1
Tomohiro Ogawa là một người đàn ông kiên nhẫn. Bởi vì anh luôn đợi đèn tín hiệu dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh trước khi băng qua đường bất kể lúc đó đường có vắng vẻ đến đâu. Hay anh chỉ đơn giản mỉm cười với nhân viên pha chế khi quán đông khách hơn bình thường và cốc cappuccino của anh khiến anh phải đi tập muộn. Anh thậm chí còn vui vẻ giải quyết vấn đề của những đứa trẻ hàng xóm vào mỗi buổi tối khi anh trông hộ chúng một giờ đến khi bố mẹ chúng về. Và bạn biết đấy, những đứa trẻ đó có cái miệng luyến thoắn, chúng nói liên hồi, vô số câu hỏi không bao giờ kết thúc. Và Ogawa luôn vui vẻ trả lời tất cả các câu hỏi mà không một lần nào khiến anh muốn vò đầu bứt tóc.
Không giống như bây giờ.
Anh chỉ muốn nắm chặt tay vào tóc mình và giật cho đến khi bộ não bên trong anh bằng cách nào đó có thể lờ đi những gì anh đang chứng kiến. Cả đội đang ngồi quanh một chiếc bàn, chăm chú lắng nghe đội trưởng của họ chỉ đạo. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông ấy, khuôn mặt họ nghiêm túc và ghi lại lịch trình của mình trong tháng này. Nhưng từ khóe mắt, Ogawa có thể thấy một đôi mắt khác đang nhìn chằm chằm vào đội trưởng. Đôi mắt đó không ai khác chính là Ran Takahashi.
Ánh mắt Ran không hề rời khỏi khuôn mặt của đội trưởng, dù chỉ một giây. Ánh mắt cậu như bị thôi miên, như thể cậu đang nhìn vào sinh vật đẹp nhất trên thế giới này. Ogawa trầm ngâm, đó chính xác là những gì Ran đang nghĩ khi cậu nhìn chằm chằm vào đội trưởng mà không hề xấu hổ như thế này. Cái nhìn chằm chằm trắng trợn này bắt đầu khiến Ogawa phát cáu. Anh ngồi ngay cạnh đội trưởng, nếu Ogawa không chú ý, anh cảm thấy như thể ánh mắt của Ran đang nhìn mình và điều đó thật khó chịu. Số lần Ogawa liếc nhìn Ran chỉ vì anh nghĩ Ran đang giao tiếp bằng mắt với mình thật là xấu hổ. Xấu hổ cho anh hay xấu hổ cho Ran? Ogawa không biết. Tất cả những gì anh biết là anh hoàn toàn không muốn cản trở Ran giao tiếp bằng mắt với đội trưởng trong cuộc họp này. Ran thậm chí còn không chớp mắt!
Ogawa quyết định rằng phương án hành động tốt nhất là quay mặt hoàn toàn khỏi Ran, sao cho tên ngốc si tình kia không nằm trong tầm nhìn của anh nữa. Nhưng nó lại khiến anh nhìn thẳng vào đối tượng tình cảm của Ran, Yuki Ishikawa, chính là người đàn ông đó. Ogawa đã cân nhắc kĩ rồi. Đúng vậy, vị đội trưởng này đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn Ran. Nhưng anh không thể thấy được điều gì hấp dẫn ở người đàn ông đó đến mức Ran mất hết tế bào não chỉ vì nhìn anh ta. Và Ogawa, với cả mạng sống của mình, không thể hiểu nổi tại sao cái nhìn chằm chằm đó lại không làm phiền Ishikawa-san chút nào. Người đàn ông đó có vẻ không hề bối rối, không một chút nào! Thực tế, Ogawa kinh hoàng nhận ra rằng, Yuki có vẻ còn đang tận hưởng dưới ánh nhìn đó?
Bất cứ khi nào ánh mắt đội trưởng chạm vào Ran, một nụ cười nhẹ nhàng sẽ hiện lên trên khuôn mặt anh. Lưng anh thẳng ra và ngực anh hơi ưỡn lên. Có vẻ như hai người cùng nở một nụ cười bí mật trước khi Ishikawa-san quay sang nhìn người khác và thái độ của anh lại trở về như cũ.
Ogawa xấu hổ khi bị kẹt ở giữa cuộc tương tác tinh tế này. Anh tự hỏi liệu những người còn lại trong đội có để ý đến cuộc trò chuyện thứ hai đang diễn ra giữa đội trưởng và hủ công trẻ tuổi của đội không?. Khuôn mặt anh giờ đây hẳn đã phản ánh sự hỗn loạn bên trong mình vì khi anh nhìn vào mắt Otsuka đang ngồi cạnh Ran, Tat-chan chỉ nhếch mép cười và hất cằm về phía Ran, đảo mắt.
Ồ, tuyệt quá.
Ogawa chợt nhận ra rằng anh có thể là người cuối cùng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Một cái nhìn nhanh xung quanh đội bóng chỉ để xác nhận nghi ngờ của anh. Có Yamauchi-san, anh ấy nằm dài trên ghế, mắt nhìn lên trần nhà, cố gắng không nở nụ cười. Ngay bên cạnh anh là Yuji, thậm chí cậu ta còn không thèm che giấu sự thích thú của mình, một nụ cười uể oải hiện rõ trên khuôn mặt, một vẻ mặt ngây thơ vô cùng thay thế mỗi khi đội trưởng.
Rồi đến Miyaura, cánh tay lực lưỡng khoanh trước ngực, kiên quyết nhìn chằm chằm xuống sàn, từ chối giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai. Ogawa nhìn các thành viên ngồi đối diện mình và thấy Kentaro-san và Sekita-san đang nhìn chằm chằm vào Ishikawa-san. Nhưng cái nhìn đó không giống với cái nhìn của Ran. Cặp đôi này gần như trừng trừng nhìn đội trưởng, như thể họ đang cố gắng khoan lỗ vào đầu anh ấy. Và ngay bên cạnh Ishikawa-san, Taishi với khuỷu tay chống lên đầu gối và mặt úp vào lòng bàn tay, nhìn đội trưởng một cách trìu mến nhưng vẫn có cái gì đó rất chán nản. Mọi người trong đội đều có vẻ mặt bực bội hoặc đang cố gắng hết sức để phớt lờ những gì đang diễn ra ngay trước mắt họ. Ogawa thấy toàn bộ khung cảnh thật buồn cười. Mọi sự khó chịu trước đó của anh đã tan biến khi anh thấy những người còn lại trong đội cũng đang trãi qua chuyện giống anh, họ cùng ngồi trên một chiếc thuyền với anh.
Anh quay lại nhìn Yamamoto-san đang ngồi cạnh mình. Người đàn anh của anh trông cũng mệt mỏi như những người còn lại trong đội. Anh chỉ nhún vai trước cái nhìn dò hỏi của Ogawa và mỉm cười nhẹ. Ogawa tự hỏi liệu Ran và Ishikawa-san có biết họ tệ đến mức nào trong việc giữ bí mật cho mối quan hệ của họ không. Anh không thể nào chờ để trêu chọc Ran cho thỏa thích. Điều đó sẽ rất vui. Và anh sẽ không cảm thấy tệ về việc trêu chọc mà anh sắp dành cho Ran, ít nhất cũng không bằng tất cả những gì anh đã phải chịu đựng trong suốt cuộc họp này.
Sau khi Ishikawa-san giải tán cuộc họp, Ogawa đi thẳng đến Ran. Những người còn lại trong nhóm đang thong thả thảo luận về kế hoạch cho buổi tối. Ran đang cất cuốn sổ tay vào túi, và Ogawa khịt mũi khi nhìn thấy nó. Anh cược rằng không có một điều gì được viết trong cuốn sổ tay đó từ cuộc họp cả.
"Chào ạ", Ran chào hỏi.
"Chào, anh chàng si tình", Ogawa trêu chọc. Anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Ran cau mày và nhìn anh đầy nghi vấn. "Cái gì ạ?", cậu hỏi, kéo khóa túi và đeo lên vai.
Ồ, đó là cách Ran sẽ chơi trò này à? Làm ngơ và giả vờ không biết? Vâng, Ogawa không bao giờ là người lùi bước trước một cuộc chiến. Mặc dù đây không hẳn là một cuộc chiến. Nhưng bạn hiểu ý chứ.
"Ùi, em không cần phải giả vờ nữa đâu Ran-chan", anh trách móc. Anh choàng tay qua vai Ran, một chiến công khá lớn khi xét đến sự chênh lệch chiều cao của họ. "Bọn anh đều thấy điều đó trong cuộc họp mà"
Ran quay sang anh với vẻ nghi hoặc, "Thấy gì cơ?", mũi cậu nhăn lại vì bối rối.
Ogawa cảm thấy cảm giác sợ hãi sắp xảy ra này bắt đầu hình thành trong dạ dày của mình. "Em biết đấy," anh bắt đầu, hy vọng rằng cái nhìn chằm chằm của anh vào vị đội trưởng ở phía bên kia phòng sẽ khiến Ran thú nhận hoặc ít nhất là thể hiện một dấu hiệu nào đó. Nhưng tất cả những gì anh nhận được là Ran vẫn tiếp tục nhìn anh với vẻ bối rối.
"Còn Yuki-san là sao?", Ran hỏi. Giờ thì đến lượt Ogawa bối rối. Anh quay lại nhìn Ran và đọc biểu cảm trên mặt cậu. Trên mặt cậu không có gì ngoài sự bối rối thực sự. Ogawa cảm thấy bụng mình thắt lại vì kinh hãi. Ôi không, chuyện này còn tệ hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Anh có một quy tắc nghiêm ngặt là không được can thiệp quá nhiều vào đời sống tình cảm trong trường hợp này, hay của bất kỳ thành viên nào trong nhóm. Đây là vấn đề riêng tư và Ogawa không muốn vượt qua bất kỳ ranh giới nào vì sợ sẽ rơi vào những tình huống khó xử, chẳng hạn như tình huống mà anh đang gặp phải.
"Ogawa-san!", giọng nói của Ran khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Còn Yuki-san là sao?", Ran lặp lại, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nhuốm màu lo lắng.
Cậu nắm lấy vai Ogawa và lắc nhẹ. "Hả?", Ogawa lẩm bẩm. "Ồ, ừm", anh thốt lên, tâm trí chạy đua với tốc độ một triệu dặm một giờ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc này. Phản ứng của Ran không giống như một người đang trong một mối quan hệ bí mật. Hoặc cậu là một diễn viên xuất sắc hoặc cậu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra trong cuộc họp.
Ran lại lay anh. Và Ogawa, không kiểm soát được miệng mình, buột miệng nói, "Không phải em và Ishikawa-san đang hẹn hò sao?".
Ran buông tay khỏi vai anh. "Yuki-san và em? Hẹn hò? Anh điên à? Cái gì khiến anh nảy ra ý tưởng đó thế?"
Câu trả lời của Ran rất thực tế, rất thản nhiên, khiến Ogawa phải tự hỏi trong một phút rằng liệu anh có hiểu sai tình huống không. Không hề có chút đỏ ửng nào trên khuôn mặt Ran phản bội cậu khi cậu cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ.
Thật vậy, điều gì đã khiến anh nảy ra ý tưởng đó?
Anh thực sự đã nhầm lẫn sao? Nhưng rồi Ogawa nghĩ lại về cuộc họp, tất cả những cái nhìn chằm chằm của Ran, sự hài lòng của Ishikawa-san, những nụ cười và những phản ứng của những người khác. Tất cả đều quá rõ ràng trong tâm trí anh. Không thể nào tình huống đó có thể bị hiểu sai được. Tất cả sự thất vọng từ trước đó lại bay thẳng trở lại cơ thể anh. Ngay khi anh mở miệng định trả lời, định nói với Ran chính xác điều gì đã khiến anh nảy ra ý tưởng đó, người đàn ông đó nói,
"Ogawa-san, em thực sự không có thời gian cho việc này ngay bây giờ. Em đã hứa với Rui rằng em sẽ đưa anh ấy đi ăn tối trước khi chúng ta rời trại huấn luyện vào tuần tới. Em phải đi ngay bây giờ." Ran nói một lời xin lỗi nhanh chóng vẫy tay tạm biệt anh và bước ra khỏi phòng tập, để lại Ogawa há hốc mồm, đứng im tại chỗ.
"Được rồi, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp", một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía sau anh. Ogawa quay lại và thấy Otsuka đang đứng với nụ cười buồn trên môi.
"Làm ơn nói với anh là em ấy đang đùa đi. Làm ơn nói với anh rằng Ran là một diễn viên tuyệt vời và anh chỉ không biết về điều đó thôi", anh cầu xin. Otsuka chỉ khịt mũi đáp lại và vỗ nhẹ vai anh một cách xoa dịu.
"Họ thực sự không ở bên nhau. Tên ngốc đó", anh ta hất đầu về phía cửa, "thậm chí còn không biết rằng mình đang yêu Yuki-san." Otsuka dừng lại suy nghĩ, "Về vấn đề đó, em không nghĩ ngay cả Yuki-san cũng nhận ra rằng anh ấy đang yêu Ran đâu", anh ta nói, đưa tay lên vuốt tóc trong sự thất vọng.
"Em đùa à", Ogawa nói một cách vô cảm. Otsuka chỉ lắc đầu. "NHƯNG RÕ RÀNG QUÁ", anh ta kêu lên, thu hút sự chú ý của một vài người khác xung quanh.
Yuji quàng tay qua vai Ogawa. "Sao lại ồn ào thế?", anh ta nói và xoa đầu Ogawa. Ogawa bực bội hất tay Yuji ra. Sekita và Kentaro cũng đã gia nhập nhóm nhỏ của họ.
"Anh ấy", Otsuka nói trong khi chỉ ngón tay cái về phía Ogawa, "vừa nhận ra rằng Yuki-san và Ran không hẹn hò mà thực chất chỉ là một cặp đôi ngốc nghếch đang biến cuộc sống của chúng ta thành địa ngục", Otsuka kết thúc một cách đầy phong cách.
Những người khác cùng nhau lên tiếng thể hiện sự hiểu biết, nhìn Ogawa với ánh mắt thông cảm. "Chào mừng đến với câu lạc bộ", Yuji nói.
"Ở câu lạc bộ này, việc tham gia không phải là tự nguyện, mà là bắt buộc. Bạn không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng những liều lượng tán tỉnh ngọt ngào và khao khát vô thức hàng ngày", Sekita-san nói thêm một cách cam chịu.
"Và đừng quên, giờ cậu đã là thành viên, cậu không thể bỏ cuộc giữa chừng. Đây là gói đăng ký trọn đời và lựa chọn duy nhất của cậu là cầu nguyện thật lâu và thật nhiều để hai người đó tỉnh táo lại", Kentaro nói với sự nhiệt tình giả tạo. "Tôi vui cho họ. Tất cả chúng ta đều vui. Nhưng phải biết rằng hai người đó thực sự chỉ cách hạnh phúc một bước chân và họ thậm chí còn không biết điều đó, chứ đừng nói đến việc sẵn sàng làm bất cứ điều gì về điều đó, thành thật mà nói, thật là bực bội", anh ấy kết thúc và nhận được cái gật đầu đồng ý từ những người còn lại.
Ogawa chỉ vùi đầu vào tay, lắc đầu, hy vọng rằng nếu anh lắc đầu đủ mạnh, não anh sẽ quên hết những gì anh đã học được tối nay. Anh không thể tưởng tượng được cảnh nhìn Ran và Yuki ở cùng một phòng mà không nói gì. Điều này sẽ giết chết anh mất.
"Không có cách nào để chúng ta có thể giúp họ sao?" anh bất lực hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Ogawa lại tiếp tục vùi đầu vào tay và lắc đầu dữ dội. Anh sắp phát ốm với tốc độ này mất.
"Có thể, có điều gì đó chúng ta có thể làm", Sekita-san nói và Ogawa ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của Sekita-san trở nên nghiêm túc, khuôn mặt thường xuất hiện khi anh ấy lên kế hoạch tấn công đội đối phương. Họ có biệt danh cho khuôn mặt đó. Ogawa quay lại nhìn Yuji. Yuji gật đầu với anh, "Khuôn mặt mưu mô", anh đồng ý.
Ogawa không biết làm sao để Ran và Ishikawa-san thú nhận với nhau. Nhưng giống như những người khác trong đội, anh tin tưởng vào khuôn mặt đầy mưu mô của Sekita-san. Anh biết rằng bất kỳ kế hoạch nào xuất hiện sau khuôn mặt đó cũng sẽ giành được sự ủng hộ của họ hoặc hoàn toàn phản tác dụng.
Ogawa thực lòng hy vọng rằng đó không phải là trường hợp sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com