Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1

Hạ Trĩ mỗi lần tan học đều đi qua một con hẻm nhỏ, đó là nơi thường có những học sinh cá biệt tụ tập chơi bời.

Càng tới gần con hẻm ấy, cô bay giác đi chậm lại.

Bởi vì mấy ngày gần đây cô thực sự rất đen đủi, lần nào đi qua cũng đều bị mấy tên đó nhắm tới, mấy ngày liên tiếp đều bị bắt nạt.

Nhưng hôm nay còn chưa đi tới đầu ngõ mà cô đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Hạ Trĩ đứng sững sờ tại chỗ.

Trong con hẻm tăm tối ấy, mấy tên côn đồ thường ngày bắt nạt người khác lại đang nằm sõng soài dưới đất, gào thét trong đau đớn.

Mà ở giữa bọn họ là một chàng trai cao, gầy. Đang cúi xuống nhặt chiếc balo, phủi phủi bụi đi rồi đeo lên vai.

Khoảnh khắc cậu ấy quay đầu lại, Hạ Trĩ liền thấy rõ khuôn mặt rất đỗi hoàn hảo ấy.

Tim cô bỗng chốc đập thình thịch, xong đời rồi, cô biết người đó, đó là bạn học cùng lớp với mình - Lục Trạch.

Hạ Trĩ đang suy nghĩ điều gì đó thì phải? Cô nghĩ, mấy tên côn đồ đó đã đủ đáng sợ rồi mà đám người đó còn không đánh lại được Lục Trạch thì cậu ấy còn đáng sợ hơn đám người đó gấp trăm ngàn lần!

Làm sao bây giờ, cô đã nhìn thấy cậu ấy đánh người, liệu cô có đen đủi bị Lục Trạch đánh như thế kia không? Hay là bị diệt khẩu luôn?

Hạ Trĩ cẩn thận liếc nhìn Lục Trạch, trên mặt cậu ấy có một vài vết thương nhưng dáng vẻ vô cùng hững hờ, trong đáy mắt còn chút tức giận. Có thể thấy bây giờ tâm trạng củacậu ấy không được tốt.

Luc Trạch đột  nhiên đi về phía Hạ Trĩ,  cô sợ tới mức không dám cử động.

Nhưng ai ngờ cậu ấy lại đứng lại ngay trước mặt cô.

Hạ Trĩ sợ đến mức tay đổ hết cả mồ hôi, không đợi Lục Trạch định làm gì tiếp theo.

Cô nhìn chai nước mình mới mua đang cầm trong tay, suy nghĩ một lúc rồi lập tức ra vẻ hiểu chuyện, hai tay đưa cho Lục Trạch: "Bạn học Lục, cậu muốn uống nước không? Tôi đặc biệt mua cho cậu đấy."

Lục Trạch không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạ Trĩ, ánh mắt có chút trầm lặng.

Ngay khi Hạ Trĩ nghĩ cậu ấy sẽ không uống đâu thì Lục Trạch vươn tay cầm lấy chai nước rồi đi ngang qua cô, ra phía bên ngoài.

Hạ Trĩ không hiểu ánh mắt của anh như vậy là có ý gì nhưng dù sao cậu ấy cũng cầm lấy chai nước, cô thở phào một hơi.

Nhưng chưa được mấy bước, Lục Trạch xoay người lại gọi tên cô.

Giọng nói trong trẻo nhưng có phần lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Hạ Trĩ."

Cả người Hạ Trĩ cứng đờ, lập tức đáp: "Hả, tôi ở đây."

"Nhớ về nhà sớm."

Hạ Trĩ ngơ người nhìn cậu ấy: "À, ừ.."

Ngày hôm ấy, trời rất nắng làm cho bóng của cả hai dưới đất như kéo dài hơn.

Nhưng Hạ Trĩ rất căng thẳng vội chạy đi thật nhanh mà không biết rằng sau khi quay người đi, Lục Trạch thấy không thoải mái mà vò đầu bứt tóc.

Chàng trai cao khoảng một mét tám vẫn đang đứng đó với vẻ mặt hối hận.

Mấy tháng sau, lịch sử tìm kiếm của Lục Trạch đều là: Làm thế nào để lấy lại hình tượng với người mình thích?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com