Chương 1
Hiệu Tích là một Omega. Hơn nữa là một Omega đặc biệt chuyên lo chuyện bao đồng.
Cho nên lúc cậu đi đến cửa sau hộp đêm hút thuốc, kết quả nhìn thấy một đám Alpha cao to quây quanh một nữa Beta nhỏ gầy ở góc tường, cậu không chút do dự lựa chọn ra tay cứu giúp.
À! đúng rồi quên nói, Hiệu Tích là Omega, đặc biệt là một Omega có thể đánh nhau.
Sáu tuổi, cậu đánh bại tiểu bá vương trong trường. Chín tuổi, cậu thành tiểu bá vương lừng lẫy nổi danh tiểu học. Mười hai tuổi có người hẹn cậu ra cửa sau, cậu một Omega xách theo gậy đem những Alpha không quen từng người đánh một lần, từ đó có danh tiếng là đại ca sơ trung.
Tuy rằng lúc cao trung cậu một lòng nhảy vào trong biển học, còn lừng lẫy nổi danh được người khác gọi là học bá, nhưng tốt nghiệp nhiều năm cậu tự nhắc nhở bản thân mỗi ngày là không được đánh nhau.
Cho nên khi cậu vọt vào đám người kia, cậu đánh một người trong đám ăn chơi trác tán kia một quyền, tất cả mọi người đều ngây người.
Tiểu đệ bên cạnh nhìn đại ca mình bị đánh, sửng sốt cả buổi rốt cuộc mới nhớ tới đánh người, nhưng Hiệu Tích sớm lôi kéo nữa Beta kia chạy, không thấy được bóng dáng hai người!
"...... Wtf?! Omega?!"
.
Hiệu Tích đã sớm biết thân là một Omega lo chuyện bao đồng, cậu sớm muộn gì có một ngày cũng phải bị người khác trùm bao tải đánh tơi bời.
Nhưng cậu không nghĩ ngày này tới nhanh nhưng vậy.
Trong nháy mắt bị người che miệng mũi ngất xỉu, trong đầu Hiệu Tích nhớ lại mặt của rất nhiều người, nhưng cậu nghĩ cuối cùng cũng không nhớ rút cuộc đám người ngày hôm qua cậu bắt lấy trộm bình điện xe, hay là hôm trước người ngược đãi động vật bị cậu đánh... tha thứ cho cậu, không phải trí nhớ cậu không tốt, mà là kẻ thù quá nhiều.
Lại lần nữa mở to mắt, xung quanh là một mảnh đen tối, thoạt nhìn như là một nhà xưởng bị bỏ hoang rất lâu, không có bóng dáng một người.
Mà cậu lại bị trói chặt ở trên ghế, tay chân đều bị trối, vừa muốn động đậy cũng không thể động.
"Cái gì đây?" Hiệu Tích trợn trắng mắt: "Có người không?Người đâu?Có loại tính kế lão tử cũng đừng trốn a!"
Nhưng cậu hô cả buổi, thậm chí thăm hỏi tổ tông đối phương một trăm lần, vẫn không có người xuất hiện.
Cuối cùng Hiệu Tích vừa mới nghĩ xong quyết định này, thì cánh của sắt luôn đóng chặt lại đột nhiên bị một lực đẩy ra, ngay sau đó nhà xưởng hoang đã bị mở ra vang một tiếng "Bang".
Hiệu Tích trà trộn quá bar hộp đêm mười mấy năm, tự nhận mặc kệ A hay O, cậu lúc nào cũng thấy người đẹp, nhưng chưa từng thấy người nào đẹp như người trước mặt mình.
Người tới có một bộ tóc đen hơi dài vuốt ra sau đầu, trên mặt góc cạnh rõ ràng ngũ quan phá lệ tinh xảo, đặc biệt cặp mắt kia, rất giống như chứa cả ngân hà.
Hiệu Tích là một cẩu độc thân, rất không biết xấu hổ quyết định chút nữa phải đè nam nhân này.
Nhưng giây tiếp theo, Hiệu Tích liền đem suy nghĩ của mình hung hăng vứt ra -- bởi vì nam nhân này mở miệng nói chuyện.
"À há, cậu không phải rất hoành hành sao?! Tiếp tục hoành hành nữa đi!" Nam nhân phi thường ác liệt cong cong khóe miệng, sau đó một cỗ tin tức tố của Alpha dày đặc liền tràn ngập toàn bộ không gian.
Hiệu Tích nghe vậy liền trợn mắt xem thường -- lão ta tuy rằng tin tức tố của ngài có vị rượu vang đỏ, vị khá tốt nhưng ngươi có thể hay không cần dùng loại này khẩu khí nói chuyện với tôi được không?! Ngươi quả thật là bẩn gương mặt cùng tin tức tố ngươi đang có!
"Không phải nha anh em" Hiệu Tích thở dài nói: "Ngài có thể nói cho tôi biết ngài là vị nào hay không?"
"Cậu lặp lại lần nữa?" Hắn vừa dứt lời, nam nhân lập tức trở mặt: "Cậu không biết tôi là ai?!"
"À......" Nhìn gương mặt nam nhân trước mặt đột nhiên phóng đại, Hiệu Tích có chút xấu hổ mà giải thích nói: "Cái kia, bởi vì tội thật sự đắt tội quá nhiều nhiều người, cho nên cũng không nhớ là ai -- nếu không ngài cứ việc nói thẳng đi?!"
"Hửm?" Nam nhân nghe vậy nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy cậu đoán xem tôi là người nào?"
"......"
Hiệu Tích quyết định thu hồi đánh giá đối với nam nhân trước mắt này -- cho dù độc thân, hắn cũng là một người được người khác cho là đẹp! Người ác liệt, lớn lên đẹp cũng vô dụng!
"Cậu là người cướp tiền của ông chủ?" Trong lòng tuy rằng thả lời nói tàn nhẫn, Hiệu Tích trên mặt rất phối hợp.
"Không đúng."
"Là người nhà của bọn dụ dỗ phụ nữ sau đó bị tôi bắt?"
"...... Lại đoán."
"Là tài xế đụng vào người khác muốn chạy, cuối cùng bị tôi lái xe chặn đứng?"
"......" Nam nhân rõ ràng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như thế này, hắn nhìn Hiệu Tích giống như xem động vật quý hiếm: "Cậu là cảnh sát?"
"Không phải." Hiệu Tích lắc đầu.
"Vậy cậu làm những việc này làm gì?!"
"Thấy việc nghĩa nên hăng hái muốn làm" Hiệu Tích nghiêm trang.
"Thấy việc nghĩ hăng hái làm cái rắm!" Nam nhân rốt cuộc nhịn không được, không hình tượng mà chửi ầm lên: "Cậu là một Omega, làm việc nghĩa cái khỉ gì?!"
"Ngươi... ngươi" Hiệu Tích ngày thường không nghe được lời nói tục này, nghe vậy vừa định cùng đối phương lý luận một phen nhưng lại bị một cảm giác tê dại đột nhiên dọc theo cột sống vọt tới đỉnh đầu.
"A......"
Hiệu Tích cắn chặt răng, thân mình không tự giác mà giãy giụa, trong lòng lại mắng chửi -- mẹ nó, tại sao hôm nay lại đến kỳ phát tình, hôm nay không phải thời điểm tốt!!!
Hôm nay cậu tan tầm sớm, muốn về nhà chuẩn bị tiêm thuốc ức chế, kết quả nữa đường bị nam nhân trói lại đây, vừa rồi nam nhân vẫn luôn bịa lộ tin tức tố của Alpha, không nóng lên mới là lạ.
Nam nhân cũng nhạy bén mà đã nhận ra xung quanh có hương vị tin tức tố khác, thấy thế có chút kinh nhạc: "Cậu phát tình?"
"Đúng vậy." Hiệu Tích cố nén không khỏe, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Cảm ơn ngài ban tặng."
"Chậc, phiền toái." Nam nhân thấy thế nhẹ chậc một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Đem phương thức liên hệ Alpha của cậu cho tôi."
"Cái mũi trên mặt ngươi là đồ trang trí sao?!" Hiệu Tích nghe vậy rốt cuộc nhịn không được mắng: "Lão tử không có Alpha ngươi ngửi không thấy được?!"
"Ha?" Nam nhân đầu tiên là mặt có chút không thể tưởng tượng, chợt lại đổi về vẻ mặt biểu tình"Ta đã hiểu" : "Cậu cũng là loại Omega này sao."
"Tôi loại nào?!" Cậu tuy rằng hiện tại không có bạn lữ cố định, nhưng cậu có diện mạo cùng dáng người, Alpha cam nguyện quỳ rạp xuống dưới chân cậu một đống lớn không phải sao?!
Hít sâu một hơi, Hiệu Tích quyết định việc nhanh chóng là muốn bản thân bình tĩnh trước -- cậu hiện tại xem như đã biết, cậu cùng vị nam nhân này căn bản hoàn toàn không cùng một suy nghĩ.
"Cậu trước tiên thả tôi ra, tôi trở về tiêm thuốc ức chế." Hiệu Tích nói.
"Không được." Nam nhân nghe vậy tuy rằng cởi trói cho cậu, nhưng lại lập tức phủ quyết đề nghị của cậu: "Từ nơi này về nội thành ít nhất ba tiếng, lại còn đi qua khu náo nhiệt, cậu là một Omega đến kỳ phát tình căn bản không có khả năng trở về một mình."
"Vậy cậu nói nên làm sao bây giờ!" Hiệu Tích có chút bực bội, cậu đem dây thừng lung tung trên người bỏ qua một bên, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân ngồi bên cạnh nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
"......."
Tiến hành quá trình suy nghĩ nguyên về một bên đấu tranh tâm lý, Hiệu Tích bất đắc dĩ nói: "Làm làm, làm liền đi." Nói xong, cậu bắt đầu đứng lên cởi quần áo.
"????" Nam nhân xem cậu đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, tức khắc có chút ngốc: "Cậu có ý gì?"
"Tôi có ý gì......" Hiệu Tích cảm giác chính mình bị tức đến không nói được: "Tôi cầu ngài giúp tôi đánh dấu tạm thời được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com