Bò Húc Trong Ly Thủy Tinh 💧🐂
“Tôi đã nói là cảnh sát trưởng không ở đây, ngài ấy về nhà với tân nương sắp vào cửa của ngài ấy rồi, cô có phải là bị thần kinh nghe không hiểu không hả?!”
Đinh Thư Nghi bị tên cảnh sát gác cổng đẩy một cái ngã sóng xoài trên đất. Nàng lồm cồm bò dậy, sườn xám trên người đã bị nhuốm phải đất đen, cố gắng đứng thẳng lại nhưng chân trái đã đau đến chết lặng, mím môi nén tiếng than vào trong nàng lần nữa cường ngạnh đứng trước mặt tên lính canh kia.
“Vị đại ca này, nếu như ngài cảnh sát trưởng của các anh - Hạ Lương Thành ngày mai đi làm, xin anh giúp tôi chuyển lời có Đinh Thư Nghi ở trấn Bạch Mai có việc muốn đến tìm ngài ấy, nếu như ngài ấy nhận được tin tức của tôi xin hãy đến tìm tôi, tôi chỉ ở quanh khu vực phố Tây này thôi. Cầu xin anh...”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng cũng vô cùng chấp nhất. Tên lính gác cổng nhìn vị tiểu thư quần áo lam lũ nhưng sóng lưng thẳng tắp trước mặt, đột nhiên có cảm giác sợ hãi trước người con gái yếu đuối này.
“Thôi được rồi, tôi biết rồi, cô đi mau đi!”
“Đa Tạ anh”
Đinh Thư Nghi nhận được sự đồng ý chuyển lời của lính canh liền không hề nán lại, nàng quay lưng nhấn từng bước, từng bước chân khập khiễng mà đi, tốc độ rất chậm, bước chân cũng rất nặng, dáng đi cũng thật là xấu xí, gương mặt chen chúc đầy vệt khói bụi nên gần như nám đen đi.
Mưa bỗng rơi, từng hạt, từng hạt lộp độp đáp xuống chiếc hài đang vẽ những bước đi khó nhọc, dần dần mưa càng lớn hơn, màn mưa mờ mịt như trút nước.
Bên tai không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa vồn vã, tóc tai rũ rượi vì nước mưa, người còn bên ngoài đều nhanh chóng chạy về nhà, một mảnh đường vốn không nhiều người phút chốc trở nên vắng vẻ, cuối cùng trên đường chỉ còn lại bóng dáng yếu nhược xiêu vẹo của Đinh Thư Nghi.
Vẻ mặt nàng trắng bệch, hoa dung thất sắc, lê từng bước chân đi dưới cơn mưa này tựa như đang đi trên bàn chông nhọn, đau lắm...
Nhưng đã là gì so với cõi lòng tan nát này đây?
Ba năm chờ đợi, phút chốc không còn chút giá trị nào... thì ra, chẳng phải anh bận rộn không nhớ gửi thư về mà chỉ là những bức thư đó không hề có phần của nàng.
Một nụ cười thê lương như phù dung nở trên đôi môi trắng bợt, dung nhan long lanh như sương sớm vì nước mưa mà rửa trôi trở lại nguyên dạng không gì che dấu, lại càng như, chẳng còn lại gì nữa.
‘Tôi đã nói là cảnh sát trưởng không ở đây’
‘ngài ấy về nhà với tân nương sắp vào cửa của ngài ấy rồi’
‘cô có phải là bị thần kinh nghe không hiểu không hả?!’
Từng lời từng lời kia như những nhát kéo bén nhọn đâm rách ruột rách gan, khiến cho trái tim vốn đã nhuốm màu bi thương càng trở nên thảm hại. Cái lạnh cắt da cắt thịt rờ đến từng tấc trên cơ thể, đôi môi không nhịn được khẽ run rẩy hé mở, nước mưa từ trên má tràn vào đầu lưỡi.
Nước mưa đêm nay, vì sao lại mặn như vậy?
Đinh Thư Nghi có lúc muốn nhấc chân đi thật nhanh để có thể co ro trú mưa ở một mái hiên nào đó giữ ấm cho cơ thể lạnh buốt này, thế nhưng đôi chân dường như chẳng còn là của nàng nữa rồi.
Sấm đánh sầm vang vọng khắp không gian, lóe lên những tia chớp đầy hung tợn. Một khoảnh khắc sau khi ánh sáng kia rạch nát như muốn xé toang bầu trời. Bóng dáng mảnh mai bỗng ngã quỵ xuống nền đất ẩm mục, cơn mưa vẫn cứ rơi trên da thịt nóng rẫy. Đinh Thư Nghi nằm trên đất tự cười mỉa thầm nghĩ.
Một ngọn cỏ dại ven đường, hẳn là có bị dẫm chết cũng chẳng có người luyến tiếc đúng không?
Trong mơ hồ, dường như hòa lẫn vào tiếng mưa có cả tiếng máy móc rồ động, dưới màn mưa vẩn đục, một đôi chân bước đến gần.
Người đến kia là ai?
Đinh Thư Nghi không biết nữa, chỉ là một giây trước khi mất đi ý thức, có một nguồn hơi thở ấm áp đã bao phủ cả cơ thể nàng. Cả người tựa như vùi sâu vào một nơi cực kì yên bình, nàng buồn ngủ quá.
Chiếc lò sưởi này cũng ấm áp quá đi...
“Mã gia, vị tiểu thư này phải làm sao đây ạ?”
Một người nam nhân trung niên cung kính che ô cho một người nam nhân khác vừa hỏi.
Người nam nhân được che ô một thân trường sam khoác ngoài mã quái tối màu, đầu đội một chiếc mũ kéo xuống quá trán, đôi mắt hắn bị che phủ sau cặp kính gọng vàng chẳng thể đoán được suy nghĩ, hắn nhìn vào vòng tay mình. Một thân hình mảnh mai được báo phủ trong lớp áo choàng rộng lớn của hắn chỉ lộ ra một gương mặt sáng trong tựa như viên ngọc quý, nàng tựa đầu trên vai hắn, đôi môi hé mở thở ra từng hơi thở nặng nhọc nóng rẫy.
Nàng bỗng cựa mình, đầu nhỏ ướt đẫm rúc vào cổ hắn, hơi thở ngọt ngào đột ngột đánh úp chóp mũi khiến cho Mã Khải thoáng sững sờ rối loạn, thế nhưng rất nhanh hắn híp mắt, giọng nói không chút cảm xúc.
“Về Mã phủ”
“Vâng”
Chỉ vài khắc sau, chiếc xe phóng vụt qua biến mất khỏi màn mưa mờ ảo.
<...>
“Cắt! Làm tốt lắm! Cảnh này qua!”’
Ngay khi lời của Trần Đông vừa rơi xuống, cả đoàn phim như ong vỡ tổ sa vào hiện trường. Nước mưa nhân tạo được dừng lại, các diễn viên cũng nhanh chóng được ủ ấm.
Tiểu Hương cùng với Trần Ngôn người ôm một chiếc chăn bông, người mang theo nước gừng ấm bay đến bên Bạch Lộc, Tiểu Hương nước mắt ngắn dài phủ chăn trùm kín người Bạch Lộc.
“Hic... Lộc tỷ à có lạnh lắm không”
“Lộc tỷ à uống nước gừng đi”
Trần Ngôn mở nắp bình nước nhét vào tay Bạch Lộc, mắt cũng đã đỏ hoe.
Bạch Lộc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái diễn xuất, cô đờ đẫn ôm lấy chăn bông, cầm lấy nước gừng ấm hớp từng ngụm nhỏ, cho đến vài phút sau khi cơ thể dần dần ấm hơn, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hương và Trần Ngôn. Lúc này cô mới ý thức được hai trợ lý nhỏ nhà cô đang khóc, Bạch Lộc sửng sốt hỏi.
“Ớ? Hai đứa sao vậy? Đột nhiên lại khóc?”
Tiểu Hương nghe hỏi liền mếu máo, Trần Ngôn mím môi chưa biết nên đáp thế nào thì bỗng dưng một có người bỗng lên tiếng.
“Là do em đã làm rất tốt”
Bạch Lộc sững sờ nhìn La Vân Hi một thân trường sam bước đến gần họ, khi cô còn đang ngẩn ngơ chưa ý thức được vì sao anh nói vậy thì La Vân Hi đột nhiên vươn cánh tay lên, bàn tay ấm áp đặt lên cái đầu nhỏ ướt rượt của cô xoa nhẹ một chút như an ủi.
“Khiến cho mọi người đều cảm động rồi. Bạch lão sư thật là giỏi”
‘Thịch’
Lồng ngực đánh sập một cái, Bạch Lộc được anh khen đầu óc liền trở nên rối tung rối mù, trong mắt cô chỉ còn lại duy nhất một người.
Cho đến khi trước mặt bọn họ xuất thêm hai người thì Bạch Lộc mới thôi thơ thẩn. Người đến là đạo diễn Trần Đông và biên kịch Lý Quyến Tây. Vẻ mặt của họ đều hết sức phấn khích lại chuyên chú.
“Là như vầy Vân Hi, Tiểu Lộc à. Ban nãy cảnh quay vừa rồi hai người đều làm rất tốt. Tiểu Lộc biểu hiện vô cùng vượt bậc nhé, nhân viên đều bị cháu làm cho khóc luôn. Còn có phản ứng hóa học giữa hai người thật sự quá tốt rồi!”
“Phải phải đạo diễn Trần nói rất chuẩn, trước đó chắc mọi người cũng nghe thấy đấy kịch bản có thay đổi vì nhân vật Mã gia sẽ tăng thêm đất diễn, và để cho tình huống cứu người này không uổng phí chúng tôi quyết định thêm tuyến tình cảm của Mã Khải và Đinh Thư Nghi. Tối nay tôi sẽ về tăng ca suốt đêm, sáng mai kịch bản nhất định đến tay hai người đó, hai người chuẩn bị đi nhé”
“Đúng vậy đúng vậy, cứ quyết định vậy đi nha. Mọi người đều về nghỉ ngơi sớm chút ngày mai 9h sáng có mặt là được ha”
Trần Đông và Lý Quyến Tây anh một câu tôi một câu vô cùng nhịp nhàng liền rất nhanh chóng nhét thêm một đống thông tin.
Hai người đi mất, Tiểu Hương liền quay sang nắm tay Bạch Lộc nhảy tưng tưng mừng rỡ.
“Lộc tỷ à, chị nghe gì không?! Chị được tăng thêm đất diễn đó!”
“Hả? Ồ ồ ờ, chị nghe thấy rồi. Chắc là do may mắn thôi...”
Bạch Lộc bị bất ngờ này làm cho không kịp phản ứng chỉ có thể đáp qua loa, không ngờ người bên cạnh nghe vậy liền bảo.
“Làm gì có may mắn nào chứ, tất cả đều là vì em xứng đáng đạt được mà”
La Vân Hi nhìn Bạch Lộc với vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm nghị không cho là đúng.
“Hửm? Sao lại thất thần nữa rồi? Em có ổn không? Lộc Lộc?”
Lộc... Lộc?
Hôm nay, sao kinh hỉ cứ đến dồn dập vậy?
____________
P/s Tui nhứt cái đầu quá chài 😌 quên chỉnh lại form chữ nhật 🥺 nhưng lười chỉnh lại quá thôi có ảnh là được :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com