2
Chọn một đóa bách hợp lưu ly để làm quà, Lumine và Paimon đến cảng Liyue vào buổi sáng sớm để tìm Zhongli. Hôm nay bọn họ sẽ không nhận ủy thác từ chỗ Katheryne vì không biết có may mắn sớm tìm được Zhongli hay không. Nếu ngài ấy không có ở Vãng Sinh Đường bọn họ sẽ phải tìm quanh cảng hoặc đợi đến đêm. Zhongli thích dạo quanh cảng vào buổi tối, có lẽ vì ngài thích những ánh đèn hoặc vì đó là thời điểm ấm cúng nhất trong ngày, khi người ta về nhà và quay quần vui vẻ bên gia đình của họ.
Đoán rằng có thể hôm nay ngài ấy sẽ đến uống trà ở chỗ Bình lão lão nên hai người đã qua đó trước. Quả thật không sai, trên bến cảng nhộn nhịp vẫn có một góc nhỏ yên bình, Zhongli và Bình lão lão ngồi trên chiếc bàn gỗ tre mộc mạc cùng nhau thưởng thức tách trà.
- Kia rồi, chào ngài Zhongli! Chào Bình lão lão!
Vẫn luôn là Paimon nhanh nhảu như thể sợ chậm mất một giây thì Zhongli sẽ hóa thành rồng bay đi mất.
- À, chào hai bạn nhỏ.
- Xin chào, người trẻ hôm nay lại đến uống trà với lão sao.
Lumine vui vẻ bước qua vừa tặng Bách hợp lưu ly đã chuẩn bị sẵn cho cả hai người. Trà ngon lại có thêm cả cố nhân và hoa thơm, thật là một ngày mới đầy hứng khởi của đế quân.
- Hôm nay là ngày nghỉ của bạn à?
- Vâng, thật ra thì ngày nào cũng đánh đấm có hơi mệt mỏi nên hôm nay tôi quyết định cho mình một ngày phép.
- Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi sao còn chạy đến đây tìm tôi làm gì? Hay là muốn nghe tôi kể chuyện?
Lumine bật cười thành tiếng, lần nào gặp ngài cũng nghe câu nói này. Chắc vì Zhongli đã sống và làm việc chăm chỉ đến mấy ngàn năm nên ngài mới xem trọng ngày nghỉ đến thế và còn có rất nhiều chuyện để kể nữa vì ngài có trí nhớ rất tốt. Tuy nhiên, không rõ liệu ngài có nhớ đến một tiểu dạ xoa nào đó đang khắc khoải mong nhớ ngài hay không?
- Thật ra cũng không khó khăn lắm, chúng tôi có thể nghỉ bất cứ khi nào mình muốn.
Paimon nói để nhắc Zhongli nhớ rằng bọn họ là những người tự do, cũng không mang trên mình trọng trách gì cả ngoại trừ những khi nhận ủy thác.
- Dù sao cũng nên tận hưởng một ngày nghỉ trọn vẹn phải không?
- Đúng vậy hihi.
- Thật ra là còn vì…
Ánh mắt của Lumine như nhắc nhở Paimon đừng để lộ ra chuyện quá sớm nên Paimon chỉ đành cười hì hì.
- Dạo gần đây chúng tôi có nhận một vài ủy thác ở vực đá sâu, loanh quanh ở đó thì thấy có một cái thạch ấn nên muốn hỏi ngài về nó thôi.
- Thạch ấn ở vực đá sâu? Hôm nay bạn muốn nghe về câu chuyện đó à? Cũng rất nhiều năm về trước rồi.
Lumine và Paimon ngồi chăm chú lắng nghe khi Zhongli bắt đầu kể chuyện. Không dài dòng hay nhàm chán, câu chuyện của Zhongli luôn cuốn hút và kết thúc đúng lúc ấm trà vừa cạn.
- Hóa ra địa hình của vực đá sâu đặc biệt như vậy là do trận chiến năm đó tạo thành.
- Lần trước chúng tôi có đến để xem qua mấy trận động đất bất thường và hiến tế ở đó cùng với Wang, còn tìm được cả kho báu của thiên nham quân.
- Xem ra cuộc phiêu lưu của hai người cũng rất thú vị.
Trà cũng đã uống xong nhưng vẫn chưa nhắc được đến chuyện muốn nói nên Lumine và Paimon đã mời Zhongli đến Ngật Hổ Đường để ăn một bữa, dù sao thì ngài ấy có vẻ cũng thích đồ ăn ở đó. Câu chuyện vẫn được tiếp tục trong suốt bữa ăn của cả ba.
- Nhắc đến cuộc chiến khốc liệt năm ấy hẳn là đã có sự giúp sức không ít của tiên chúng dạ xoa.
- Đúng vậy.
- Nghe nói trong năm người bây giờ chỉ còn lại Kim Sí Bằng Vương.
Zhongli gật đầu, nhắc đến cái tên đó thân hình nhỏ nhắn cùng mái tóc xanh óng lại hiện lên trong đầu ngài. Hiếm khi ngài gọi thẳng tên cậu với một ai đó. Tên của dạ xoa rất quan trọng, người đặt tên cho dạ xoa cũng chính là chủ nhân của chúng. Tên được chủ nhân gọi ra sẽ như một mệnh lệnh triệu hồi.
- Bạn đang nhắc đến tiên nhân trẻ tuổi ở Quy li nguyên sao? Cậu ấy vẫn đang thực hiện nhiệm vụ canh giữ bình yên cho Liyue đến tận ngay nay.
- Đúng vậy là Xiao, hôm trước tôi có gặp anh ấy trước tượng thần của ngài.
Zhongli khẽ cười, trong mắt dường như có gì đó biến đổi. Dù rằng không công khai tang lễ của mình là giả với bất cứ ai nhưng hẳn là thất tinh đều ngầm hiểu ý, lẽ nào Xiao lại không?
Cảm nhận được rằng Zhongli có mối quan tâm, lại vừa đúng chuyện mình muốn nhắn nhủ nên Lumine tiếp tục bày tỏ.
- Chắc là anh ấy phải thấy cô độc lắm khi lần lượt chứng kiến những người quan trọng đối với mình rời khỏi nhân gian. Bây giờ đến người quan trọng nhất là nham vương đế quân cũng không còn nữa.
- Đó đều là cái giá của sự bất tử.
Zhongli vẫn rất bình thản trả lời. Paimon lại hỏi tiếp vì muốn xem thái độ của ngài thế nào.
- Với ngài thì sao? Ngài cũng từng trải qua những chuyện như vậy phải không?
Nếu ngài hiểu được cảm giác mất mát đó đau đớn thế nào biết đâu bọn họ có thể xin phép để tiết lộ bí mật cho Xiao. Zhongli trầm ngâm một lúc rồi cầm lên ly rượu nhỏ trước mặt.
- Đôi khi trí nhớ quá tốt lại làm người ta không vui vẻ vì luôn nhớ về những chuyện quá xa xưa mà quên mất thưởng thức hiện tại. Tựa như hương vị của ly rượu này, loại rượu này trước đây đã từng uống với bạn bè rất lâu về trước, nhưng hương vị của quá khứ bây giờ lại không còn tìm thấy được nữa. Dần dần sẽ phải chấp nhận rằng nó đã thay đổi mãi mãi.
Lumine nhìn Paimon, cả hai hiểu ra ý của ngài rằng Xiao sẽ phải tự mình chấp nhận và vượt qua chuyện đó, nhưng như thế quả thật tàn nhẫn. Bọn họ chắc phải nghĩ đến một kế hoạch khác.
- Lần sau gặp lại chắc nên làm gì đó cho anh ấy vui hơn.
Lumine tự nhủ, Paimon liền lên tiếng hỏi thêm
- Liệu ngài Zhongli có biết làm thế nào để dạ xoa cảm thấy vui vẻ hơn không?
- Tuy thiện chiến và không mấy thân thiện nhưng muốn làm dạ xoa vui cũng rất đơn giản, chỉ cần hiến tế thức ăn hoặc trình diễn âm nhạc là được.
- Trình diễn âm nhạc sao?
Paimon bật cười nhìn vẻ mặt ái ngại của Lumine.
- Chúng ta chắc chắn không thể hát hay như YunJin được rồi, còn chưa kể bạn có nhớ lần trước hát cho bách hợp lưu ly nghe không?
- Phải đó, hát xong còn ở đây nhảy ra liền ba cái hoa lừa dối nổi giận. Nói không chừng nghe tôi hát xong thì Xiao lại san bằng cả Quy Li Nguyên.
- Haha.
Zhongli cũng thấy chuyện này rất buồn cười.
- Vậy thì hãy nấu gì đó, hình như khả năng của bạn cũng rất tốt.
- Phải đó, ngài Zhongli nói đúng, món ăn Lumine nấu đều mang hương vị rất đặc biệt, còn nhớ lần trước chúng ta nấu cho anh ấy Đậu hủ hạnh nhân không? Hình như anh ấy rất thích!
- Đậu hủ hạnh nhân?
Zhongli hỏi lại vì tưởng mình nghe nhầm nhưng cả Lumine và Paimon đều gật đầu xác nhận.
"Đứa trẻ này vẫn thích món đó sao?"
- Anh ấy có vẻ không mấy hứng thú với những món ở nhân gian nhưng lại thích đậu hủ hạnh nhân lắm.
Zhongli mỉm cười như thể đã hiểu ra điều gì.
- Đôi khi thích ăn một ăn món nào đó không phải vì hương vị nó mang đến mà vì nó gợi nhắc về những ký ức đẹp đẽ đã gắn liền.
Lumine ngẫm nghĩ sau đó liền gật đầu đồng ý, đúng là cô cũng thích một vài món nhưng không phải vì nó ngon mà chỉ vì anh trai đã từng nấu cho cô khi hai người còn ở cạnh nhau. Nói thế biết đâu món đậu hủ hạnh nhân mà Xiao yêu thích cũng là do gắn liền với ký ức nào đó về ngài Zhongli. Nghĩ vậy nên Lumine lên tiếng dò hỏi.
- Nếu thế có khi đậu hủ hạnh nhân mà chúng tôi nấu cũng không còn mang đúng hương vị của quá khứ như li rượu của ngài Zhongli phải không?
Paimon liền tán đồng.
- Lumine nói đúng đó. Được ăn lại đúng hương vị cũ mới thật sự là điều tuyệt vời nhưng chúng ta lại không biết về hương vị ấy.
- Cho nên, liệu ngài Zhongli biết nhiều thứ như vậy có thể giúp chúng tôi nấu ra một bát đậu hủ hạnh nhân có hương vị giống như ngày xưa hay không vậy?
Zhongli bật cười, dường như nhận ra mục đích ban đầu Lumine và Paimon đến tìm mình là gì rồi. Cả ba bắt đầu rời quán và dạo quanh cảng để tìm mua nguyên liệu tốt nhất.
- Được thôi, dù sao tôi cũng có nhiều thời gian. Chúng ta có thể vừa đi tìm nguyên liệu vừa nói về công thức.
- Thật tốt quá!
- Phải vậy chứ, dù là đế quân đã về hưu vẫn là một đế quân đầy trách nhiệm_ Paimon.
- Là trách nhiệm gì vậy?
- An ủi nỗi buồn của con dân mình đó! Chúng tôi đang giúp dạ xoa của ngài bớt thương tâm còn gì?
- Haha. Thật cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com