10 - một bé Sóc khác.
Lớp học hôm nay yên tĩnh lạ, Hoseok ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, hai tay cầm bánh mì đưa lên gặm từng miếng nhỏ, vị béo ngậy của vani tràn ngập khắp khoang miệng khiến tâm trạng em vui tươi hẳn lên. Em nhăm thêm một miếng nữa, cảm thấy bụng mình dường như sắp no mất rồi, nhưng bánh còn rất nhiều. Bé nhỏ nhai nhai suy nghĩ, vô thức ngước nhìn đồng hồ và xung quanh như một thói quen.
Gần mười hai giờ, Hoseok lật thời khoá biểu trong tập thì phát hiện tiết sau bộ môn tự học - vậy em có thể để bánh đang ăn dở vào hộc bàn rồi khi nào đói ăn tiếp cũng được. Bé con cười hí hửng vì ý nghĩ quá hợp lý của mình, em nhẹ nhàng gói bánh lại cài túi cẩn thận sau đó mới dùng khăn lau tay.
Sau lưng còn mấy nhóm trai lẫn gái ồn ào vừa chia sẻ cơm vừa đùa giỡn, Hoseok có thể nghe loáng thoáng tên mình qua giọng nói của vài bạn thường xuyên đánh em, sóc nhỏ yên lặng lấy tập làm bài, cố lờ đi những âm thanh kia. Em biết chắc họ cũng thấy hôm nay Hoseok khác lạ mà.
Vì bình thường trong giờ nghỉ trưa, Hoseok sẽ tiếp tục học bài trong tình trạng uể oải do đói, khi nào không chịu được nữa, tay chân run rẩy không cầm bút nổi nữa mới đi rót nước uống cho đỡ đói. Có vài bữa tốt hơn, khi em xin được vài viên kẹo từ thiện trên đường về nhà, gói ghém kỹ lắm buổi tối không dám ăn mới có đem đến lớp. Tất cả cũng vì em không có tiền, cũng không có một người mẹ chuẩn bị hộp cơm cho mình như các bạn.
Nhưng trưa nay Hoseok không đói nữa, bánh mì Yoongi cho em vừa to vừa ngon lắm. Vậy mà Yoongi cứ chê là quá ngọt sau đó đẩy vào ngực bắt em ăn hết - đúng là khó hiểu mà.
Tự dưng nhắc đến đại ca làm em nhớ quá, Hoseok cứ nhẻm miệng cười mãi, đồng điếu đáng yêu cũng theo đó mà nở rộ hai bên má, đôi mắt tròn cong thành một vầng trăng lưỡi liềm. Khiến vài đứa con trai nhìn qua đứng hình, ánh mắt cứ dán vào mặt em tựa như mất hồn.
MinJu như mọi khi đi khắp lớp để buôn chuyện. Gương mặt xinh đẹp khó chịu nhìn Hoseok đang cười ngây ngô, nó còn nhận ra dường như đám con trai đang bị em giở trò quyến rũ nên cứ chăm chăm quan sát Hoseok. Nó nhếch miệng cười nhẹ, siết lấy những ngón tay trắng trẻo sau đó quay sang ra hiệu cho hội bạn kéo đến bàn sóc nhỏ, bắt đầu lên tiếng đầy trịnh thượng.
"Bánh ngon quá nhỉ? Jung Hoseok, mày mà cũng có tiền mua thứ bánh đắt tiền này sao?"
"Aha! Không phải nó ăn trộm đó chứ?"
Một đứa trong đám phá lên trêu chọc khiến cả bọn hùa theo mà cười nghiêng ngả. MinJu bóp mặt em quát tháo, mặc kệ cho em liên tục lắc đầu phủ nhận rằng mình không ăn cắp. Đôi mắt Hoseok rớm nước cố gắng chạy trốn, nhưng khi em quay ngang, quay trái quay phải đều bắt gặp toàn những ánh nhìn cười cợt, chỉ trỏ châm chọc. Đầu bé nhỏ ong lên, như phản ứng thường ngày mà khép mắt lại trốn tránh - em ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ và sau khi mở mắt ra nó liền biến mất.
Nhưng đối với MinJu thì trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu. Nó buông má em, tiếp tục lôi hết đồ trong ngăn bàn của Hoseok ra ném xuống đất. Chiếc bánh của em, quyển tập, sách giáo khoa bị ném mặt xuống sàn. Rồi đến một cái túi dây rút bằng vải kaki cũ. MinJu tháo dây rồi rũ cái túi ra trước gương mặt bàng hoàng của Hoseok. Em cố ngăn lại nhưng những đứa con trai khóa tay kéo ngược về phía sau.
Hoseok thực sự bùng nổ khi chiếc áo và cái mũ Yoongi mua cho rơi xuống. Em sợ họ sẽ giẫm lên chúng, sẽ xé rách chúng...viễn cảnh nọ chạy trong đầu khiến Hoseok vùng ra, lao tới ôm hai thứ ấy nhét vào bụng, cố gắng chạy thật nhanh ra cửa.
Dĩ nhiên bọn bắt nạt không để con mồi của mình đi dễ thế. Ha Min - bạn thân nhất của MinJu cùng vài đứa con trai to béo kéo em lại, khi Hoseok bị lôi ngã xuống sàn, bọn nó còn vung chân đá mạnh vào bụng khiến em co ro mà ôm chặt lấy người mình, Minju cũng nhanh chóng góp vui bằng cách tóm lấy tóc em kéo ngược lên. Hoseok đau tới chảy nước mắt nhưng hai tay vẫn cố bảo vệ báu vật mang tên quà của Yoongi.
"Yahh ai dạy mày phản kháng thế?"
"Mày làm bọn tao bất ngờ đấy. Phải Min Yoongi không? Thằng rác rưởi đó nghĩ nó có thể hù doạ tao, sau đó dạy con chó như mày đi bằng hai chân à? Cười chết tao!"
"Thằng đó chỉ giỏi cái mồm thôi, nó dám đụng vào MinJu này à? Có khi bây giờ lại hối hận khi đã dám chửi rủa tao hôm trước đấy."
MinJu vừa nói vừa giật giật tóc em, cùng những cái tát liên tiếp giáng xuống da thịt Hoseok hết bên trái rồi bên phải. Bọn chung quanh thi nhau cười ngắc ngoải. Hoseok nghiến răng chịu đau, nhưng những lời mạt sát của MinJu làm em quên cả cái đau trên cơ thể. Em quay phắt, bao nhiêu thứ dồn nén được tuôn ra khiến Hoseok yếu đuối dường như biến thành người khác.
"Câm miệng, bọn mày chỉ là lũ rác rưởi ỷ đông hiếp yếu thôi. Đại ca không thèm để mày vào mắt đâu, vì thế đừng nghĩ mày quan trọng, nếu không sẽ thành trò cười cho đám đàn em của mày đó.
"Mày....dám?" MinJu trợn trừng mắt, miệng nó như cứng đi bởi những câu phát ra từ Hoseok, nó dường như không tin được em có gan nói như vậy. MinJu điên tiết hơn vì cảm thấy mất mặt khi vài đứa bắt đầu xầm xì về mình. Cô tiểu thư lôi ra một cái kéo, nó liếc nhìn đám con trai.
"Giữ cho chắc vào đi, lũ ăn hại. Con chó rách Jung Hoseok, hôm nay dám đáp lại lời tao bằng giọng điệu như thế. Có lẽ tao đã lâu lắm không dạy dỗ mày nhỉ?"
Hai lưỡi kéo dần dần tiến lại gần, Hoseok có thể nhìn chúng sáng lên vẻ lạnh ngắt của kim loại. Em ra sức giẫy giụa kịch liệt nhưng không được, hy vọng cứ như sắp tắt thì bỗng bên tai vang lên những tiếng hét thất thanh.
|
Một cái bóng lớn lao vào từ cửa sổ ngoài hành lang, bất ngờ và nhanh như một con báo đốm. Người con gái có mái tóc dài, dừng lại đứng trước mặt MinJu. Cái nhếch mép lạnh lùng ghê rợn làm bầu không khí xung quanh như nguy hiểm hơn, khiến tất cả học sinh khác đều phải chạy tản ra.
Chiếc kéo bị giằng khỏi tay ném xuống đất, còn MinJu chưa kịp lên tiếng chửi rủa đã thì bị tát một cái thẳng vào mặt, lực mạnh tới nổi tuôn cả máu mũi. Minju ôm lấy mặt sợ hãi nhìn máu tuôn ra mà khóc thét lên. Mấy đứa bạn run rẩy tiến tới đỡ nó lùi lại, đứa nào cũng kinh hãi, tất cả đều không hiểu gì.
Cô gái nọ ngồi lên bàn một cách cực kỳ điềm nhiên, mắt tóc đỏ hung phủ xuống vai như rực lửa cả một góc lớp, mắt được kẻ sắc cùng đôi môi ngậm kẹo mút. Đồng phục được cô mặc phá cách, váy được cắt rất ngắn - đúng chất của một nữ sinh nổi loạn. Cả phòng học như ngừng thở, chỉ có tiếng khóc rấm rứt của MinJu vang lên không dứt.
"Chà, lâu lắm không đi học nên bở ngỡ ghê."
"Mày...biết tao là ai không mà dám đánh?"
"Mày à? Oh, thứ lỗi nhé tao không biết. Nhưng mà mày có là con quái nào thì tao cũng đánh."
Cô đưa tay vuốt vài sợi tóc đỏ ra đằng sau. Mấy đứa con gái hoang mang, bắt đầu xì xầm về thân thế của người ngồi đằng kia. Ánh mắt sói điềm tĩnh nhìn xung quanh, sau một lúc cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ Hoseok. Thoáng chốc cô nàng nở một nụ cười thật tươi, mi mắt khép lại thành hai đường chỉ.
"Cho đứa nào tò mò thì tao tên là Ha Tay In...Nhất là mày, nhớ tên tao cho kỹ đấy."
Vừa nói cô vừa tiến lại gần chỗ Hoseok mà đưa tay kéo em dậy, tay còn lại thì chỉ thẳng vào mặt MinJu mà cảnh báo. Hoseok ngơ ngác nhìn người nọ, em cũng bàng hoàng không kém đám người kia, nhất là khi Tay In gọi tên mình.
"Hoseokie đúng không? Min Yoongi bảo tôi tới đón em."
|
"Không, anh không nhờ nhỏ điên này đến. Nhưng may mà nó xuất hiện đúng lúc."
Gã vừa nói vừa ôm em cẩn thận kiểm tra cả người, từ đầu đến chân khiến Hoseok ngượng chín mặt vì cả hai còn ở trong khuôn viên của trường, ngại thì ngại thật nhưng Hoseok thấy vô cùng hạnh phúc. Bởi vì chỉ trong một lúc mà em có thể thấy được cả hai dáng vẻ lúc tức giận và sốt sắng lo cho mình của người thương.
"Chị Tay In ngầu lắm đó đại ca. Giống y như siêu anh hùng mà em coi luôn."
Vừa nói em vừa làm động tác đưa hai tay đặt chéo trên ngực, mắt mở to, miệng tròn thành hình chữ O, dường như đang diễn tả lại gương mặt của mọi người lúc đó.
"Ngầu hơn tao? Ghê nhở?"
"Không có mà...Đại ca là ngầu nhất, chị Tay In đành xếp thứ hai vậy."
Tay In ngồi đối diện thấy một màn chăm sóc người yêu bé nhỏ của Yoongi cùng cảnh tái hiện dễ thương của Hoseok không nhịn được mà phì cười - cô bị đình chỉ học một tháng, Min Yoong đã thay đổi nhiều như vậy, đúng là bất ngờ mà. Ngồi nghe hai người một lúc, Tay In cũng bắt đầu góp vui mà xen vào.
"Yoongi không đánh con gái đâu. Nên nhỏ kia dám kiếm chuyện em nữa thì nói với chị nhé. Người yêu Yoongi cũng như người yêu chị..."
"Mày nói vớ vẩn cái gì đấy? Có tin mày là đứa con gái đầu tiên tao đánh không?"
"Em xin lỗi, đại ca tha cho em. Em chỉ đùa thôi."
Tay In lè lưỡi trêu chọc Yoongi, giở chất giọng cầu xin nghe rợn da óc khiến gã tiến tới cú đầu cô mới thôi. Hai người đùa một lúc, Tay In mới quay sang Hoseok nói tiếp. "Ý chị là, người quan trọng với Yoongi cũng chính là anh em tốt của chị."
Hoseok nhìn ánh mắt cún của cô, em e dè ngước lên như chờ sự khẳng định Yoongi, thấy cậu đầu gấu gật đầu tán thành. Em mới quay lại nở một nụ cười tươi tắn với Tay In.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com