Chương 20
Mẫn Doãn Kỳ nhíu chặt mày, quay lại nhìn Lưu Vân, trong ánh mắt toàn là sự lạnh lẽo.
Lưu Vân có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đó của Vương gia. Nhưng nhớ ra nàng ta thua Trí Mẫn thì tức giận lại nổi lên. Bàn tay trắng nõn mơn trớn lên khuôn mặt tuấn tú như tạc bằng ngọc của hắn, nàng cười yêu mị:
- Vương gia chịu nghe thiếp nói chuyện rồi sao?
Mẫn Doãn Kỳ bắt lấy bàn tay đang làm càn trên mặt mình, rít qua kẽ răng:
- Nói!
Nàng ta cười nhạt:
- Vương gia, đứng ngoài này nói chuyện, người không sợ kẻ nào có ý đồ xấu nghe thấy... lại đi nói linh tinh sao?
Mẫn Doãn Kỳ nghi ngờ nhìn Lưu Vân, sau đó hất tay nàng ta ra, đi thẳng đến bàn làm bằng gỗ đàn hương, ngồi xuống. Lưu Vân nhìn Mẫn Doãn Kỳ đầy thâm ý: (nách bà này chắc thâm lăm)
- Chắc Vương gia cũng biết thiếp là đứa con duy nhất của Lưu gia? Vì vậy thiếp muốn gì là được, không bao giờ phải chịu ủy khuất. Nhưng gần đây thiếp lại bại dưới tay Trí Mẫn, ngài nghĩ xem... cả Lưu gia làm gì để yên. Hẳn Vương gia cũng biết, thế lực của phụ thân thiếp trong triều không hề nhỏ, vậy nên... muốn tạo chút chứng cứ Thừa thướng âm mưu tạo phản không có khó đâu.
Ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ toát lên sự thâm hiểm đáng sợ:
- Trắc phi là đang đe dọa bổn vương?
Lưu Vân cúi người:
- Thiếp không dám!
Mẫn Doãn Kỳ cười thâm trầm lạnh lẽo:
- Nàng nghĩ nàng lừa được bổn vương? Phụ hoàng và Thừa tướng là bằng hữu từ bé đó. Làm gì có chuyện phụ hoàng tin?
Nàng ta nhếch miệng:
- Chứng cứ rành rành như thế, lại còn có sức ép từ phe cánh của Lưu gia. Ngài nghĩ Hoàng thượng không xử lý sao? Tội tạo phản... nhẹ thì cũng giết hết phủ Thừa tướng.
- Ha ha...! Bổn vương nghĩ nàng lên giữ lại chứng cứ giả đó để sau này giúp bổn vương đi.
Mẫn Doãn Kỳ cười lớn. Lưu Vân nhíu mày, nghi hoặc nhìn Mẫn Doãn Kỳ.
---
Trí Mẫn vừa lúc đến thư phòng, thoáng ngạc nhiên vì xung quanh không có một ai canh giữ. Tiến bước về cửa thư phòng thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Lưu Vân, nàng nghĩ bổn vương yêu Trí Mẫn? Bổn vương mới là không thèm loại nam nhân như thế. Chẳng qua cậu là ái tử của Tướng gia, mà nếu bổn vương có sự ủng hộ của Tướng gia vậy thì đế vị nằm trong tầm tay rồi.
Giọng nói ngon ngọt của Lưu Trắc phi vang lên:
- Vậy là Vương gia chỉ muốn lợi dụng cậu ta?
Hắn trả lời chắc chắn:
- Đúng! Sau khi lên ngôi, liền mượn chứng cứ đó loại bỏ Thừa tướng phủ. Ngôi vị hoàng hậu đương nhiên thuộc về nàng.
Trí Mẫn nhắm chặt mắt lại. Cậu không tin, cậu tuyệt đối không tin. Hắn... hắn chỉ nói đùa thôi. Cậu tuyệt vọng cực độ, nước mắt chảy ra. Nam nhân vừa nói lời tuyệt tình đó, đêm qua còn ôm cậu trong lòng, thì thầm nói yêu cậu.
Cậu không nhớ mình về Phác Uyển viện bằng cách nào, cũng không nhớ Tiểu Quốc đã nói những gì? Cậu chỉ biết, cậu vừa thấy Tiểu Lệ thì dặn nàng không được cho ai biết cậu đến thư phòng, Vương gia mà có đến thì bảo cậu đi nghỉ rồi. Cậu khóc rất nhiều, rất nhiều.
----------
Nhìn Lưu Vân đi xa, Mẫn Doãn Kỳ hạ giọng gọi ám vệ. Một ám vệ từ trong chỗ tối bước ra, cung kính chắp tay:
- Thuộc hạ tham kiến Vương gia! Vương gia có gì sai bảo?
Mẫn Doãn Kỳ âm trầm gõ tay lên mặt bàn:
- Ngươi và mấy người nữa đi điều tra xem có những ai thuộc phe cánh Thái phó? Rồi điều tra kĩ xem họ tạo ra những chứng cứ gì để vu khống Thừa tướng!?
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hắc y nhân đó phi thân ra ngoài.
Mẫn Doãn Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, hắn phải kéo dài thời gian để Thái phó không dâng tấu kể tội, trong khi đó sẽ cho người cấp tốc điều tra rồi loại bỏ bằng chứng giả. Bây giờ hắn phải loại bỏ hết những điều nguy hiểm đến Trí Mẫn. Trong đầu hiện lên nụ cười tỏa nắng của Trí Mẫn thì khóe môi không khỏi nhếch cao. Lại nhớ đến sắc trời không còn sớm, vội vàng dùng khinh công bay đến Phác Uyển viện của anh.
---------Phác Uyển viện----------
- Vương gia cát tường!
Tiểu Quốc đứng canh ngoài phòng, thấy Vương gia đến thì cung kính hành lễ. Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, nhìn Phác Uyển viện chìm trong im lặng, phía phòng ngủ tối om. Hắn nhìn Tiểu Quốc, hỏi:
- Vương phi đâu? - Tiểu Quốc cắn môi:
- B... Bẩm Vương gia! Vương phi... thấy trong người... không được khỏe. Nên... nên đã đi nghỉ sớm. Người còn... còn căn dặn nô tỳ... nếu... nếu Vương gia có đến thì bảo ngài về Ỷ Lãnh các nghỉ ngơi, không cần lo lắng cho Vương phi.
Lông mày Mẫn Doãn Kỳ nhíu càng chặt, hỏi:
- Vương phi bị làm sao? Đã mời đại phu chưa?
Tiểu Quốc thầm rủa trong lòng. Vương gia đại nhân a, người về nhanh cho nô tỳ nhờ. Nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì:
- Vương gia yên tâm, Vương phi chỉ là... bị... bị đau bụng thôi. Đại phu nói Vương phi bị... đầy bụng, đã kê thuốc uống rồi.
Hắn ừm nhẹ một tiếng:
- Vậy hãy chăm sóc cho Vương phi thật tốt, bổn vương không ở lại quấy rầy.
Hắn quay người, hướng Phác Uyển môn đi ra. Còn Tiểu Quốc thì thở phào nhẹ nhõm. Y là lần đầu tiên nói dối a! Đã thế lại còn nói dối Vương gia nữa. Sợ phát khiếp à!
Mẫn Doãn Kỳ đi được mười bước thì lại quay đầu lại hỏi Tiểu Quốc làm y hết cả hồn:
- Vương phi..... có nhờ ngươi đưa thứ gì cho bổn vương không?
Tiểu Quốc lắc đầu nguây nguẩy:
- Không có!
Mẫn Doãn Kỳ ỉu xìu rời đi.
----------
Sáng hôm sau Tiểu Quốc cầm bát canh móng dê, khuyên nhủ Trí Mẫn:
- Vương phi! Từ tối qua đến giờ người chưa có ăn gì, người phải ăn một chút đi chứ.
Trí Mẫn tâm đang rất đau, lấy đâu ra muốn ăn:
- Ta không ăn, em mang đi đi!
Tiểu Quốc càng lo lắng:
- Vương phi, người cũng phải uống chút canh bồi bổ sức khỏe chứ! Cứ như này người sẽ gục mất.
Trí Mẫn gắt lên:
- Ta đã nói ta không ăn. Ta muốn ở một mình.
Tiểu Quốc gào khóc:
- Vương phi, rút cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Người từ thư phòng tìm Vương gia trở về lại cứ khóc suốt. Nô tỳ hỏi người cũng không nói gì. Người có biết nô tỳ lo lắm không?
Trí Mẫn hít sâu kìm nước mắt:
- Thôi được rồi, ta ăn một chút.
Nhận lấy bát canh từ tay Tiểu Quốc, múc một thìa đang định cho nên miệng thì ngửi thấy mùi thức ăn, phát ngấy. Cảm giác buồn nôn ập lên cổ họng
"ọe" Tiểu Quốc lo lắng vuốt lưng cho cậu:
- Vương phi, người... người không sao đấy chứ?
Trí Mẫn vô hồn nhìn vào hư không, hỏi:
- Vương gia đâu?
Tiểu Quốc lau nước mắt, thút thít thưa:
- Vương gia á? Vương gia... hình như ngài ấy đến phủ tướng quân của Hoàng Phủ công tử rồi. Bọn họ là bằng hữu mà.
Cậu như xác sống nhìn Tiểu Quốc:
- Tiểu Quốc! Ta cảm thấy hơi đói bụng. Mà canh móng dê kia cứ ngửi thấy lại buồn nôn. Hay là... em đi làm điểm tâm cho ta nhé! Ta có chút thèm ăn bánh hoa mai em làm. Nhớ là phải hoa mai tươi vừa mới hái trên cây nhé, như vậy bánh mới ngon.
Tiểu Quốc đang lo lắng Vương phi nhà mình không chịu ăn gì, lại còn nôn ọe. Giờ thấy Vương phi nói thèm ăn, nàng không chút nghi ngờ vui vẻ đi làm ngay. Trí Mẫn đợi Tiểu Lệ đi rồi, vội vàng đến phía tủ quần áo lấy đồ. Hôm qua được Tiểu Quốc dạy cách làm bánh hoa mai, công đoạn cũng khá phức tạp, đặc biệt là hái hoa nữa. Phải chọn những bông hoa mới nở như vậy bánh mới thơm và ngon. May mà ở Vương phủ có những thợ làm vườn giỏi, ủ cây mai được cho đến cuối tháng hai bây giờ.
Thu xếp xong đồ đạc, chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi xuống đất. Nhặt lên xem, thì ra là chiếc khăn mây ngũ sắc mà Tiểu Quốc thêu tặng cậu hồi sinh nhật. Khẽ vuốt ve chiếc khăn, một giọt lệ rơi xuống rồi nhòe ra cái khăn. Tiểu Quốc à! Ta xin lỗi. Ta không thể dẫn theo em cùng bỏ đi. Vì sau khi xem nhiều phim và đọc nhiều tiểu thuyết, ta đã rút ra kết luận: có đi trốn thì cũng không nên dắt theo người nói nhiều như Tiểu Quốc. Rất phiền phức a.
--------------
Mẫn Doãn Kỳ vừa đặt chân vào cổng Tam Vương phủ đã thấy một a hoàn mặc y phục hồng- màu y phục dành cho người hầu trong vương phủ vội vàng chạy ra. Nhìn kỹ lại là a hoàn thiếp thân bên người Trí Mẫn. Tiểu Quốc hốt hoảng chạy đến. Không nghĩ gì đến hành lễ mà vừa khóc vừa nói:
- Vương gia! Vương gia! Vương... Vương phi mất tích rồi!
Câu nói đó như sét đánh ngang tai, hắn không tin hỏi lại:
- Ngươi... Ngươi vừa nói... cái gì?
Tiểu Quốc khóc nấc lên:
- Vương... Vương phi nói... thèm ăn bánh... hoa mai nô tỳ làm nên sai nô tỳ đi làm. Đến... đến khi nô tỳ quay lại thì đã không thấy Vương phi đâu... đâu nữa. Nghĩ người chỉ đi dạo hoa viên nên nô tỳ đã... đi tìm. Nhưng tìm mãi không thấy... Khi quay lại Phác Uyển viện thì phát hiện tủ quần áo thiếu mất mấy bộ, ngoài ra trang sức còn bị lấy hết nữa.
Hắn tự trấn an mình Trí Mẫn chỉ lại trèo tường trốn phủ đi chơi như lần trước. Quần áo, trang sức... y... y chỉ là đem đi quyên góp thôi. Có Tại Hưởng đi cùng y rồi... sẽ không sao. Mẫn Doãn Kỳ trở lại thư phòng mà lòng nóng như lửa đốt. Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau thì Nam Tuấn phi thân vào thư phòng. Tâm trí hắn đang căng ra như dây đàn, vội hỏi:
- Trí Trí...y... - Tại Hưởng chắp tay hối lỗi:
- Thuộc hạ vô năng, để mất dấu Vương phi rồi.
"Rầm!"
Mẫn Doãn Kỳ tức giận đập mạnh xuống bàn. Đường đường là thủ lĩnh ám vệ mà lại mất dấu một nam nhân không chút võ nghệ? Tức giận như vậy nhưng hắn vẫn nghĩ Nam Tuấn cũng đã tận lực rồi. Điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi:
- Cụ thể?
Tại Hưởng chấp tay bẩm báo:
- Thuộc hạ bám theo Vương phi từ khi người trèo khỏi Vương phủ. Người mặc y phục xanh lam, đội mũ có mạng che. Rồi Vương phi ghé vào một khách điếm, đến khi ra khỏi đó lại đi rất lòng vòng suốt nửa canh giờ. Thấy lạ, thuộc hạ đã chặn đường. Nhưng... đó không phải Vương phi nữa mà là nam nhân khác.
Mẫn Doãn Kỳ hít một ngụm khí lạnh, gật đầu:
- Mẫn Mẫn! Ngươi dám dùng kế ve sầu thoát xác. Được lắm, không hổ danh tài nhân. Phát lệnh khẩn cấp truy tìm Vương phi. Nhớ là không được làm cậu bị thương.
------------------
Trí Mẫn một thân y phục màu nguyệt bạch đơn giản, dạo bước đi về phía cổng thành. Cậu xuyên không tới đây nên trở thành kẻ mù đường. Cậu không biết mình sẽ đi đâu? Đến đâu? Sống ở đâu? Cậu chỉ có một ý niệm đó là rời khỏi kinh thành, rời khỏi Mẫn Doãn Kỳ, cách càng xa hắn càng tốt. Cậu không muốn trở thành con rối cho kẻ khác lợi dụng, đặc biệt kẻ đó lại là nam nhân mình yêu.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng thành thì nghe thấy đằng sau một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Trí Mẫn khẽ nghiêng đầu quay lại nhìn thì phát hiện ra người cầm ngàylà Tại Hưởng Khỏi cần nói cũng biết là nhận lệnh đi tìm cậu rồi. Lo lắng sẽ bị phát hiện, xốc lại tay nải đang đeo bên vai, chân bước nhanh về phía trước.
----
- Vương gia! Vẫn chưa có tin tức của Vương phi! - Ám vệ lo sợ bẩm báo. Mẫn Doãn Kỳ kìm lại cảm giác muốn giết người cho hả giận của mình, rít qua kẽ răng:
- Lui xuống! Tiếp tục tìm kiếm. Mẫn Mẫn, rút cuộc ngươi đã ở đâu trong một tháng qua? Ngươi có sống tốt không? Nhớ ta không? Ta nhớ ngươi lắm. Vì sao ngươi lại bỏ đi vậy?
--------------
Sau một tháng bôn ba vất vả, cuối cùng Trí Mẫn cũng tới thành Sơn Thủy. Nơi này được gọi như thế vì có rất nhiều cảnh đẹp giữa núi sông đan xen hài hòa, rất thích hợp để du ngoạn. Đang đi giữa đường Trí Mẫn gặp một đám rước dâu, tiếng kèn trống nhộn nhịp, người xem đám rước rất đông. Chợt nhớ đến Tứ Vương gia Mẫn Lãnh Thần và Linh Băng Quận chúa tháng ba là thành thân, giờ cũng đã qua rồi. Mặc dù đối với cậu, bọn họ không phải thân từ bé như Trí Mẫn cổ đại, nhưng gần một năm chơi với nhau, cậu thấy họ rất tốt. Không biết họ giờ thế nào? Bất ngờ đầu truyền đến cảm giác chóng mặt hoa mắt, cậu vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh. Đợi tỉnh táo một chút, nhìn phía trước có y quán, cậu liền bước nhanh đến đó. Từ lúc bỏ đi đến giờ, anh rất hay bị như vậy. Đã thế còn cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ọe.
----
Nay đăng thông báo làm mọi người sợ nên bây giờ đăng 1 chương coi như hối lỗi.
Cũng như đã nói ở Chương 19 là mình sẽ tạm ngưng đăng truyện 3 ngày nhưng do có một số việc ập đến nên mình sẽ dừng 1 thời gian ngắn ạ. (Cái này mình không chắc khi nào sẽ quay trở lại nhưng chắc 5/9 sẽ tiếp tục)
Rất xin lỗi các đọc giả dù hồi trưa có gửi thông báo rồi nhưng chiều nay có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ạ.
Cảm ơn mọi người nhiều.
Hẹn 5/9 ( hoặc hơn) sẽ quay trở lại nha.
Chúc mọi người ngủ ngon 😴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com