xuống cạnh anh. Nhìn mà xem, ai mà đẹp trai thế kia? Cái đường nét ngây thơ khi ngủ, bờ môi mọng hé mở, mấp máy như khẽ gọi tên ai đó phía bên trong mộng đẹp.
Doãn Kỳ.
Là gã, anh gọi tên gã. Mừng phát điên, nếu như không phải dè chừng vì sợ phá hỏng mộng đẹp của anh người thương thì gã sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng mất. Dù cho bản thân gã đã lờ mờ đoán ra được tình cảm của anh, nhưng đôi khi Doãn Kỳ lại sợ chúng chỉ là ảo tưởng mà gã thêu dệt mà thôi. Vui sướng tột cùng, đặt bó hoa sang một bên, gã tung những cú đấm trong không trung, miệng cười như thể chẳng bao giờ tắt được vậy.
Ổn định lại tinh thần, gã chỉnh trang lại mái tóc, chống tay nằm nghiêng, si mê ngắm nhìn Thạc Trấn, chẳng mấy chốc mà hai con mắt gã lim dim, rồi dần chìm vào mộng đẹp bên cạnh người kia.
Thạc Trấn tỉnh dậy là lúc Doãn Kỳ đang ngủ li bì, chớp chớp đôi hàng mi dài, chép chép miệng, anh giật mình thon thót khi nhìn thấy gã nằm cạnh mình. Rụt rè đưa tay chạm vào gò má người thương, lướt đến sống mũi và cả bờ môi mềm.
Không thể phủ nhận một điều rằng anh yêu Doãn Kỳ rất nhiều.
Anh nghĩ giờ em ấy đang ngủ ngon như vậy, liệu hôn một cái nhẹ lên gò má thì có bị phát hiện không nhỉ?
Liều mình thừ một lần, bởi quá đỗi cám dỗ đi mất thôi, Thạc Trấn nín thở, rướn người sang để chạm nhẹ vào gò má ấy.
Doãn Kỳ có mùi bạc hà.
Thơm chết đi được.
Có vẻ như anh đã đánh thức gã mất rồi. Doãn Kỳ dụi dụi mắt, theo phản xạ nhìn sang phía anh người thương, tại sao gã lại ngủ nhỉ? Gã ngủ được bao lâu rồi?
- Em ngủ nom đáng yêu chết đi được..
Thạc Trấn cười cười nhìn gã, giả vờ như chưa hề có cái chuyện là anh đã hôn trộm gã, nhưng vành tai thì đã đỏ ửng lên rồi. Chợt anh phát hiện ra bó hoa, chẳng thể giấu nổi sự tò mò:
- Bó hoa kia đẹp quá chừng.. bé yêu đem đi tặng ai thế?
- Đừng gọi em là bé yêu, em thích anh, vậy nên anh phải gọi em là người yêu.
Doãn Kỳ ngắt lời Thạc Trấn, trong lòng rối như tơ vò. Mặt mày đỏ phừng phừng, quên mất là vẫn còn bó hoa nằm ngả nghiêng đó. Thầm mắng mình đần độn, gã với lấy bó hoa và đưa lên trước mặt anh:
- Em thích anh, vô cùng thích. Từ lần đầu gặp mặt là Doãn Kỳ này đã hồn lỡ sa vào đôi mắt của người tên Thạc Trấn rồi, đồng ý yêu em nhé?
Thạc Trấn im lặng hồi lâu.
Anh không nhận bó hoa đó và bỏ về, chỉ để lại một câu "Xin lỗi."
Doãn Kỳ đơ mặt ra đấy, gã không hiểu. Tại sao anh lại từ chối cho dù cả hai trái tim đều đang hướng về nhau? Trong giấc mơ, anh còn gọi tên gã nữa mà?
Gã lấy những quả hạnh còn sót lại dưới nền cỏ xanh rì, run rẩy bóc từng quả một rồi đưa chúng lên miệng. Chua chát quá, sao lại đắng thế nhỉ?
Co ro ngồi đó, gã khóc. Không phải là nức nở, chỉ là từng giọt lệ mặn đắng thì nhau rơi xuống, gã cắn chặt môi, cố để cho mình không được phát ra tiếng.
Thạc Trấn từ một cái cây gần đó, anh cũng khóc.
Uể oải uống một hụm bia, Doãn Kỳ thở dài thườn thượt, anh tránh mặt gã. Không còn tới rừng hạnh nữa, đôi khi vô tình chạm mặt nhau thì anh cũng chạy trối chết, chẳng hề cho gã một cơ hội nói chuyện nào. Gã đi bộ ra bờ sông Danube. Không mặc áo lông, chẳng quàng khăn để làm ấm cổ, gã cứ đơn độc bước ra mỏm đá gần đó, mặc cho cái giá lạnh ập đến làm thân thể tê cứng vì rét buốt. Doãn Kỳ dừng lại cho tới khi đứng sát mép bờ, tháo đôi tất ra, gã đưa chân chạm xuống nước, làm xao động sự yên tĩnh của dòng sông dịu hiền.
"Trăng.."
"Doãn Kỳ, đứng yên, đừng có mà làm điều dại dột!"
Thạc Trấn hét toáng lên, anh vội vã chạy tới ôm chặt lấy người gã, anh sợ hãi run bần bật. Mạng sống trân quý như thế, tại sao em ấy lại có suy nghĩ tiêu cực vậy?
Trong đầu gã nảy số rất nhanh, mỡ đưa tận miệng như vậy, ngu gì mà không dùng thìa múc vài miếng? Điều chỉnh lại trạng thái, Doãn Kỳ trưng ra vẻ mặt ủ dột, vùng vẫy kết hợp với cái miệng hoạt động không ngừng:
- Anh để em chết đi, biến mất khỏi cuộc đời chó chết này luôn cũng được. Không có anh thì làm gì còn sự nhiệm màu nào nữa đâu khi người em thích lại không thương mình, bỏ em ra..
Thạc Trấn chặn những cú la hét của gã bằng một nụ hôn.
"Nghe kĩ này Doãn Kỳ, Thạc Trấn này yêu em rất nhiều, nhiều tới mức một ngay không gặp mà anh đã nhớ phát điên, và phải lẩn vào bụi cây đầy muỗi này để ngắm bóng hình của em cho thỏa nỗi nhớ.."
Gã sướng điên người, rồi cũng lại chóng buồn trở lại, "Thế tại sao anh không chấp nhận lời tỏ tình của em?"
Thạc Trấn ấp úng, "Bởi.. bởi thật ra anh không có tốt đẹp gì cho cam đâu, anh sợ..sợ khi ta yêu nhau rồi thì em sẽ dần ghét đoạn tình cảm này, hối hận khi đã tỏ tình với anh..", nói rồi anh chớp chớp đôi mắt long lanh ấy nhìn gã, lại cụp xuống không dám đối diện với Doãn Kỳ.
Bật cười trước câu trả lời của anh, dịu dàng vuốt ve mái tóc màu nâu sậm ấy, "Ngốc ạ, em yêu anh, sẽ chẳng bao giờ hối hận.", gã thề thốt với Thạc Trấn.
Và đêm hôm ấy, trăng thật tròn và đẹp.
Họ thủ thỉ những gì thầm kín nhất, những đam mê và trao nhau những nụ hôn nồng cháy.
Cũng vào đêm hôm đó, Doãn Kỳ kết thúc bản sonata Ánh trăng bằng cung Presto agitato, và chớm nở tình yêu thật đẹp với Thạc Trấn.
_______
đoản được viết bởi bún, mong các bạn tận hưởng một cách hạnh phúc nha. yêu mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com