Chương 7. "0" - Nghịch Lý Của Sự Tồn Tại
Thông số lạ kì
Trong phòng đánh giá trung tâm, một sự im lặng nặng nề bao trùm khi tiếng rè rè của máy quét sinh trắc học tắt ngấm.
Trên màn hình hiển thị khổng lồ, nơi lẽ ra phải hiện lên những con số dao động từ hàng trăm đến hàng nghìn, chỉ có một ký tự duy nhất nhấp nháy, đơn độc và lạnh lẽo:
HVI: 0
Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi đập tay vào bàn phím, giọng nói run rẩy: "Hệ thống lỗi rồi! Khởi động lại ngay! Không thể có chuyện này được!"
Hệ thống HVI chưa từng ghi nhận số 0. Ngay cả một người tàn tật bẩm sinh, thực vật, hay một đứa trẻ sinh non yếu ớt nhất cũng có giá trị tối thiểu từ 10 đến 40. "0" không phải là thấp. Trong ngôn ngữ của máy móc, "0" có nghĩa là Null – Không tồn tại.
"Máy không hỏng," Trưởng bộ phận phân tích bước đến, tay cầm bản báo cáo vừa in ra, còn nóng hổi. "Chúng ta đã quét sáu lần. Kết quả không đổi."
Ông ném xấp tài liệu xuống bàn. Những con số trên giấy nhảy múa trước mắt các nhà khoa học như một trò đùa của tạo hóa:
Chỉ số tâm thức: Không xác định. (Máy không tìm thấy dao động cảm xúc để đo lường).
Phản xạ cơ bắp: 0,011 giây. (Nhanh gấp 20 lần lính đặc nhiệm ưu tú nhất).
Mật độ cơ bắp: Gấp 10 lần người thường, nén chặt trong hình hài nhỏ bé.
Khả năng phân tích: Tương đương siêu máy tính chiến thuật thế hệ 4.
Hình thái não bộ: Vùng logic và quan sát sáng rực như đèn pha, trong khi vùng cảm xúc tối om như một căn nhà hoang không người ở.
"Thứ này..." một giáo sư già thì thào, nhìn qua lớp kính dày vào đứa trẻ đang ngồi yên trên ghế kiểm tra. "Nó không phải con người. HVI không đo được nó vì cấu trúc não của nó quá khác biệt. Nó là một con quái vật đội lốt người."
"Không," một giọng nói khác vang lên, cắt ngang sự hoang mang.
Tiến sĩ Akabane Shun đứng đó, đôi mắt sau cặp kính lóe lên sự cuồng nhiệt bệnh hoạn. Ông nhìn vào màn hình hiển thị số 0, nhưng trong mắt ông, đó không phải là sự rỗng tuếch.
"Đó không phải là lỗi. Đó là sự hoàn hảo," ông tuyên bố. "Một tờ giấy trắng tuyệt đối mà chúng ta có thể viết lên bất cứ mệnh lệnh nào. Một công cụ không bao giờ biết phản bội."
Hồ sơ của Arisu lập tức được đóng dấu MẬT. Nhiều tài liệu về quá trình tạo ra cậu bị xóa sạch khỏi hệ thống ngay sau đó. Không ai biết lý do thực sự, nhưng lời đồn đại bắt đầu lan truyền trong giới nghiên cứu cấp cao:
Arisu không phải là hoàn hảo. Cậu ta là một thảm họa đang chờ đợi để xảy ra.
2. Tầng 23 – Chiếc Lồng Kính Của Một Con Búp Bê Sống
Akabane Arisu lớn lên tại Tầng 23 của cơ sở nghiên cứu ngầm thủ đô Reizel—một thế giới không có mặt trời, không có gió, và không có màu xanh.
Nơi đây chỉ có màu trắng của tường, màu bạc của kim loại, và màu xám của những bộ đồng phục thí nghiệm.
Không gia đình. Không bạn bè. Không có những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Khái niệm "mẹ" hay "cha" đối với Arisu chỉ là những danh từ chỉ quan hệ huyết thống trong sách sinh học, hoàn toàn vô nghĩa về mặt cảm xúc.
Cuộc sống của cậu là một vòng lặp tàn nhẫn được lập trình chính xác đến từng giây.
06:00 – Kiểm tra phản xạ.
Arisu đứng giữa một căn phòng đầy rẫy các tia laser và cánh tay máy di chuyển với tốc độ âm thanh. Nhiệm vụ của cậu không phải là né tránh vì sợ hãi, mà là tính toán quỹ đạo để cơ thể không bị va chạm. Cậu di chuyển như một bóng ma, lướt qua những lưỡi dao thép chỉ cách da thịt vài milimet mà nhịp tim không hề thay đổi.
12:00 – Phân tích chiến thuật.
Cậu ngồi trước màn hình lớn, giải quyết các tình huống giả lập chiến tranh.
"Hy sinh 200 lính để chiếm cứ điểm A," cậu nói, giọng đều đều. Đối với Arisu, sinh mạng con người chỉ là những đơn vị tài nguyên. Cậu không hiểu tại sao các nhà nghiên cứu lại rùng mình trước những quyết định lạnh lùng đó.
18:00 – Kiểm tra độ chống chịu (Endurance Test).
Đây là phần tàn khốc nhất. Họ tiêm vào người cậu các loại huyết thanh, hoặc kích thích điện lên da để đo ngưỡng chịu đựng.
Arisu cảm thấy đau. Cậu biết "đau" là tín hiệu của dây thần kinh báo hiệu tổn thương mô. Nhưng cậu không hiểu "khổ sở".
Cậu không khóc. Không van xin. Chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn trần nhà trắng toát, chờ đợi cơn đau đi qua như chờ một cơn mưa tạnh.
Ngày nào cũng như ngày nào. Sự lặp lại máy móc đến mức những nhà nghiên cứu kỳ cựu nhất cũng phải phát điên vì sự nhàm chán và tàn nhẫn của nó. Nhưng Arisu thì không.
Họ không bao giờ hỏi cậu có mệt không. Bởi vì trong từ điển của Reizel, một cỗ máy thì không biết mệt.
Trong sổ tay quan sát của các tiến sĩ, những dòng ghi chú về cậu ngày càng trở nên kỳ lạ:
"Đối tượng không phản ứng phòng vệ khi bị tổn thương. Chỉ ghi nhận sát thương."
"Không biểu lộ cảm xúc khi thấy hình ảnh bạo lực."
"Không hiểu nụ cười là gì. Khi được yêu cầu cười, cơ mặt co giật một cách thiếu tự nhiên."
"Khả năng thích nghi môi trường: VƯỢT CHUẨN TOÀN BỘ."
Arisu lớn lên như một chiếc gương.
Cậu quan sát các nhà khoa học. Khi họ cau mày, cậu ghi nhớ cơ mặt đó. Khi họ lớn tiếng, cậu ghi nhớ tần số âm thanh đó.
Cậu học ngôn ngữ rất nhanh, biết cách chọn tông giọng trầm bổng để giao tiếp, nhưng tất cả chỉ là mô phỏng.
Cậu giống như một con búp bê sứ tinh xảo nhưng bên trong rỗng tuếch, phản chiếu lại thế giới con người một cách hoàn hảo nhưng không hề hiểu ý nghĩa của những gì mình đang phản chiếu.
Cậu tồn tại, nhưng không thực sự "sống".
Cho đến một ngày... một biến cố đã xảy ra, làm rung chuyển cả Tầng 23 và thay đổi vĩnh viễn số phận của Số 0.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com