21- mừng tình yêu của em trở về.
Hoseok bật tỉnh dậy vào lúc 4h sáng mà không rõ lí do. Em thấy vài tia trắng mập mờ le lói xuyên qua túi áo khoác ném trên ga giường, cậu sóc bò dậy lấy ra. Ngắm nghía một chút em lờ mờ nhớ ra đây là điện thoại dự phòng của Tay In, Hoseok đã từng thấy cô dùng nó vài lần nhưng vô cùng kín đáo. Hoseok lúi húi mở khoá, khi màn hình được bật, vài dòng tin nhắn mới nhanh chóng chạy trên nền. Tim em vọt lên cao khi biết được có tin tức mới. Dù chỉ có vỏn vẹn hai chữ "Chị ổn." nhưng vậy là quá đủ với tình hình hiện tại, nỗi bất an chực trào của em được hạ xuống đôi phần. Nó thể hiện bằng việc Hoseok khẽ thở phào. Vậy mà vừa định tắt máy cất đi thì lại có thêm một tiếng ting ở hộp thư thoại.
"Đừng gọi Yoongi." Hoseok như hoa mắt khi vừa thấy ba chữ kia, lòng em lại nhói liên hồi, gò môi khô khốc không kiềm chế nổi mà trệ xuống cùng đôi ngươi đã nhuộm một tầng sao lấp lánh. Sóc nhỏ chậm rãi rơi xuống sàn, em thơ thẩn ôm lấy áo khoác còn vươn chút mùi và hơi ấm quen thuộc của người thương. Nhưng dù đau khổ tới mức nào, em vẫn biết mình phải vâng lời Tay In trong việc này để tình hình bớt rối ren.
Hoseok rơi lệ trong yên lặng, mắt em nhìn trơ ra khung cửa sổ đóng bụi xám xịt, ngơ ngẩn một lúc em bỗng nhớ ra mình còn chưa biết số của Yoongi. Cậu sóc vội vã bật dậy lọ mọ mở khoá lục tìm đến danh bạ, thật bất ngờ rằng trong ấy chỉ có 1 cái tên: Yoongi. Tay em run run vuốt lên màn hình điện thoại, Hoseok lẩm nhẩm đọc thuộc hàng số ấy cho tới tận sáng. Khi mặt trời dần ló dạng em bé mới xốc lại tinh thần, nhanh chóng mặc quần áo tới trường.
___
Hoseok không nhận ra trán mình nóng hôi hổi như một chiếc bánh bao hấp. Em chỉ cắm đầu chạy thật nhanh như bị truy đuổi, như sợ bị bắt, trong não tiếp tục lặp đi lặp lại dãy số kia và hình ảnh của Yoongi. Đang lẩm bẩm như tên ngốc thì bỗng, trước mặt hiện lên những mảnh loang lổ màu vàng đỏ, rất nhanh sau đó Hoseok choáng váng, ngã khụy xuống vỉa hè. Đôi chân ốm yếu hiện lên hằng hà vết tím và đen của trận đòn hôm trước, em đau đến không tài nào thở nổi. Trong một giây trước khi tưởng chừng mình sẽ ngất đi, Hoseok bất ngờ thấy Yoongi xuất hiện, gã xoa đầu và dìu em dậy, một ảo ảnh chân thật đến đỏ mắt.
Mong rằng bản thân vẫn chưa quá muộn, Hoseok vẫn cố gắng lết lên phòng học. Trái tim của em gần như nhảy xổ ra ngoài khi thấy một người đàn ông và một phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa hành lang nhìn vào lớp. Nghe tiếng động, họ quay lại nhìn em trong im lặng đến sởn gai ốc. Trực giác phát hiện điềm chẳng lành nhưng Hoseok vẫn cúi người đi những bước nhỏ và thật nhanh vào lớp.
Gương mặt em sáng bừng lên khi thấy Yoongi yên vị ở ghế cuối dãy, gã ngẩng đầu lên và giữ đôi mắt mình khóa chặt ở mặt Hoseok, đầy tình ý và cồn cào như hổ đói. Dù vậy, gã vẫn ngồi tại chỗ và khẽ đánh mắt ra bên ngoài, ý nói Hoseok hãy chú ý. Hoseok kiềm chế tiếng reo gần như bật ra khỏi môi nhưng người em vẫn bất giác nhảy lên một chút như một chú sóc con. Cuối cùng thì chưa kịp nói gì, bé con đã bị giáo viên ấn vào ghế cùng bài thi của mình.
Bài làm không mấy suôn sẻ vì Hoseok cứ loạn cả lên. Nhưng may mắn câu hỏi tự luận cuối cùng lại trúng tủ, Yoongi đã từng giảng cho em ngay sau tiết học đó nên em nhớ lắm. Câu chữ cứ tự động tuôn ra trên giấy khi em nhớ về cách Yoongi giảng bài, giọng nói trầm ấm và đôi mắt tinh anh như chính chúng chứa ánh sáng rực rỡ. Hoseok viết một mạch đến khi tiếng chuông lại vang lên. Cậu bé háo hức quay xuống thì bắt gặp vì tinh tú của người yêu thương nhìn em đầy khích lệ. Nước mắt nóng hổi chảy xuống má Hoseok khi em cảm thấy ở Yoongi điều gì đó rất lạ. Gã trông kiệt sức nhưng tỉnh táo và đầy cảm hứng, giống như một gã khờ - gã khờ của Hoseok. Đôi mắt đỏ giăng tơ máu và khóe miệng vẫn còn sưng tấy, trên má là vài vết đỏ mà Hoseok có thể đoán được từ đâu ra. Em muốn vươn ra, muốn chạm vào mặt gã, nhưng Yoongi bắt lấy và nói với em bằng tông giọng thật nhỏ.
"Hãy gặp anh ở cổng trường."
Một lời hẹn, giống như lời hẹn ban đầu.
|
Yoongi giả vờ nói mình đi vệ sinh sau đó trốn qua cửa sau, gã vác trên vai tiền và những thứ có giá trị nhất mà ba mẹ đã mua cho mình. Tóc xanh vô cùng tinh ranh đi trước, khi biết nếu mình trốn đi, ông bà Min sẽ khoá ngân hàng, triệt mọi nguồn sống và sau đó chỉ đợi con trai mình tự vác xác về tạ lỗi để mong được tha thứ. Vì thế sau khi gom hết thẻ ngân hàng, gã đã rút sạch toàn bộ tiền bên trong ra và cất vào ba lô.
Hoseok đứng ở góc khuất của một tiệm tạp hoá đã bỏ hoang, em thấp thỏm ngóng chờ. Trong đầu và cả trái tim liên tục cầu nguyện người yêu bình an, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ để em có thể gặp được gã sau gần ba tuần xa cách. Cái ôm bất chợt cùng hơi ấm quen thuộc làm Hoseok đỏ mắt, dòng lệ xinh đẹp đang chực rơi nhanh chóng trào ồ ạt qua đôi mắt nai quá đỗi xinh đẹp. Em xoay người, vùi gương mặt tái xanh hốc hác của mình, vào trong vòm ngực người mà bản thân nhung nhớ từng giây từng phút. Tiếng khóc âm ỉ dần biến thành những âm thanh nức nở và nhớ nhung.
"Yoongi, hức hức...nhớ anh, nhớ anh lắm...hức."
"Ngoan, anh ở đây rồi. Lần này anh hứa không để sóc nhỏ chịu khổ nữa."
Yoongi bế xốc bé con của mình lên, kéo gương mặt em ra để tránh Hoseok khó thở. Gã đau lòng khi thấy người thương đã ốm yếu xanh xao đến ngỡ ngàng, dù vài tuần trước gã đã chăm em béo lên một chút. Sóc nhỏ vẫn nấc lên rưng rưng, trên má phủ đầy nước ấm, càng nhìn càng cảm thấy nhói tim như thể tâm can gã bị lôi ra sau đó xé nát. Yoongi biết mình không thể chịu được nữa, cậu trai áp lưng em vào tường, dịu dàng ngậm môi nhỏ chặn đi tất cả âm thanh.
Hoseok ngoan ngoãn ôm lấy cổ người yêu mà kịch liệt hưởng ứng, đầu ngón tay luồn qua từng kẽ tóc mượt mà thơm ngất mùi dầu gội. Đôi môi em hé ra theo chuyển động dụ dỗ của gã. Nước mắt em lại rơi vì xúc động, em thực sự muốn nhéo mình, đánh mình để xác nhận mọi thứ bây giờ liệu có phải là một cơn mơ không? Rằng người em ngóng trông đã trở lại, đã ôm em vào lòng và siết lấy môi Hoseok...đẩy em vào một giấc mộng tình yêu không lối thoát.
Hai cánh môi áp lấy một cách hỗn loạn, khi cả hai đã quá nhớ nhung nhau đến nổi không còn chần chừ được nữa. Đầu lưỡi gã nhanh như một con rắn tinh ranh, nó xông vào trong kẹp lấy viên kẹo hồng cũng hư hỏng không kém. Nước ngọt được truyền qua khoé lưỡi, mùi dâu cùng bạc hà tràn ngập khắp buồng phổi càng lúc càng khiến Yoongi mất trí. Gã ngậm lấy em mà cường ngạnh mút máp như thú săn, bàn tay hư hỏng vuốt thân thể mềm mại như nhung, thơm đậm mùi sữa của bé cưng, đem không khí xung quanh nhuộm một màu tình sắc. Hôn đến khi Hoseok vỗ nhẹ vai gã, Yoongi mới chịu tha cho ngọt ngào của mình đôi chút. Cả hai ôm nhau thật lâu dưới táng cây anh đào báo hiệu mùa xuân sắp đến, hương hoa cùng nhịp đập nơi hai con tim bơm đầy nhựa sống của tình yêu như hoà quyện làm một.
____
Hoseok được gã bế về nhà em, cánh cửa vẫn im lìm chắc chắn rằng vẫn chưa có người lạ xâm nhập. Yoongi thận trọng quan sát từng ngóc ngách rồi mới đen đồ ăn vừa mua bày ra bàn. Gã vuốt tóc em cưng chiều, thỏ thẻ vài câu nhắc nhở bé cưng mau ăn kẻo nguội. Hoseok như cục bông nhỏ, cái đầu đen tuyền liên tục lắc lắc, khoé môi còn sưng ửng hồng vì trận cuồng nhiệt khi nãy khẽ dẫu lên.
"Đại ca, cho em ngồi lên đùi nhé. Hoseok muốn được anh ôm ôm."
"Lại định bày trò đúng không?"
"Chồng...nha nha."
"Lại đây."
Sóc nhỏ tưng hửng bò đến rồi leo lên đùi gã, loay hoay ngồi áp lưng vào vòm ngực ấm nóng của người yêu sau đó mới bắt đầu ăn. Yoongi vuốt ve bờ vai mỏng manh của bé con, trong lòng thầm trách móc mình tệ hại, gã thừa biết em làm nũng đòi ngồi trong lòng mình vì cảm thấy không an toàn và sợ sệt. Hoseok là sợ gã biến mất thêm lần nữa. Tóc xanh khẽ nghiến răng, quyết tâm sẽ không để em sợ sệt hay khóc thêm một lần nào nữa. Gã sẽ giữ em bên cạnh dù thế giới có sập, sẽ bảo bọc em vì bé con của gã là người xứng đáng nhận được tất cả tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời này.
Hoseok nghe lời ăn hết thức ăn trên bàn, giải quyết sạch sẽ xong vẫn ở lì trên người gã mà dụi dụi, càng lúc càng đáng yêu khiến Yoongi vài lần phải quay đi vì sợ mình lại giở trò với em.
___
Buổi tối dần đến khi những rạng mây đen tuyền kéo đến che phủ ánh hoàng hôn màu cam nhạt, hai người thay phiên tắm rửa sau đó cùng nhau nằm trên một tấm đệm nhỏ. Hoseok gối đầu ở cánh tay to lớn của người thương, em ôm siết lấy eo gã đem cả thân thể vùi trong hơi ấm đang không ngừng toả ra từ thân thể Yoongi.
Gã cưng chiều vuốt ve gò má em, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên đôi gò ửng hồng vì ngại ngùng. Hoseok hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của người thương, trái tim chạy nhảy trong lòng ngực nhanh nhẹn như một chú sóc tinh nghịch. Càng được ôm, ham muốn được gần gũi nhau của em lại tăng cao vùn vụt, nhân lúc Yoongi đang ngửi tóc mình. Hoseok lén cởi hết nút áo của bản thân, để lộ toàn bộ phần ngực trần trắng nõn cùng hai đầu vú nhỏ xinh xắn màu hồng nhạt.
Yoongi đang say mê trong mùi hương ngọt ngào của bé cưng thì vô tình lia mắt xuống, cảnh tượng đập vào mắt khiến gã tưởng chừng mắt mình hoa đi, con ngươi đang thanh tỉnh bỗng dưng mất kiểm soát một cách bất ngờ. Gã nuốt nước bọt cố làm cổ họng mình đỡ khô khốc, vừa định vươn tai kéo áo lại cho Hoseok thì em đã lên tiếng, chất giọng thiên thần vang lên đầy mời gọi.
"Đại ca, Hoseok muốn anh."
"Mày học mấy thứ đồi trụy này ở đâu? Gài áo lại trước khi tao tét sưng mông."
Hoseok bĩu môi, vốn tưởng lời nói đanh thép của gã sẽ làm sóc nhỏ thôi bày trò nhưng nào ngờ, em lại nhanh chóng ngồi hẳn dậy đem chiếc quần dài kéo ra, ném sang một bên rồi dần dần bò đến ôm lấy cổ người thương. Gương mặt đáng yêu của bé con phô ra những biểu cảm ngọt ngào cùng quyến rũ khó tả, và đỉnh điểm là cái liếm môi mời gọi đến từ Hoseok đã làm gã thôi giả làm quân tử mà vồ lấy em.
"Chồng không muốn em sao?"
____
Nhăm nhăm xin lỗi mọi người nếu lời văn của tui xuống cấp nhé. Mong mn vẫn ủng hộ Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com