Chương 1
Phác Trí Mân, một thiếu niên với gương mặt còn mang nét ngây thơ của tuổi trẻ, giờ đây chỉ còn lại một phần nhỏ những gì đã mất. Sau khi gia đình y bị tàn sát trong một cuộc chiến khốc liệt, y bị bán làm nô lệ, trôi dạt vào một thế giới tối tăm mà chính y cũng không thể tưởng tượng nổi. Những vết thương tâm hồn và thể xác đã trở thành những ký ức đau đớn, hành hạ từng phút giây của cuộc sống tăm tối. Trái tim y, vốn đầy ắp những hy vọng và mộng mơ, đã hóa thành băng giá, không còn chỗ cho sự tin tưởng hay tình yêu.
Ngày hôm đó, một buổi tiệc xa hoa và lộng lẫy diễn ra trong đại phủ của một danh gia vọng tộc. Ánh sáng của hàng nghìn ngọn đèn lấp lánh, hòa cùng tiếng cười nói và tiếng nhạc du dương, tạo nên một không khí tráng lệ mà Trí Mân, với tư cách là một nô lệ phục vụ, chỉ có thể đứng bên lề quan sát. Y đứng lặng lẽ trong góc phòng, đôi mắt lạnh lùng và u uất, như một viên đá tảng bị bỏ quên giữa dòng chảy của cuộc sống. Đôi tay y không ngừng làm việc, nhưng mỗi động tác đều mang theo một nỗi đau vô hình.
"Chắc chắn là không có ai trong bọn nô lệ này biết cách ăn uống như chúng ta đâu."
Một người khách giàu có, mặc bộ đồ lộng lẫy, cười nói với bạn bè, ánh mắt nhìn xuống Trí Mân với vẻ khinh thường.
"Nếu có, thì cũng chỉ là bọn cơ hàn không đáng để nhắc tới."
Một người khác chen vào, giọng điệu không hề che giấu sự châm biếm.
Tiếng cười nhạo báng vang lên giữa những cuộc trò chuyện sôi nổi, và những lời lẽ đầy cay đắng không ngừng xâm chiếm không khí. Phác Trí Mân đứng lặng lẽ, ánh mắt lấp lánh nỗi đau tột cùng nhưng không dám phản kháng. Trong thế giới này, sự nhẫn nhịn là sự sống còn của y. Cả thân thể và tinh thần y đã trở thành những dụng cụ chịu đựng, không còn chút sức lực để chiến đấu hay kêu gọi công lý.
Giữa những tiếng cười giòn giã và những cuộc trò chuyện nhộn nhịp, một bóng dáng kiêu hãnh xuất hiện. Mẫn Doãn Kỳ, công tử của gia tộc danh giá, tiến vào phòng như một làn sóng mạnh mẽ, thu hút mọi ánh nhìn. Với vẻ ngoài tuấn tú và phong thái đầy tự tin, hắn không chỉ là trung tâm của sự chú ý mà còn là hình mẫu của sự quyền lực và quyến rũ. Hắn bước đi nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, tựa như một cơn bão nhẹ nhàng mang theo sự cuồng nộ, làm thay đổi mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ dừng lại trên Phác Trí Mân, và điều này như một cú sốc bất ngờ với cả hai. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hắn va chạm với đôi mắt lạnh lẽo của Trí Mân. Những cảm xúc trái ngược nảy sinh giữa họ: sự thu hút mãnh liệt và nỗi đau thấu tận cùng. Mẫn Doãn Kỳ, với đôi mắt sáng rực như ngọn lửa bập bùng, cảm nhận được một sự kết nối vô hình với y. Trong khi đó, Phác Trí Mân, với trái tim đang lạc lõng trong bóng tối, cảm thấy như bị hút vào một cơn lốc bất ngờ.
Sự yên bình của buổi tiệc bị phá vỡ bởi một sự kiện không mong đợi. Một nhóm khách mời, với sự châm biếm và hống hách, đã bắt đầu hành hạ Trí Mân. Những tiếng cười chế giễu và những đòn roi vô lý giáng xuống y, làm cho những vết thương cũ thêm nhức nhối. Một khách mời lớn tuổi, với vẻ mặt đầy sự tàn nhẫn, cầm một cây roi bằng da, quất mạnh xuống lưng Trí Mân.
"Thứ hạ đẳng, làm việc cho đàng hoàng, nếu không muốn chịu đòn!"
Hắn gầm lên, một nụ cười nham hiểm nở trên môi.
Trí Mân không thể phản kháng, chỉ có thể đứng đó, đôi mắt nhắm chặt, âm thầm chịu đựng những đòn roi và sự chế giễu. Những tiếng cười đắc chí từ đám đông, sự tàn bạo của những kẻ hành hạ, tất cả tạo thành một bức tranh bi thảm của sự đau đớn. Trong tâm trí y, mỗi cú đánh là một nhát dao vào trái tim đã bị băng giá, mỗi tiếng cười chế nhạo là một sự xúc phạm không thể chấp nhận nổi.
Trong khoảnh khắc đau đớn, một người hầu nữ, tên là Hương Lan, từ xa nhìn thấy cảnh tượng này với sự lo lắng. Hương Lan, mặc dù không thể can thiệp trực tiếp, nhưng ánh mắt nàng chứa đầy sự đồng cảm và đau xót. Nàng lặng lẽ lùi lại, không dám tiến lên, nhưng sự lo lắng và sự căm phẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
Trong giây phút định mệnh, Doãn Kỳ không thể đứng yên. Hắn, mặc dù vẫn còn đắm chìm trong vẻ ngoài hào nhoáng của một công tử, đã không thể làm ngơ trước cảnh tượng này. Hắn lao vào, sự tức giận và lòng trắc ẩn hòa quyện thành một sức mạnh mãnh liệt.
"Dừng tay!"
Doãn Kỳ quát lớn, đôi mắt hắn lấp lánh sự giận dữ.
“Các ngươi không có quyền hành hạ một sinh mạng!”
Các khách mời, bất ngờ trước sự can thiệp của Mẫn Doãn Kỳ, lập tức ngưng tay. Một trong số đó, người đã cầm roi, liếc nhìn Doãn Kỳ với vẻ mặt không hài lòng.
"Ngươi là ai mà dám ra lệnh cho chúng ta?"
Hắn chất vấn, nhưng giọng nói đã thiếu sự tự tin trước quyền lực của Mẫn Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ không để ý đến câu hỏi đó, mà chỉ chăm chú nhìn Trí Mân. Hắn kéo y ra khỏi vòng tay của những kẻ hành hạ, đôi tay mạnh mẽ của hắn chạm vào làn da mỏng manh của Trí Mân, tạo nên một cảm giác hỗn loạn đầy cảm xúc.
Doãn Kỳ hỏi, giọng nói ấm áp và đầy sự trấn an.
"Ngươi không còn phải chịu đựng nữa. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Trí Mân nhìn lên Doãn Kỳ với đôi mắt đẫm nước, trái tim y như bị xé toạc bởi sự cứu vớt bất ngờ này. Dù y cảm nhận được sự ấm áp trong hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com