Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12

"Tụi mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

Một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt của chị Zol, chẳng hiểu vì sao lại cứ đau đáu lòng tôi suốt nhiều ngày liền. Thế nhưng, guồng quay bận rộn không cho phép tôi dành quá nhiều thì giờ để nghĩ ngợi về nó tiếp nữa. Tôi đã nhận một vài lời mời đi làm người mẫu chụp ảnh với tiền công kha khá. Zee cũng chốt được ngày phù hợp để đưa tôi về ra mắt gia đình Panich.

Phải, là ra mắt nhà chồng tương lai đấy.

Tách tách

"Tốt lắm, nâng cằm lên một chút. Đẹp lắm."

Ánh đèn flash lập lòe không ngừng bên trong một studio nhỏ nhưng khang trang. Đối diện tôi là một nữ nhiếp ảnh gia, trạc hai mươi tư hoặc hai mươi lăm. Đằng sau chị là một cô gái nhỏ nhắn đang bận sắp xếp và kiểm kê quần áo được treo trên giá. Đó là số trang phục tôi cần thay và chụp xong trong ngày.

"Nhìn thẳng vào ống kính. Đúng rồi, ổn áp."

Áo quần được thiết kế theo phong cách tối giản, ngoài ra còn có phần phi giới tính. Tuy nhiên, để không quá đơn điệu thì hẳn không thể thiếu phụ kiện hay trang sức nhỏ xinh.

Xu hướng thế giới mấy năm gần đây ấy mà.

Tôi cũng thích phong cách này.

"Được rồi, cậu New nghỉ ngơi một lát đi, tầm mười phút nữa rồi mình lại tiếp tục."

Nữ nhiếp ảnh gia nói, mắt dán chặt vào màn hình máy ảnh. Chắc chị cần thời gian kiểm tra chất lượng thành quả, tôi đoán.

Rrr... Rrr... Rrr...

Ngồi bên bàn trà nhỏ trong góc studio, tôi buồn chán mân mê điện thoại. Vừa hay lúc này điện thoại lại đột ngột run lên vài cái. Là tin nhắn mới.

"Em đừng quên tối nay chúng ta có lịch gặp bố mẹ tôi đấy nhé."

Phải rồi, tối nay sẽ là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình Panich rồi còn gì.

Tôi thả icon với tin nhắn Zee thay câu trả lời.

Nghĩ đến đống quà cáp cần tặng vào lần gặp mặt này, cộng thêm tủ quần áo toàn đồ phong cách phi giới tính của mình, cuối cùng tôi vẫn đành báo anh ghé căn hộ tôi sớm một chút. Tôi muốn nhờ Zee lựa trang phục ra mắt giúp tôi, với cả tôi cũng không ước chừng được cốp xe anh ấy đủ chỗ để xếp hết mớ quà của tôi không.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên ra mắt, tôi cần phải đảm bảo rằng gia đình Panich sẽ đủ hài lòng về tôi.

"Tiếp tục được rồi, cậu New."

Cô gái nhỏ rụt rè gọi, khiến tôi không thể không rời mắt khỏi màn hình. Nhìn hai tay cô nàng đang cố gắng cẩn thận ôm trang phục, tôi bèn gật đầu rồi nhanh chóng buông điện thoại đứng dậy.

Thế là, kế hoạch ban đầu vốn dĩ tôi và Zee sẽ gặp nhau ở căn hộ tôi lúc sáu giờ để có thể đến nhà Panich trước bảy giờ, cuối cùng đã đôn sớm lên thành hẹn ở căn hộ lúc bốn giờ rưỡi.

Lúc taxi dừng bánh trước cổng chính căn hộ, tôi thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng con Porsche quen thuộc đang chuẩn bị đi xuống hầm giữ xe. Tôi nhìn lại đồng hồ trên màn hình điện thoại, không khỏi tặc lưỡi, Zee tới sớm tận hai mươi phút.

Trả tiền cho tài xế xong xuôi, tôi thong thả đi đến sảnh chính. Đương nhiên, cũng không quên chỉnh trang lại một chút.

Căn hộ này có tổng cộng hai thang máy cho dân cư, và một thang máy chuyên dụng để di chuyển vật nặng. Tuy nhiên, chỉ có cái để di chuyển vật nặng và một cái cho dân cư là có thể trực tiếp đi xuống tầng hầm. Ngặt nỗi cái thang dành cho dân cư mà thông xuống tầng hầm vừa gặp trục trặc hôm kia. Do đó, tạm thời dân cư nào để xe dưới hầm thì đều phải đi bộ ngược lên sảnh chính mới có thể sử dụng thang máy.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đợi Zee ở đây, để cả hai cùng bước vào thang máy.

Chắc lớp trang điểm vẫn chưa bay màu đâu nhỉ, tôi lan man nghĩ thầm khi tẻ nhạt quan sát mấy ngón chân đang cựa quậy trong đôi xăng-đan mới mua vài ngày trước.

Lách cách

Tiếng đế giày va chạm vào sàn gạch bóng loáng. Lúc kịp nhận ra, một đôi giày da xa xỉ đã lọt vào trong tầm mắt.

"Sao em lại xuống đây?"

Chất giọng trầm ấm bật ra từ cuống họng người đối diện. Hai tay anh vẫn theo thói quen đút vào túi quần tây.

"Chưa đến giờ hẹn mà."

Tôi ngẩng đầu, xốc lại túi đồ nặng trịch đang xách trên vai.

"Tôi vừa đi làm về nên thuận tiện đợi anh thôi."

Zee hơi nhướng mày, dường như tầm mắt anh quét nhẹ trên gương mặt tôi. Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi rằng có cần anh xách hộ túi không?

Ting

Tôi lắc đầu, từ tốn sải chân tiến vào thang máy trước anh một bước. Dù sao cũng sắp tới nơi rồi, vẫn không nên làm phiền Zee thì hơn.

Tôi không chắc có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng cứ chốc chốc tôi lại cảm nhận được một tầm mắt hướng về phía mình. Mà trong thang máy này thì làm gì có người thứ ba?

Vào lần thứ năm bị ánh nhìn ấy lướt qua, tôi không chịu nổi nữa mà quay ngoắt lại về phía người bên cạnh.

"Anh Zee này..." Tôi mở miệng, "Trên mặt tôi có dính gì à?"

Nom anh hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh liền bình tĩnh trở lại. Zee không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó, anh chỉ nói...

"Hôm nay em trang điểm à?"

Tầm mắt anh hơi hạ xuống, vừa vặn chạm đến mắt tôi.

"Trông em đẹp lắm."

Tôi chớp chớp mắt, mấy ngón tay đặt hờ trên quai túi xách không khỏi siết chặt lại theo bản năng.

Ting

Tôi dời ánh nhìn, và ngay khi cánh cửa thang máy bật mở, tôi liền nhanh chóng bước ra ngoài.

"Có lúc nào New Assanee này không đẹp sao?"

Tôi có thể nghe tiếng phì cười của Zee từ phía sau, nhưng chưa kịp nói gì thêm là đã nghe giọng anh dịu dàng vang vọng.

“Ừ, em nói đúng, em là đẹp nhất.”

Căn hộ tôi nằm ở tầng mười tám, chính xác thì là phòng 1803.

“Anh Zee ngồi sô pha đợi tôi một lát nhé?”

Tôi rót cho anh ly nước lạnh, trước khi vội vàng lủi vào phòng ngủ. Đêm qua tôi có nhờ Newyear chia sẻ kinh nghiệm ứng phó với gia đình nhà chồng để tham khảo. Cậu ấy còn tốt bụng cho tôi một vài lời khuyên trong việc tạo ấn tượng tốt với bố mẹ chồng ở ngày đầu ra mắt nữa. Vốn dĩ chỉ định trò chuyện tầm nửa tiếng, thế nào mà lại thành ra tới tận nửa đêm mới xong.

Vì thế, tôi vẫn chưa kịp dọn phòng.

Với cả, Zee mà thấy mấy bé gấu bông trong phòng tôi, anh không hoảng mới lạ.

Tôi lắc lắc đầu, cố xua đuổi cái hình ảnh Zee ngơ ngác khi thấy con gấu bông to tướng màu hồng chễm chệ giữa giường ra khỏi đầu. New ơi là New, mày tập trung vào vấn đề chính đi, tôi vừa tự rủa xả bản thân, vừa đi đến trước tủ quần áo.

Hôm nay Zee diện một bộ vét ba mảnh màu xám đậm. Trông rất đĩnh đạc, nhưng không tạo cảm giác quá cứng nhắc như lần gặp mặt trước. Có lẽ, tôi nên tìm một chiếc áo sơ mi màu trắng hay màu xám nhạt, như vậy trông sẽ không xuề xòa, lại còn hợp đôi với anh hơn. Tuy nhiên, kiểu nào hợp với thẩm mỹ nhà Panich thì phải nhờ chính chủ lựa chọn rồi.

“Anh Zee giúp tôi xem thử cái này đi.”

Tôi bước ra phòng khách với hai chiếc áo kiểu một trắng một xám trong tay.

“Cái nào hợp gu bố mẹ anh hơn?”

Chẳng biết tôi có nói gì sai không, chỉ thấy hơi nhíu mày khi thấy hai chiếc áo của tôi. Lẽ nào cả hai đều không ổn ư? Mặc dù sơ mi này được may bằng lụa, nhưng theo tôi kiểu dáng vẫn có tới nỗi nào đâu. Tôi đã hạn chế những chiếc sơ mi có thắt nơ, họa tiết hoa cỏ, hay màu sắc quá nữ tính rồi mà.

“Hay bố mẹ anh thích tông màu trầm hơn à?”

Mãi vẫn chưa thấy Zee phản hồi, tôi đành phải hỏi lại lần nữa. Muốn tông màu trầm hơn thì tôi vẫn có, chẳng qua tôi không thích kiểu dáng quần áo mấy màu ấy lắm. Nó cho tôi cảm giác như tôi diện nguyên cây đông ở giữa lòng Bangkok vậy.

Lạc quẻ và lạc loài lắm.

“Không phải.” Thanh âm trầm ấm bất ngờ khiến tôi thót tim, “Tôi chỉ đang suy nghĩ...”

Đôi mày Zee vẫn chưa giãn ra.

“Bộ đồ em đang mặc rất đẹp, tại sao lại phải thay?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống. Hôm nay do có lịch làm mẫu ảnh cho thương hiệu theo phong cách phi giới tính, thậm chí có phần hơi nữ tính, tôi đã diện một chiếc áo bó bên trong rồi chồng thêm lớp áo voan mỏng hồng nhạt bên ngoài. Để cho tổng thể hòa hợp hơn, tôi đã mặc một chiếc quần ống suông màu trắng.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà...

“Anh không thấy bộ đồ này nữ tính quá sao?”

Thú thật, tôi không nghi ngờ lời Zee nói, nhưng tôi không chắc bố mẹ anh sẽ có chung cảm nhận với anh. Khoảng cách giữa tôi và anh vốn đã được xem như cách biệt cả một thế hệ, huống hồ là với bố mẹ anh. Hơn nữa, đến ba mẹ nuôi tôi còn không chấp nhận được hình tượng này của tôi, thì sao bố mẹ anh có thể? 

“Không hề.” Zee dứt khoát đáp.

Đôi mắt sâu thẳm của anh đang hướng về phía tôi.

“Em không cần phải thay đồ hay tẩy trang để chiều lòng gia đình tôi.”

Đến khi tôi kịp nhận ra, hai chiếc áo trong tay đã biến mất lúc nào không hay. Thay vào đó là da thịt ấm nóng đang bao phủ lấy mu bàn tay tôi.

Có hơi thở khẽ khàng thì thầm bên tai, hòa chung với nhịp đập nơi lồng ngực.

“Em không biết bây giờ trông em xinh đẹp như thế nào đâu.”

Và hình như tôi nghe thấy anh nói...

“Như một đóa hoa vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com