2.
Chuyện ầm ĩ với Hướng Kha này đã làm xáo trộn sạch sẽ bầu không khí trong ngày cập kê. Ta tiếp đón mọi người vào buổi tiệc, trời đông giá rét, e rằng cơm canh đã nguội lạnh, nhưng A Linh vẫn quỳ gối ở dưới hiên, không chịu đứng dậy.
Mẹ ruột của nó Tống thị hôm nay cũng đã chứng kiến toàn bộ mọi việc, tự nhiên sẽ hiểu con gái mình bất thường ở đâu, lập tức vội vàng quỳ xuống, sợ ta giận chó đánh mèo lên con gái bà ta.
Ta biết, bà ta là sợ ta!
Chị em trong nhà tại sao như thế?
Cha ngồi vào chỗ của mình, hỏi em gái đang quỳ: "Sao con lại phải quỳ?"
A Linh dập đầu với cha, nói: "Cha, con gái có tội, Hướng tam lang hôm nay từ hôn làm nhục chị, có liên quan tới con."
Cha thản nhiên à một tiếng, không rõ vui giận.
A Linh nói: "Lúc chị và anh hai chưa trở về nhà, lang quân Hướng thị thường tới nhà tìm anh cả đọc sách, bởi vì chị không ở nhà, lang quân vừa mới tới tưởng rằng là chị sẽ về sớm. Sau đó lại thường xuyên tới phủ cùng chơi đùa với em trai em gái chúng con. Từ trước con vẫn nghĩ lang quân vì chị, nên mới đối xử tốt với anh chị em trong nhà, không ngờ nửa tháng trước, hắn..."
Nói tới đây, như là khó có thể mở miệng, A Linh che mặt khóc nức nở.
Ta xoay tách trà trong tay, nói: "Các dì mang theo mấy em trở về trước đi, hôm nay nếu ta ở bên ngoài thì có thể nghe thấy đôi câu và lời trong lời nói của A Linh, nhưng nếu lỡ truyền ra ngoài, vậy ta cũng muốn nhìn xem các em có thể chịu được bao nhiêu đòn roi đây?"
Các em còn lại đồng thanh nói vâng.
Lúc đi tới cửa em gái nhỏ nhất của ta bị vấp một cái, cả người đều run lên.
A Linh run rẩy, ta trầm mặc không nói, trái lại mẹ kế Tiêu thị lại không đành lòng, nói: "Linh nhi vào đây đi, bây giờ con tuổi còn nhỏ, đừng chịu lạnh sẽ sinh bệnh." Nó cuối cùng cũng đồng ý đi vào, chỉ là đi vào nhưng cũng không dám ngồi, quỳ xuống đáp lời: "Hắn nhân lúc nửa đêm vào khuê phòng của con, nói là có tình cảm sâu nặng với con, đời này không phải con thì không cưới. Con gái không dám làm ra loại việc nghiệp chướng như này, hắn nói là con bị chị sỉ nhục, không dám đối mặt, nói xong hắn vồ tới, nếu không phải tỳ nữ cảnh giác đi vào phòng, chỉ sợ bây giờ con phải tự sát. Thời gian đó chị và cha đều ở trong cung, con gái không dám nói ra, hôm nay hắn đến từ hôn, con sợ, chỉ sợ hắn có thể gây ra chuyện!"
Ta thấp giọng phân phó A Man vài chuyện, A Man lĩnh mệnh xong, liền nhỏ giọng nói dạ rồi đi xuống.
Dì Tống thấy ta uống trà không nói, lập tức dập đầu lên tiếng: "Nữ lang*, đều là nô tỳ vô dụng, không dạy bảo được Linh Nương, nô tỳ chỉ cầu người nhìn Linh Nương tuổi còn nhỏ, lại là cốt nhục ruột thịt của ngài, ngài bỏ qua cho nó. Nô tỳ chắc chắn sẽ nghiêm khắc quản thúc Linh Nương, tuyệt không để nó làm gia chuyện trái luân thường đạo lý lần nữa."
*Cách gọi các thiếu nữ tuổi còn nhỏ
Ta nhíu mày lại, hỏi lại: "Dì có nhớ rõ thân phận của chính mình không?"
Dì Tống nơm nớp lo sợ, quỳ phục trên mặt đất.
Ta nói: "Xem ra là biết rồi. Khi mẹ ta còn sống đã nói với ta, dì là xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng gia cảnh sa sút, lúc này mới chấp nhận làm vợ lẽ. Thời điểm con gái chưa xuất giá, Linh nhi ở trong viện của ta, ta vốn nghĩ mẹ con các người vốn sống đã không dễ dàng, nên cũng không để hai người cốt nhục chia lìa. Hiện tại dì nói là không dạy bảo được Linh nhi, dì cho ta biết, người xuất thân thư hương thế gia như dì, sao lại dạy Linh nhi nhát gan sợ sệt như thế, không phân biệt được thị phi như vậy?"
Nói tới đây, ta không thể vui được, lập tức ném chén trà trong tay, ly trà vỡ vụn, làm cho dì Tống run sợ một hồi.
A Linh cũng bị doạ tới mức ngừng khóc.
Ta hỏi nó: "Chuyện này, dì có biết không?"
A Linh rơi nước mắt gật đầu.
"Là dì không cho em nói ra?"
"Vâng."
Ta cười lạnh: "Một tên đàn ông không thân thích, cũng là anh rể tương lai của em, lại xông vào khuê phòng của em. Ta và cha không ở đây, thế nhưng mẹ kế vẫn ở đây, bà là mẹ của em, em không nói chuyện này với bà, lại đi nói với dì. Nói đã nói rồi, dì không cho em nói thì em thật sự không nói? Em là cô hai của Bác Viễn Hầu, là quý nữ trong nhà, sao một chút khí khái cũng không có. Nếu là người khác gặp hoặc lúc khác gặp chuyện này, vậy đó là vô môi cẩu hợp*. Đến lúc đó một dải lụa trắng treo cổ, là thứ mà em muốn sao?"
*vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng không có cưới hỏi đàng hoàng, "tam trà lục lễ" (明媒正娶 - 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà - "Hạ trà" tức đính hôn, "Định trà" tức kết hôn, "Hợp trà" tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) - nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống khi vợ chồng khi kết hôn, có được sự tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm, thực hiện nghĩa vụ đối với cha mẹ và người nhà. Thời cổ xưa, nam nữ nếu không hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân sẽ không được thừa nhận gọi là "minh môi chính thú"
A Linh khóc hết nước mắt.
Dì Tống cầu xin: "Nữ lang quân."
Ta giận dữ: "Chẳng lẽ dì có chủ ý để Linh nhi gả vào Hướng thị? Hướng tam lang đêm khuya vào khuê phòng của con gái, làm tổn tại danh dự của nó, chẳng lẽ đó chính là phẩm hạnh đoan chính của người tốt sao? Bên trong phủ canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, nếu như hắn gây ra một chút động tĩnh, làm chuyện phong lưu, Linh nhi có lẽ phải đi nhảy sông tự vẫn. Ta còn chưa biết, dì sao lại không rõ được!"
Dì Tống ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn không nói bất kỳ cái gì.
Tiêu thị đã xem đủ, kêu A Linh đứng lên. A Linh rụt rè nhìn ta một cái, chỉ là cơn giận của ta còn chưa tiêu tan, biểu cảm trên mặt cũng không đẹp cho lắm, nó lại run lẩy bẩy, tiếp tục quỳ gối ở đó.
Tiêu thị cũng không sốt ruột, tự mình ngồi xuống kéo A Linh lên, giọng nói hoà hoãn dịu dàng: "Từ nay về sau Linh nhi sẽ ở trong viện của ta, cũng đi đọc sách theo mấy anh trai con. Đứa bé ngoan, đừng tự coi nhẹ mình, con có làm gì sai đâu?"
Mẹ kế hỏi nàng: "Con đã sai gì?"
A Linh đã ngừng khóc, nhưng vẫn không dám nói lời nào.
Ánh mắt Tiêu thị dịu dàng quan tâm.
A Linh thấp giọng: "Con không sai."
"Nói to lên"
"Con không sai"
Cha cũng lộ ra ý cười hoà hoãn.
A Man đã trở lại, gật đầu với ta, ta nói: "Chủ quân, phu nhân, hôm nay Linh nhi đã bị doạ sợ, để cho em ấy về nghỉ ngơi đi!"
Tiêu thị nhìn về phía cha, cha gật đầu, sau đó bà mới điềm đạm nói: "Linh nhi, đi nghỉ ngơi đi! Hôm nay chuyển đến trong viện của ta, không phải sợ, cha và mẹ đều ở đó."
A Linh được nô tỳ đưa đi, mà dì Tống vẫn còn quỳ trên mặt đất, không biết bà ta lấy sức lực từ khi nào, nhào tới dưới chân của cha: "Chủ quân, chủ quân, Linh nhi là mạng của em, ngài không thể để phu nhân đem Linh nhi đi."
Cha đá văng bà ta ra, nói: "Lẽ ra chủ mẫu nên là người dạy giỗ con gái, ngươi nuôi dạy con gái của ta thành như vậy, món nợ này, vẫn để xem chủ mẫu nên xử lý ngươi như thế nào!"
Cha liếc mắt nhìn ta, nói: "A Ngọc, đi theo ta!"
Ta đáp "vâng" một tiếng, liền đi theo.
Nem tất cả những chuyện phức tạp ra phía sau.
Tiêu thị nhìn bóng lưng hai cha con, chỉ đành thở dài. Năm nay bà mới hai năm hai sáu, nhà mẹ đẻ sa sút sớm, bà mang theo mẫu thân một mình chống đỡ cơ nghiệp, sau đó lại gả vào Bác Viễn Hầu phủ, mặc dù thấu tình đạt lý, cũng tự tin là có tài cán, nhưng xử lý việc lớn như này, thật đúng là lực bất tòng tâm* mà!
*Câu gốc: 心有余而力不足 (Tâm hữu dư nhi lực bất túc): Có tâm, có lòng thực hiện nhưng năng lực không đủ
Rõ ràng tuổi tác không già không trả, nhưng lại cảm thấy bản thân chưa già đã yếu.
Nhìn thấy dì Tống khóc tới nỗi sắp ngất đi, bà nói với nô tỳ: "Tìm mấy nhũ mẫu* khoẻ mạnh tới, bịt miệng Tống thị đưa tới Bắc Viện, hôm nay lấy lý do chép kinh cầu phúc cho Linh nhi, không được phép bước ra một bước."
*Những nô tỳ lớn tuổi trong phủ thời xưa
Nô tỳ lĩnh mệnh rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com