chương 43
Lâm Anh Mẫn nhìn hắc mã phi nước đại phóng đi. Ngựa của hắn, hắn là người hiểu rõ tính tình của Tuyết Cầu nhất. Tất nhiên nếu bây giờ Lâm Anh Mẫn huýt sáo một tiếng Tuyết Cầu sẽ quay đầu chạy lại với hắn ngay. Nhưng Lâm Anh Mẫn nhất định muốn xem bộ dáng khóc lóc cầu xin cứu mạng của Kim Đông Hiền mới hả dạ.
Nghĩ thế, Lâm Anh Mẫn xoay xoay bông hoa dại trên tay, thong thả đi bộ về. Hắn nhìn trời, hôm nay thời tiết không tệ, thích hợp để xem kịch hay.
Trong lúc đó Kim Đông Hiền ôm cổ Tiểu Tuyết Cầu nước mắt nước mũi tuôn rơi. Bảo mã của tướng quốc đại nhân quả nhiên xuất chúng hơn những con ngựa bình thường khác. Hắc mã mang Đông Hiền trên lưng phi như bay, đến mức đầu óc của y bắt đầu choáng váng, cổ họng phát không ra tiếng. Sao lúc nãy y lại phát ra cái ý tưởng chết người này chỉ để trả đũa Lâm Anh chứ?! Quả nhiên hại người thành hại mình mà!
Kim Đông Hiền không dám mở mắt, cũng không biết hắc mã đã phi đến tận đâu rồi. Đột nhiên y nghe văng vẳng tiếng người.
Nam nhân nhảy lên lưng ngựa kéo mạnh dây cương. Con ngựa cưng của Lâm Anh Mẫn nhấc bổng hai chân trước muốn hất kẻ to gan dám chế ngự trên lưng nó, nam nhân phía sau ôm Kim Đông Hiền nhảy xuống đất.
Hắc mã Tuyết Cầu giậm chân hất bờm vẻ đắc ý, lưng của chiến mã không phải ai cũng ngồi được, đừng nói đến chuyện muốn nó phục tùng.
Kim Đông Hiền vịn vào người bên cạnh mới có thể đứng thẳng dậy, con ngựa kia đang lên mặt với y đó sao. Đúng là người làm sao của chiêm bao là vậy, tính nết Tuyết Cầu hệt như tính chủ nhân của nó vậy. Lính gác cổng doanh không ai dám lại gần dắt nó.
"Ngươi đứng được không?", nam nhân hỏi.
Đông Hiền ngẩng mặt thất thần nhìn ân nhân cứu mạng.
Y vội buông tay khỏi áo hắn. Hắn nhìn khuôn mặt ướt mồ hôi của Đông Hiền, cư nhiên nhìn hơi lâu.
"Sao ngựa của Lâm đại nhân lại ở đây? Bẩm tướng quân, chúng ta làm gì với nó đây?"
Đông Hiền ngạc nhiên nhìn hắn "Tướng quân? Ngài là...".
Hắn nhướn mày nhìn y, trong doanh này lại có người không biết hắn. Lính gác nhanh miệng trả lời thay.
"Bẩm công tử, là Tả tướng quân".
"Công tử? Ngươi là Kim Đông Hiền?"
Tả tướng quân, Lưu Dục? Kim Đông Hiền nheo mắt lườm hắn. Thì ra đây là tên khốn hại Điền Hùng thảm đến tận cùng của chữ "thảm".
Họ Lưu không hiểu sao vị công tử này lại nhìn hắn đầy thi vị như vậy, phải chăng là đem lòng ngưỡng mộ hắn đã lâu.
"Lâm đại nhân đâu sao lại để công tử một mình cưỡi ngựa của hắn?"
Đông Hiền không đáp, khi bước qua trước mặt Lưu Dục y nghiến răng đạp lên mũi giày của hắn. Lưu Dục nhăn mặt thụt chân lại, Kim Đông Hiền liền giả ngơ.
"Ấy, xin lỗi tướng quân nhé. Ta vừa nãy hoảng sợ quá độ, hoa mắt chóng mặt không thấy chân tướng quân đặt ở đây. Tướng quân đừng để bụng, ta đi trước."
Nói rồi Kim Đông Hiền tung vào vai hắn ngang nhiên đi vào cổng trước, mặc kệ đám người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn theo y.
Lưu Dục xoay xoay mũi giày để giảm đau. Hắn nhặt cái đuôi thỏ rơi dưới đất, đoán chừng là đồ vật của Kim Đông Hiền. Vị công tử này làm hắn vừa tức vừa buồn cười, hiếm có lắm.
Lâm Anh Mẫn từ xa đi đến, toàn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân vừa rồi vừa hay đã bị hắn thấy hết.
"Lưu tướng quân có thì giờ quá nhỉ?"
Lưu Dục nhét đuôi thỏ vào túi áo, hắn quay lại nhìn Lâm Anh Mẫn mỉm cười.
"Đại nhân mới là có thì giờ, bỏ ngựa để đi bộ trong rừng mới thật nhàn nhã."
Lâm Anh Mẫn tắt nụ cười, dắt ngựa đến nhét dây cương vào tay Lưu Dục.
"Rảnh rỗi thì cất ngựa cho ta".
Lưu Dục trợn mắt tưởng bản thân nghe nhầm.
"Cái g..."
"À, sẵn tiện thì cho Tuyết Cầu của ta ăn rồi tắm cho nó luôn", Lâm Anh Mẫn mỉm cười đểu giả, "Làm phiền Lưu tướng quân".
Kim Đông Hiền hậm hực đi vào trong, nghe tiếng chào y biết Lâm Anh Mẫn đang ở phía sau, vì thế lại càng đi nhanh hơn. Thấy Phác Vũ Trấn ở đằng xa, Đông Hiền vội chạy đến túm lấy hắn kéo đi nhằm tránh gặp mặt Anh Mẫn.
"Tướng quân, chúng ta nói chuyện một lúc".
Phác Vũ Trấn chưa kịp hỏi đã bị Kim Đông Hiền lôi ra một góc vắng người.
"Công tử nói sao? Là Lưu Dục hại Tiểu Điền?"
Kim Đông Hiền gật đầu, còn khẳng định lại, "Lời này là chính miệng Lâm Anh Mẫn nói với ta. Lúc ngài không có ở đây hắn là người duy nhất vào phòng giam Tiểu Điền, cho nên chỉ có thể là hắn thôi. Tiểu tử ngốc kia thì cứ một mực nói là bản thân tự làm mình bị thương nhưng ta đã xem thương tích rồi. Vết thương sâu như vậy còn ở góc khuất trên cơ thể sao Điền Hùng có thể tự gây ra được. Nhất định là tên bỉ ôi kia ép Tiểu Điền không được khai hắn ra."
Mặt Phác Vũ Trấn đanh lại. Kim Đông Hiền nói thêm.
"Đại nhân nói tùy ngài xử lí, dẫu biết quân có quân quy nhưng ta mong tướng quân đừng để Tiểu Điền phải chịu thiệt."
"Điều này không cần công tử nhắc nhở, ta tự biết đòi công bằng cho người của mình."
Hắn nhận Điền Hùng là người của mình, lời này khiến Đông Hiền yên tâm hơn cả. Phác Vũ Trấn luôn là người y có thể đặt lòng tin vào được.
...
Lưu Dục xách thùng nước đến cạnh chuồng ngựa, bực tức chất đầy một bụng như nước trong thùng gỗ kia. Hắn đường đường một tướng quân, dựa vào đâu bắt hắn làm mấy việc hạ cấp này, đây rõ ràng là đang sỉ nhục hắn. Việc hắn không muốn làm hoàng thượng cũng không ép được, đừng nói đến họ Lâm kia.
Hắn ném cái giẻ lau xuống, giơ tay ngoắt một kẻ cấp thấp hơn đến, bắt y tắm ngựa thay mình.
"Tắm xong thì cho ngựa ăn, nghe rõ chưa?"
Binh sĩ kia dạ dạ vâng vâng.
Bàn giao xong Lưu Dục phủi tay bỏ đi, vừa đi được một đoạn thì bị chặn đường. Nhìn Phác Vũ Trấn tay cầm vũ khí ánh mắt lăm lăm, Lưu Dục giễu cợt.
"Thì ra là đại tướng quân. Tìm ta có chuyện gì cần phân phó sao?"
Phác Vũ Trấn không nói chẳng rằng cầm kích xấn tới, họ Lưu chẳng phải hạng thường. Dù bị tấn công bất ngờ hắn vẫn né được.
"Phác Vũ Trấn ngươi muốn làm gì?!"
Phác Vũ Trấn xoay trường kích quét ngang thắt lưng của Lưu Dục, thắt lưng chạm ngọc đứt rời rơi xuống đất. Họ Lưu dù giỏi đến đâu cũng không thể dùng tay không đọ với binh khí, hơn hết kẻ cầm kích là Phác Vũ Trấn. Mũi nhọn sáng loáng lia đến đâu thân thể Lưu Dục tứa máu đến đấy.
Máu đỏ tươi thấm qua lớp y phục đắt tiền rách tả tơi, Lưu Dục ăn một cước ngã xuống đất. Phác Vũ Trấn dí mũi kích vào họng hắn, ánh mắt hạ xuống như nhìn con giun con dế dưới chân, khinh thường đến cùng cực.
"Ngư.. ngươi vậy mà còn dám tự xưng là đại tướng quân, bất chấp luật lệ, dùng vũ khí đánh lén người tay không tấc sắt như ta vậy có công bằng hay không?!"
Phác Vũ Trấn liếc Lưu Dục.
"Ta không đến để tỷ thí, tự nhiên thích dùng gì đánh ngươi thì dùng, kể cả roi quất ngựa, gậy đánh chó, dùng binh khí đã là nể họ Lưu của nhà ngươi rồi."
"Thương tích ngươi gây ra cho Điền Hùng, hôm nay ta đến trả cho ngươi".
Lưu Dục không ngờ mình vì một tên người hầu mà bị đánh đến thua thảm bại, hắn không cam tâm gào lên thách thức.
"Chuyện ngày hôm nay ta sẽ không bỏ qua đâu. Tên thất phu nhà ngươi dám làm nhục ta, thù này ta sẽ bắt cả nhà ngươi phải trả!"
Phác Vũ Trấn cười khinh khi, hắn phất trường kích trong tay. Lưu Dục kêu lên một tiếng, bên má xuất hiện nhát chém không sâu nhưng đủ tứa máu.
"Họ Phác chỉ còn mình ta, nếu ngươi muốn trả thù cứ trực tiếp tìm ta. Còn chuyện ngày hôm nay ta dám làm dám nhận, nhưng nếu ngươi tự mình công khai ta sẽ bắt ngươi đến dập đầu tạ tội với Điền Hùng trước toàn quân."
Phác Vũ Trấn thu vũ khí về, hắn liếc gã đang tắm ngựa ở đằng xa như một lời cảnh cáo rồi nhìn đến Lưu Dục.
"Tùy ngươi lựa chọn".
Nói rồi hắn bỏ đi nước một. Lưu Dục nằm trên đất, tóc tai rũ rượi, y phục rách tả tơi. Uy nghiêm của một tướng lĩnh bị Phác Vũ Trấn đoạt đi hết trong vòng tích tắc. Hắn nằm đó tức đến run người, mắt long sòng sọc, hai hàm răng nghiến ken két.
"Thù này không trả, thề không làm người".
...
Kim Đông Hiền sờ sờ dọc thắt lưng rồi nhìn quanh dưới đất.
"Công tử tìm gì thế?", Điền Hùng hỏi.
"Ngươi có thấy vật trắng trắng mềm mềm treo lủng lẳng không?"
Điền Hùng ngơ ngác, Đông Hiền nghĩ nghĩ rồi nói.
"Là một cái đuôi thỏ".
"Đuôi thỏ? Tiểu nhân chưa thấy."
"Hay là rơi ở ngoài rồi", Đông Hiền lẩm bẩm rồi chạy ra chỗ vừa đứng nói chuyện với Phác Vũ Trấn, tìm quanh một lượt nhưng không thấy món đồ Lâm Anh Mẫn tặng.
Toi rồi toi rồi. Nếu tên đáng ghét kia biết được y làm mất đồ hắn tặng nhất định bày trò kiếm chuyện với y. Không xong rồi.
Điền Hùng ráng xuống giường giúp Kim Đông Hiền tìm khắp lại một lượt. Y ở trong lều nghe tiếng người đi ngang qua nói chuyện.
"Lúc nãy ta vô tình đi ngang qua chuồng ngựa nhìn thấy đại tướng quân đánh Lưu tướng quân rất thảm."
"Suỵt, chuyện này không đùa được đâu. Đừng nói lung tung."
"Ta tận mắt nhìn thấy. Hình như là vì chuyện của Điền Hùng."
"Nếu là thật, ngươi nói đại tướng quân và Điền Hùng có quan hệ gì không? Ta cảm thấy đại tướng quân đặc biệt quan tâm Điền Hùng."
"Chuyện này ai có mắt đều thấy, nhưng Điền Hùng chỉ là một hạ nhân thôi. Sao lại để ý đến y?"
"Điền Hùng là người của Kim công tử, quan tâm y chính là quan tâm công tử. Như vậy mới hợp lí."
"Ngươi nói cũng đúng. Công tử mặt mũi thanh tú như vậy, lâu ngày sinh tình cũng không phải là không thể. Hai người họ cũng thường xuyên gặp nhau nữa."
"Còn không phải sao? Đại tướng quân là người hộ tống công tử từ Đại Điền sang đây đó."
Điền Hùng nghe xong không biết nên vui hay buồn, tạm thời quên luôn việc tìm đồ.
Phác Vũ Trấn vì y mà đánh Tả tướng quân bị thương ư? Hắn sẽ không vì chuyện này mà bị trách phạt chứ?
Và còn, Điền Hùng y ở trong mắt người khác vẫn luôn thấp hèn, không đáng nhắc đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com