Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Visions of Gideon, visions of Gideon

I have loved you for the last time
Visions of Gideon, visions of Gideon
And I have kissed you for the last time
Visions of Gideon, visions of Gideon

Tiếng nhạc rỉ rả trong cơn mưa chiều tầm tã, Tarn nằm vật trên chiếc sofa lông cừu màu da. Trên người cô vẫn mặc chiếu áo sơ mi trắng phối cùng quần tây công sở, áo khoác đen bị vứt đại dưới sàn, đôi giày cao gót YSL cùng chung số phận nằm lăn lóc bên góc tường. Tarn mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mày chau lại thành một đoàn. Những mảnh kí ức liên tục đan xen giày vò cô từ lúc ở trên máy bay tới bây giờ. Đau đầu quá, Tarn không thể chịu nổi việc này. 

Cô đứng phắc dậy, loạng choạng đi đến tủ rượu lấy đại một chai rượu trong đó. Chẳng biết rượu mạnh hay nhẹ, cô cứ rót đầy một ly rồi uống ực. Một chút rượu có lẽ sẽ xoa dịu được cơn đau dồn dập.

"Em chỉ bị đau đầu khi suy nghĩ nhiều thôi Tarn" - Một thanh âm lượn lờ bên tai. Hình dáng Bungah trong chiếc đầm body đen hở ngực ôm sát người, chị đứng bên kia đầu giường gương mặt mang theo vẻ khiêu khích và tự hào nhìn cô. 

"Đừng cố giấu tôi bất cứ điều gì bởi vì tôi hiểu rõ em" - Bungah bước tới. Hình ảnh xung quanh càng ngày càng mờ nhòe, giống như tất cả bị đặt vào lăng kính vạn hoa. Sắc màu rực rỡ đan xen nhau nhưng chẳng thấy điều gì nữa. Tarn với tay tới cố bắt tay Bungah tuy nhiên điều cô nhận được chỉ là hư không. 

"Em ngoan ngoãn nằm yên đi, tôi sẽ đi nấu cháo mua thuốc cho em"

"Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, tôi và anh ta chẳng có gì" 

"Em phải thật ngoan, thật ngoan tôi mới thương. Có biết chưa?"

Hư không, khung cảnh biến mất.  Và từng lớp âm thanh quen thuộc từ giọng Bungah là những gì còn sót lại. 

Lại bỏ đi... 

Tarn bó gối ngồi phịch xuống nền đất lạnh, vùi đầu thật sâu vào người như một con cuốn chiếu. Cả hai tay đều ôm lấy cơ thể, che chắn để không thứ ánh sáng nào có thể chảy vào. 

Hiện thực, mộng ảo rồi bí mật, ước vọng. Những năm nay, Tarn đã sống luẩn quẩn trong những thứ đau khổ đó quá lâu rồi. Cô nghĩ rằng bản thân đã đến một phần giới hạn. Trước kia, cô từng vạch ra kế hoạch 3 năm 5 năm 7 năm rồi 10 năm để kết thúc đống rắc rối nhưng có vẻ đích đến càng lúc càng gần hơn. 

Khuất phục hay đầu hàng! Đó không phải con người kiên cường, ngoan cố của Tarn. Những đức tính khiến người ta trở nên anh dũng đã ghim chặt vào tiểu Tarn 5 tuổi rồi dần lớn thành Tarn bây giờ, dù bây giờ cô phải luẩn quẩn giữa hàng đống thứ chẳng vui nổi nhưng cô không thể buông bổ. Điều duy nhất mà bản thân cô có thể cho phép cô hành động là phải tìm cách giải quyết. 

Người ta hay nói "Phải tan vỡ để ánh sáng chảy vào". Nếu ví cô là một chiếc bình sứ thì những mảnh vụn vỡ vươn vãi trên đất là cơ thể, tinh thần, tất cả điều gì cấu tạo nên một Tarn. Ánh sáng tràn ngập trên mảnh đất, ánh nắng mặt trời mang theo độ ấm chiếu những tia lấp lánh lên mảnh sứ trơn láng. Thử cầm lên đi, chẳng cẩn thận sẽ chảy máu. Tarn đã nghe họ để chữa lành nhưng cô cũng chỉ là một người lặn giữa biển, chỉ có thể tìm cách hòa hợp chứ không thể hòa tan cả hai thành một. 

Chữa lành, nghe thật hay. Đó là món quá tốt đẹp mà Thượng Đế ban tặng cho những người vô tình xước xác còn đối với kẻ gánh trên mình hàng tá lỗi lầm thì làm sao chữa lành? Bởi vì kẻ xấu xa đấy chỉ khiến người khác tổn thương chứ làm gì có vết thương nào để chữa trị, phải không? 

"Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu" - Tarn lẩm nhẩm đếm. 

Một bàn tay rồi hai bàn tay. Đếm từ tay đến chân. 

"Mười con cừu, mười một, mười ba..." 

Không gian căn phòng chẳng còn gì ngoài âm thanh từ chiếc loa phát nhạc. 

Visions of Gideon, visions of Gideon,  of Gideon
Visions of Gideon, visions of Gideon, visions of Gideon
Visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon
Visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon
(Is it a video?) (is it a video?) (is it a video?)

Dưới nền đất lạnh lẽo, Tarn đã chìm trong giấc ngủ, trên tay cô vẫn còn nắm chặt những viên thuốc ngủ. Khung cảnh thường xuyên lặp đi lặp lại từ khi cô đến Pháp, nó quen thuộc tới nổi cô sẽ tự tính toán được thời gian khi nào nó bắt đầu và khi nào nó kết thúc. 

.... 

"Em không cần lo lắng đâu, chị vẫn ổn, mọi thứ đều bình thường. Trước tiên chị sẽ lưu lại khách sạn một hai ngày. Sau đó mới bắt đầu dạo quanh khu phố Paris, có thể chị sẽ tới vườn nho ở nơi nào đó họ quảng bá mà chị quên tên rồi."

"Ừm ừm... Nếu sẵn dịp thì chúng ta gặp nhau nha!" 

Sảnh khách sạn xa hoa rộng lớn được thiết kế bằng kiến trúc Hy Lạp cổ đại, dùng màu trắng làm tông màu chủ đạo, những chi tiết cụ thể cũng được dát vàng lấp lánh. Khách ở đây đa phần là người Châu Âu, vì vậy họ sẽ dùng chung ngôn ngữ tiếng Anh. Thường thường người Châu Á chủ yếu sẽ ở một khách sạn khác cách đây 2 3 con đường. Bởi vì điều này mà Bungah đã lựa chọn nơi này làm chỗ ở mỗi khi tới Pháp. Sẽ không gặp phải đồng hương, hơn hết cũng chẳng gặp những nhân viên kỳ cựu thân quen. 

"Em sẽ đáp chuyến bay lúc mấy giờ?" 

"Chị biết rồi, em cứ đến Pháp rồi báo chị nha!" 

"Bye bye Yingtor" 

Pháp đã vào mùa mưa. Từ khi cô đáp chuyến bay vào tuần trước tới bây giờ mỗi ngày trời đều đổ mưa. Lúc thì rả rít, lúc thì ào ào như thác đổ. Chỉ có ngày hôm nay bầu trời đặc biệt trong trẻo, từng cụm mây xanh lướt trên nền xanh thẳm, cả khu phố tựa hồ hồi sinh sau hàng loạt trận mưa dai dẳng đêm ngày.

"Ò é o ò é o"

Tiếng còi xe cấp cứu liên tục kêu lớn đánh vỡ bầu không khí trong lành. Từng đoàn người mặc đồ bệnh viện gấp gáp nhảy xuống xe, bọn họ chia thành 2 nhóm. Một nhóm phụ trách khiên băng ca đi sau, một nhóm ôm hộp cứu thương nhỏ gọn chạy trước. Khoảng chừng 20 phút sau, từ trong thang máy đoàn người đã trở lại, Bungah bị đám đông che khuất nên không biết họ đi tới tầng mấy. Thông qua những ke hở ít ỏi, những gì cô có thể biết là đoàn cấp cứu hơn 10 người, bọn họ đang khiên một người con gái gầy gò tóc màu nâu socola đi vào xe cấp cứu.

"Ai vậy nhỉ?"

Các vị khách khác xầm xì to nhỏ bàn tán chuyện vừa xảy ra. Họ muốn biết người kia là ai, chuyện gì đã xảy ra nhưng tất cả thông tin lễ tân cung cấp chỉ đơn giản là "Có một vị khách người Thái bị cao huyết áp cần cấp cứu gấp".

"Giới trẻ bây giờ thật tội nghiệp! Mới 27 28 tuổi đã bị cao huyết áp"

Người đàn ông đi kế Bungah liên tục thở dài ngán ngẩm khi biết được tin tức.

27, 28 tuổi. Em cũng chạc tuổi ấy.

Không! Quên đi, Bungah, mau chóng quên đi!

Như một thói quen, đầu óc Bungah lại liên tưởng đến người đó mỗi khi có việc gì từa tựa họ. Sáu tháng trước, Bungah đã nghĩ rằng mọi thứ  đã trở thành kí ức nhưng trớ trêu thay khi cô đã tập quen dần với cuộc sống thì họ từ đâu bất chợt nhảy xổ ra, lôi kéo cô tiếp bước vào mớ bồng bông không lối thoát.

Một cái chạm.

Tim Bungah nhói lên từng cơn. Hình ảnh mái tóc màu nâu socola thơm mùi táo pha lẫn bạc hà, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phi phối cùng quần âu dài. Tarn ôm cô từ phía sau, má kề má, tai kề tai. Bungah cảm nhận được luồng khí nóng chạy dọc cả sống lưng, hơi ấm thân thuộc không thể xóa mờ.

"Bungah đang làm pad Thái cho em sao?"

"Món Bungah nấu là ngon nhất!"

"Em chưa bao giờ ăn món Pad Thái nào ngon tới vậy"

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lan tràn khắp căn bếp. Bungah dựa vào cơ thể vững trải của Tarn tận hưởng giây phút yên bình hạnh phúc.

"Excuse me!"

Cô nhân viên lễ tân chạm nhẹ tay Bungah khiến Bungah thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Cô có sao không? Cô cảm thấy ổn không?"

Nhân viên ân cần hỏi thăm vì sắc mặt Bungah hiện tại như người mất hồn, cứ đứng dựa tường nhìn về hướng xa xăm.

"À, tôi ổn. Cảm ơn cô!"

Bungah gật đầu tỏ ý mọi chuyện đều tốt, lịch thiệp nói thêm vài câu xã giao rồi nhanh chóng cất gót rời khỏi. Hôm nay cô định nằm lười trong chăn nhưng bầu trời rất đẹp nên cô sẽ thử tản bộ ở những khu phố mang đậm kiến trúc cổ xưa xung quanh khách sạn. Dù trước đây Bungah từng đến Pháp hơn 3 lần nhưng chưa lần nào cô cảm nhận Pháp trọn vẹn. Hôm nay, chân thật bước chân lên vỉa hè lát đá, lắng nghe âm thanh hỗn tạp trên đường phố, ngắm nhìn những tòa khách sạn cổ kính cùng con người và khung cảnh xung quanh khiến tâm hồn Bungah cũng dịu đi phần nào.

"Reng reng reng" - Là Yingtor gọi.

"Alo chị nghe!"

"Hello chị. Em vừa sực nhớ ra một việc. Chị có thể đi đến tiệm đĩa Farewell gần đó lấy giúp em bộ đĩa than Piano kinh điển em đặt được không? Chủ tiệm nói rằng họ sẽ có chuyến du lịch tới Ý gần 10 ngày. Hôm nay là ngày cuối, nếu em không tới lấy thì phải chờ thêm 1 tháng rưỡi để họ vận chuyển hàng tới Thái Lan cho em! Bungah chị lấy giúp em nha"

"Okay được rồi. Chị cũng đang rảnh, em gửi địa chỉ cho chị đi!"

"Xin chào, tôi đến lấy đĩa cho cô Yingtor"

"Kính koong kính koong"

Chiếc chuông cửa phát ra âm thanh nhỏ đủ để báo hiệu cho chủ tiệm biết có khách vào. Sau khi xác nhận đầy đủ biên bản điện tử Yingtor gửi, bà chủ tiệm già nua lọ mọ lấy một sấp đĩa than mới cóng cho vào hộp đóng gói.

"Cô là khách du lịch sao?"

"Phải. Tôi mới đi tới Pháp có 4 5 lần gì đó" - Bungah hơi mỉm cười, trêu chọc nói.

"Yingtor là một vị khách thân thuộc của chúng tôi. Cô ấy mê đĩa than tới nổi chấp nhận bỏ gần cả nghìn Euro để mua chúng, rồi lại bỏ thêm cả trăm Euro cho phí vận chuyển. Chúng tôi chưa từng thấy người Châu Á nào đam mê như thế" - Vừa gói hàng, bà chủ vừa tâm sự.

"Đĩa than không chỉ để nghe, chúng còn để thưởng thức. Những chiếc đĩa được gia công thật tỉ mỉ phát ra hồi âm thanh hoàn hảo. Cô nên thử một lần mua đĩa than trong đời. Hãy tưởng tượng, cô đặt chúng lên máy phát. Cô ăn mặc thật sang trọng, bàn tiệc đầy món ngon và rượu thượng hạng. Âm thanh cứ du dương du dương còn cô thì đắm chìm cùng người tình"

"Và đây! Chiếc đĩa than phù hợp với cô. Vision of Gideon"

I have loved you for the last time
Visions of Gideon, visions of Gideon

And I have kissed you for the last time
Visions of Gideon, visions of Gideon

"Gideon là một Con Chiên sùng đạo, tôn thờ Chúa bằng tất cả chân thành. Anh từng mơ tưởng đến niềm hạnh phúc tột cùng khi có cơ hội gặp Chúa nhưng khi Chúa thật sự hiện diện, Gideon lại không tin. Cuối cùng, vì sự cố chấp của bản thân, Gideon vuột mất mọi thứ"

Visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon
Visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon (is it a video?), visions of Gideon
(Is it a video?) (is it a video?) (is it a video?)

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng sâu lắng cứ hòa tấu bên tai Bungah. Chúng như những vệt ma thuật phát sáng, hết nhảy múa từ bên này chuyển sang nhảy múa từ bên kia. Bungah cảm thấy có luồng năng lượng bao quanh người cô, chúng vừa đủ trầm lắng vừa đủ thủ thỉ để cô có thể cảm nhận được sự bất lực tuyệt vọng mong cầu của nhân vật trong bản nhạc.

Visions of Gideon, visions of Gideon,  of Gideon
Visions of Gideon, visions of Gideon, visions of Gideon

"Nào xem nào!" - Bà cụ đeo mắt kiếng lão vào, nheo mắt đọc dòng chú thích từ tác giả.

"Hãy nhắm mắt để mọi thứ lắng đọng, hãy nghe lời trái tim mách bảo. Khi bạn nghe bản nhạc này hình ảnh Gideo trong bạn sẽ xuất hiện. Là bạn, là họ, là ai đều là người quan trọng"

Tarn... Bungah làm theo lời bà cụ, lập tức hình ảnh về em lại xuất hiện.

Tarn... Mãi là em.

"Cô có muốn tôi gói thêm chiếc đĩa này không?"

"Vâng, gói giúp tôi rồi sau đó gửi tất cả đến khách sạn Lumière cho Bungah phòng 601"

Rời khỏi cửa hàng đĩa than, Bungah tiếp tục tản bộ chậm rãi trên vỉa hè. Đã bắt đầu tới 11 giờ nên mặt trời trở nên gay gắt hơn, những tia nắng vàng óng đầy nóng bỏng lan tỏa khắp mọi nơi. Bungah đưa tay lên che bớt một phần ánh sáng rực rỡ.

"Nếu bây giờ có thêm bó hoa hướng dương thì tốt quá!"

"Ầm!"

"Này cô kia, cô để mắt mũi ở đâu mà không nhìn đường vậy?"

Chếch bên phải Bungah có là khung cảnh   chiếc xe đạp fixed gear đâm sầm vào hàng trái cây ven đường. Người con gái ngồi trên xe bị trầy xước khắp chân tay, cả người bị những thùng xốp gói hàng đè lên trên.

"Tôi nói cô đó. Qua đường không biết nhìn!"

Đây là lần thứ hai trong ngày Bungah phải nghe tiếng còi xe cứu thương. Lần trước cô đứng trên cương vị khán giả tò mò, lần này cô đứng trên cương vị người gây ra tai nạn.

Thật tuyệt! Bungah thầm nghĩ.

Chuyến tham quan đường phố Paris trở thành tuyến đường thẳng tiến đến bệnh viện Thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com