Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Giữa nhà in và một nơi khó khăn

Đế chế La Mã - Thế kỷ 15




Người đàn ông mà chàng quyết định làm việc cùng là một người kỳ lạ.

Chàng đã gặp rất nhiều người đàn ông trong đời. Một điều khá tự nhiên với công việc chàng làm kể từ khi bị mất một mắt. Hầu hết những người bước vào xưởng của chàng đều là những chiến binh giống như chàng. Yêu cầu chế tạo, đặt tên hoặc sửa chữa vũ khí. Hay thương gia cần móng ngựa mới, rương mới để giữ tiền của họ an toàn...

Không bao giờ đàn ông bằng chàng. Những người khôn ngoan. Những người đàn ông như Gutenberg. Hắn ta trông lạc lõng một cách lố bịch với đôi gò má trang nghiêm và chiếc áo choàng sạch sẽ ngay cạnh lò nung so với cơ thể trần truồng đầy mồ hôi của chàng. Thậm chí còn hơn thế khi hắn mở cái miệng chết tiệt của mình ra.

Mọi thứ đều vô cùng kêu ngạo, tao nhã. Có học thức, rõ ràng. Hắn chắc chắn thông minh hơn hầu hết mọi người. Không chỉ những người chàng biết. Thành thật mà nói thì chàng không biết nhiều người lắm. Một số người chàng đã lớn lên cùng. Một số khác thì chàng đã từng chiến đấu cùng. Những người có học thức nhất mà chàng từng có cơ hội gặp đều là các bác sĩ khâu mắt cho chàng. Không phải họ cho rằng chàng không xứng đáng để nói chuyện.

Hắn ta thì khác. Khi hắn xuất hiện ở xưởng của chàng? Không hề lưỡng lự trước chàng và khuôn mặt đáng sợ của chàng. Không hề chế giễu những từ ngữ và câu hỏi mà chàng đã sử dụng ngu ngốc đến mức nào. Đã không coi thường chàng vì không hiểu những gì chàng được yêu cầu.

Người đàn ông này đã nhờ chàng giúp 'ép' một cuốn sách. Cứ như thể chàng đã từng nhìn thấy vậy. Tại sao lại là chàng? Bởi vì chàng ở ngay bên kia đường. Bởi vì chàng 'phải biết cách sử dụng vật liệu'. Chết tiệt, đúng vậy. Nhưng chàng làm gì biết cách ép, in hoặc viết nói chung.

Người đàn ông đã cho chàng xem một cuốn sách. Một bản viết tay và một bản chữ được in trên một tấm kim loại có khắc tất cả các chữ. Một tấm sẽ vô dụng nếu nó có lỗi. Cách đôi mắt của người đàn ông lấp lánh nhiệt huyết với ý tưởng sắp xếp các chữ cái riêng lẻ và tái sử dụng và lại sắp xếp lại...

Vẫn ám ảnh chàng trong những giấc mơ. Hoặc những giờ khuya khi chàng vẫn chưa ngủ hẳn, nhưng tất cả những bài học đã được truyền bá chắc chắn là như vậy.

Không bao giờ có thể nhìn vào mắt người đàn ông vào ngày hôm sau. Biết làm thế nào mà Gutenberg lại trở nên khôn ngoan đến thế. Đã sống nhiều năm trong một tu viện tồi tàn. Không phải họ nói nhiều về những chuyện này, nên chàng không thể biết chắc liệu người đàn ông đó có theo đạo và tin vào tất cả những thứ vớ vẩn đó hay không, hay điều đó dường như cũng có khả năng xảy ra với việc chàng đã quen biết người đàn ông như thế nào, và hắn chỉ sử dụng tu viện như một công cụ để thu thập trí tuệ và thông tin.

Dù vậy cũng không thành vấn đề. Không bao giờ có thể nói cho hắn biết điều gì đang diễn ra trong đầu và dưới tấm trải giường khi chàng ở một mình vào ban đêm. Nếu nó từng xuất hiện...

Không. Tốt hơn hết hãy giữ nó cho riêng mình.

Chàng thổi bay bụi kim loại mịn mà chàng đã tạo ra bằng cách giũa bớt đường gờ trong quá trình đúc từ những chữ cái nhỏ nhất. Tinh xảo. Hình vuông nhỏ gần như biến mất trong lòng bàn tay thô ráp của chàng. Mặc dù vậy, chàng nhận thấy rằng đôi tay của chàng đã trở nên mịn màng hơn rất nhiều kể từ khi chàng bắt đầu thực hiện dự án nhỏ này. Việc đúc khuôn là công việc dễ dàng hơn nhiều so với những gì chàng ấy thường làm.

Tuy nhiên, đôi khi chàng ấy cảm thấy mình giống như một con yêu tinh so với Gutenberg. Nếu không phải vì thiếu bộ ngực và có chiều cao lố bịch, có khi hắn gần như trông giống một người phụ nữ. Chiếc mũi hẹp và đôi môi đầy đặn đó, hắn chưa một lần để râu.

Chàng tình cờ liếc nhìn qua xưởng nhỏ của họ, nơi người đàn ông ngồi cúi mình trên khuôn đồng, chắc chắn đang kiểm tra nó để tìm những điểm không hoàn hảo nhỏ nhất để yêu cầu chàng ta tinh chỉnh lại một lần nữa.

Lưng của Gutenberg quá... nhỏ bé. Nếu chàng không nhìn thấy hắn mang những vật nặng như thể hắn ta đã mọc thêm đôi cánh tay gầy gò của mình... Làm sao một người đàn ông cao lớn như vậy mà trông vẫn mảnh khảnh như vậy? Cách những ngón tay dài của hắn chạm vào kim loại... không quan tâm đến những vết cắt và vết chai như một số nhà thông thái có lẽ sẽ để ý.

Đôi khi chàng tự hỏi liệu những nét nữ tính của người đàn ông kia có làm cho sự ham muốn của chàng đối với hắn trở nên bớt ghê tởm hơn trong mắt các giáo sĩ hay thậm chí còn tệ hơn.

Không phải là chàng ấy coi thường ý kiến ​​​​của họ, nhưng giờ chàng ấy đã cam kết với giấc mơ ngớ ngẩn gây sốt này. Phải nhìn thấu sự việc và không thể để mình bị xử tử trước khi cuốn Kinh thánh chết tiệt đó được hoàn thành.

Bản thân nó đã là một trò đùa. Rằng họ sẽ in một cuốn Kinh thánh. Không thể phủ nhận rằng chàng cảm thấy vô cùng hài lòng khi nghĩ đến những tên khốn nhà thờ cao quý và quyền lực đang trân trọng một cuốn sách được viết ra với những suy nghĩ ô uế nhất có thể tưởng tượng được.

"Điều gì làm ngươi thích thú vậy, người bạn gắt gỏng của ta? Thật bất thường khi thấy ngươi vui vẻ như vậy."

Ngay cả giọng nói của hắn cũng nghe như tiếng chuông vậy. Làm sao chàng có thể không có những suy nghĩ 'không trong sạch' đó?

"Không có gì." Chàng trả lời, không dám nhìn người kia. Không thể đối mặt với việc chàng trông bị tổn thương và thất vọng như thế nào mỗi khi - vì lý do chính đáng - không chia sẻ suy nghĩ của mình.

Mặc dù đôi khi chàng gần như nghĩ rằng có lẽ người đàn ông kia sẽ không kinh hãi đến thế khi nghe thấy? Đôi khi chàng có cảm giác như ánh mắt của người kia đang đi tới những nơi đáng ra không nên đi? Không phải là chàng sẽ hoàn toàn bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm. Gần như thể chàng có nhiều hơn một đôi mắt.

Và vào thời điểm mà hôn thê của người đàn ông đó xuất hiện? Chàng chưa bao giờ cảm thấy đặc biệt bị thu hút bởi bất kỳ ai, cũng không phải là đàn ông hay phụ nữ, vì vậy có lẽ điều đó cũng giúp chàng hoàn toàn nhầm lẫn về Gutenberg. Nhưng người phụ nữ trẻ tuyên bố đã được hứa hôn với người đàn ông đó? Cô ấy thật xinh đẹp. Ngay cả chàng cũng có thể nhìn thấy điều đó. Màu xanh rực rỡ của đôi mắt cô, phù hợp với đôi mắt của người đã hứa hôn về độ mãnh liệt nhưng không phải về màu sắc, và chàng chắc chắn nên lo lắng khi những chi tiết như vậy về đôi mắt của người đàn ông khác hiện diện trong ký ức của chàng như thế.

Gutenberg không quan tâm đến cái đẹp. Đã đuổi cô ấy đi. Thậm chí đã ra tòa để thoát khỏi hôn ước và trả những khoản tiền lố bịch mà chàng nghĩ chỉ có vua và nữ hoàng mới sở hữu.

Không một người đàn ông 'đích thực' nào lại có thể từ chối một người phụ nữ như vậy. Phải không? Vậy có lẽ hắn cũng có cảm giác giống chàng chăng?

Chàng chỉ có thể hỏi. Giống như Gutenberg đôi khi sẽ làm vậy. "Zoro, hãy tưởng tượng xem," hắn thường nói như vậy khi họ đang làm những phần dễ dàng không đòi hỏi nhiều sự tập trung.

'Zoro, hãy tưởng tượng chúng ta là cướp biển! Đi thuyền trên biển'

'Ôi, Zoro, trở thành Nữ hoàng và Vua của một vùng đất xa lạ, ăn sung mặc sướng và tìm thấy tình yêu bất chấp mọi khó khăn.'

Hồi đó chàng đã tự hỏi ai trong số họ sẽ là Nữ hoàng. Không khó để hình dung ra mái tóc đen dài xuống đến hông thon, đôi mắt xanh biếc được viền màu than. Hắn sẽ trông thật tuyệt vời.

'Zoro, hãy tưởng tượng chúng ta là những sinh vật cao như cây, bước đi trên đất trước trận lụt lớn.'

'Zoro, hãy tưởng tượng chúng ta chỉ là những người nông dân đơn giản sống cuộc sống của mình trong khi thế giới xung quanh chúng ta chết dần vì sương mù kinh tởm.'

Không thể ngăn được sự yêu mến khi nhớ lại những giờ phút họ đã trải qua như thế. Âm thầm làm việc trong khi tâm trí của người kia sẽ đưa họ du hành đến những cuộc đời xa xôi. Những cuộc đời, dù mơ hồ, nghe gần như thể chúng gần gũi hơn nhiều so với thực tế. Tất cả đều cảm thấy quen thuộc. Tất cả đều cảm thấy rất thật. Đó là lý do vì sao những câu chuyện thường được kể bởi người thông minh.

"Johannes," chàng bắt đầu, giọng chàng nhỏ dần khi chàng chợt nhận ra rằng những lời trên đầu lưỡi mình không phải là những lời được thốt ra thành tiếng.

hãy tưởng tượng chúng ta là người yêu của nhau.

Ngay cả trong tâm trí chàng, nó cũng nghe có vẻ kỳ quặc. Ngay cả khi trực giác mách bảo chàng rằng đó là sự thật. Đó là điều đã và luôn luôn như vậy. Đó là ý nghĩa của nó. Và trong một vài khoảnh khắc, chàng nghĩ mình biết câu chuyện của người kia đến từ đâu. Trong vài khoảnh khắc, chàng có thể cảm nhận được mặt đất có hạt kỳ lạ dưới chân mình, cảm nhận được sức nặng quen thuộc của một vũ khí xa lạ trong tay và có thể nhìn thấy nữ chiến binh trước mặt, thật hung dữ và mạnh mẽ, với gò má cao và chiếc mũi thanh tú và đôi mắt sâu nhất, xanh nhất mà chàng từng biết. Và trong một khoảnh khắc, chàng nghe thấy tiếng đám đông reo hò và la hét và chàng ước những lời mà chàng nghĩ có thể chia sẻ ý tưởng này trong đầu chàng.

Thật không may, chàng ấy không sở hữu những thứ đó. Vì vậy, chàng mù quáng nhìn vào đôi mắt xanh của người đàn ông mà chàng đã coi là phụ nữ trong tâm trí mình, như một người đàn ông, chàng nhận ra, mình đã yêu.

"Chuyện gì thế?"

"Không có gì."

Nàng nhăn mặt khi kéo chặt tấm vải che ngực, như nàng vẫn làm hàng ngày. Và không phải lần đầu tiên, nàng trầm ngâm rằng nếu nàng là đối tác cộc cằn của mình thì có lẽ nàng sẽ cắt đứt quan hệ với nhau và thế là xong việc.

Tuy nhiên nàng không hề liều lĩnh. Và không phải là nàng không thích cơ thể gợi cảm mà nàng đã được ban tặng khi sinh ra, mà là nó khá bất tiện khi nàng ấy phải sống với danh tính của người anh trai đã chết của mình.

Một danh tính đã mang đến cho nàng rất nhiều cơ hội, một cuộc sống hạnh phúc hơn bao giờ hết nếu nàng vẫn là một cô gái. Một cuộc sống có mục đích lớn hơn việc chỉ sinh con và phục vụ chồng. Nàng biết ơn cha mình vì đã cho nàng sự lựa chọn đó, mặc dù đó không phải là sự lựa chọn mà một đứa trẻ 5 tuổi thực sự có thể biết được ý nghĩa của nó.

Với một cái nhăn mũi, nàng thoa xà phòng cạo râu mà nàng không cần chấm một chút lên phần tóc mai mà nàng không thực sự có, để cộng sự của nàng phát hiện và ngạc nhiên trước kỹ năng dùng dao tuyệt vời của nàng giúp nàng có được làn da mịn màng nhất mà chàng từng thấy.

Nàng cười. Chàng thật cả tin trước một người đàn ông đáng ngờ như thế này. Dễ thương theo cách riêng của mình. Dễ thương hơn một người đàn ông như chàng có thể.

Đôi khi, trong những giờ phút yên tĩnh trong xưởng của họ, nàng lại thắc mắc về chàng.

Khi nàng lần đầu tiên đề xuất ý tưởng điên rồ của mình, chàng không hào hứng lắm, nhưng nàng gần như có thể thề rằng nàng đã cảm nhận được điều đó ngay khi sự nhiệt tình của chính nàng chuyển sang chàng và nàng thích nghĩ rằng mình đã thay đổi cuộc sống của chàng theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Rằng nàng đã cứu chàng khỏi nỗi đau khổ mà chàng gần như không giấu được hồi đó. Sự đau khổ vì không thể chiến đấu được nữa, sự đau khổ vì bị coi là gánh nặng.

Nàng đã cho chàng một mục đích và chàng đã vô cùng trung thành kể từ đó. Sự trung thành đến mức thực tế là nàng hầu như không thể nhìn vào mắt chàng bất cứ khi nào nàng đứng trước chàng trong bộ đồ cải trang đã có trước khi nàng biết chàng.

Chẳng ích gì khi nàng có thể cảm nhận được ánh mắt chàng đang nhìn nàng. Lúc đầu nàng còn lo lắng, nhưng dần dần nàng biết chàng là người có khả năng nhận thức sâu sắc đến khó tin. Nhiều đến mức nàng đã lo lắng trong những tuần đầu tiên vì chắc chắn chàng đã nhìn thấu nàng.

Tuy nhiên, bây giờ nàng đã biết đó là gì, và vào những giờ khuya trong đêm, với bộ đồ hóa trang được gấp gọn gàng trên ghế, nàng tự hỏi liệu chàng có còn ham muốn nàng nếu biết nàng là phụ nữ hay không.

Trong những giấc mơ và tưởng tượng của nàng, chàng đã làm như vậy.

Trong những giờ phút muộn màng của đêm khi chỉ còn lại những suy nghĩ của nàng và đôi bàn tay lang thang của nàng, chàng đã làm vậy.

Nàng cau có và sửa lại áo khoác. Đó là những suy nghĩ ban đêm. Không phải suy nghĩ lúc làm việc.

Tuy nhiên, nàng không thể rũ bỏ những suy nghĩ khi lao qua đá cuội. Có lẽ nàng nên gọi chàng ấy ra ngoài. Chàng đã quá bất cẩn trước sức hấp dẫn của mình dành cho nàng. Nếu có ai nhìn thấy cách chàng nhìn nàng trong bộ đồ nam giới thì chắc chắn chàng sẽ chết.

Nhưng nàng ích kỷ. Chỉ cần chỉ có hai người họ thì nàng ấy có thể cho phép, phải không? Chỉ cần chỉ có hai người họ, nàng có thể cho phép chàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng và chính mình để tiếp tục tưởng tượng rằng chàng quan tâm đến cơ thể phụ nữ của nàng.

Những suy nghĩ không thể bị trừng phạt khi chúng không được nói ra, phải không?

Nàng chào chàng khi nàng bước vào và như mọi khi nàng chỉ nhận được những lời càu nhàu vô nghĩa. Vẫn như mọi ngày.

Lúc mới bắt đầu hợp tác, nàng đã cố gắng đánh giá sở thích của chàng. Hỏi về người vợ tương lai. Nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. 'về việc có những đứa trẻ' của riêng mình. Chàng đã mơ về một cái chết vinh quang trên chiến trường, và loại phụ nữ nào lại muốn một người đàn ông như chàng?

Thành thật mà nói, với những gì nàng đã nghe và những điều nàng nhớ về mẹ mình, chàng sẽ là người phù hợp hơn hầu hết mọi người.

Nàng sẽ muốn một người đàn ông như chàng.

Hay đó là lời thú nhận về sở thích của chàng đối với đàn ông?

Bây giờ nàng không thể có những suy nghĩ như vậy được. Chàng bắt chuyện và đặt câu hỏi với sự táo bạo mà chỉ chàng mới có, rằng chàng chỉ trả lời câu hỏi của nàng bằng câu nói cộc lốc 'không có gì'

Ôi chàng đã khiến nàng coi thường lời nói đó biết bao!

Ánh mắt chàng lại nhìn nàng lần nữa. Liệu chàng có thể nhìn thấy đường nét lưng nàng qua lớp áo dài không? Hông của nàng rộng bao nhiêu? Làm thế nào mà cơ thể nàng lại không nam tính dù mặc quần áo rộng thùng thình? Liệu chàng ấy có thể nhìn thấy được không?

Nàng để chiếc búa rơi xuống mẫu kim loại rắn mà chàng đã chuẩn bị cho nàng phê duyệt để nó có thể đẩy nó vào lớp đồng mềm bên dưới. R.

Nàng ghét việc chàng gọi nàng bằng tên anh trai nàng. Nàng yêu nó vì chàng gọi nàng, vì chàng nói, vì nàng có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của chàng. Nàng ghét nó vì đó không phải là tên của nàng.

Nàng tự hỏi nó sẽ phát ra âm thanh như thế nào từ môi chàng. Robin.

Nàng liếc nhìn chàng khi chàng làm việc với chữ o. Lựa chọn kiểm tra chứ cái của nàng không phải là ngẫu nhiên, nhưng nàng không hoàn toàn chắc chắn liệu mình có chuẩn bị cho việc đó hay không.

Chàng lại bày nụ cười toe toét đó. Một nụ cười khinh bỉ xấu xí có lẽ sẽ khiến nàng kinh hãi, nhưng nàng hiếm khi thấy chàng hấp dẫn hơn khi chàng nhìn thấy biểu cảm này.

"Điều gì làm ngươi thích thú vậy, người bạn gắt gỏng của ta? Thật bất thường khi thấy ngươi vui vẻ như thế này," nàng hỏi, biết rõ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời thực sự.

"Không có gì." Chàng trả lời, thậm chí không thèm nhìn nàng. Sẽ tốt nhất nếu nàng thành thật. Nó sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy tồi tệ về những lời nói dối một lần nữa.

Tất nhiên là không có gì cả. Đã có lúc nàng thấy nó thật quyến rũ. Giống như bí ẩn. Nàng sẽ mở cái hộp sọ dày cộp đó của chàng ra để xem suy nghĩ của chàng. Điều gì đang diễn ra trong tâm hồn của chàng?

Có lẽ nàng sẽ không bao giờ biết? Miễn là nàng giữ khoảng cách của riêng mình, điều đó hoàn toàn bắt buộc nàng ấy phải làm. Ít như nàng muốn. Chàng biết chắc chắn nàng có bí mật.

"Johannes," chàng gọi, giọng chàng nhỏ dần như thể chàng biết cái tên đó khiến nàng muốn hét vào mặt chàng. Để túm lấy ve áo khoác của chàng và lay chàng tỉnh lại. Hét lên và nguyền rủa rằng chàng sẽ sử dụng tên thật của nàng mà chàng thậm chí còn không biết.

Nàng biết có điều gì đó khác đã giữ chàng lại. Một cảm giác bất an kỳ lạ không giống chàng nhưng lại xuất hiện thường xuyên.

Chàng có biết không? Chàng có nghi ngờ không? Đây là lần đầu tiên nàng gần như hy vọng chàng làm vậy.

"Chuyện gì thế?" nàng hỏi, hy vọng những lời buộc tội sẽ thay đổi cuộc đời và sự thờ ơ đáng sợ thường thấy.

"Không có gì."

Không có gì, không có gì, không có gì. Luôn luôn không có gì. Một ngày nào đó nàng thực sự sẽ đánh vào đầu chàng bằng một trong những dụng cụ nặng nhất của chàng.

Không có gì.

Làm sao có thể không có gì khi chỉ cần nhìn chàng thôi cũng khiến tim nàng đập thình thịch? Làm sao có thể không có gì khi ngay cả cái tên của anh trai nàng cũng khiến nàng cảm thấy đặc biệt và hiện hữu ở một góc rất xa trong tâm trí nàng.

Ôi, nàng muốn xé toạc chiếc áo dài, lớp nịt của mình để khiến chàng thấy không có gì đó. Chàng có thể tưởng tượng được nàng ước gì có thể nói cho chàng biết sự thật đến mức nào không? Nàng muốn chàng biết đến mức nào, nàng muốn ngừng nói dối chàng đến mức nào?

Chàng có thể tưởng tượng được nàng sợ hãi thế nào khi chàng phát hiện ra không? Về việc chàng không còn nhìn nàng với ánh mắt rực lửa nữa mà với sự ghê tởm và tổn thương?

Chàng có thể tưởng tượng rằng nàng yêu chàng không?

Có lẽ nàng nên bắt đầu uống rượu? Chàng thích uống rượu. Có lẽ nếu chàng đủ say nàng có thể nói với chàng và hy vọng rượu sẽ có tác dụng và khiến chàng quên mất bình minh?

Cách của một kẻ hèn nhát. Một cách mà chàng sẽ không chấp nhận.

Nhưng chẳng phải điều đó còn tệ hơn nữa khi chàng không thể-

Điều đó không hoàn toàn công bằng. Nếu bí mật của nàng bị lộ, nàng có thể mất đi sự tôn trọng và ham muốn của chàng, tiền bạc, địa vị, sự tự do của nàng. Bí mật của chàng có thể khiến chàng ta phải trả giá bằng mạng sống. Có thể phải trả giá bằng mạng sống của chàng, bạn bè của chàng.

Nhưng đúng vậy, nàng thật ích kỷ. Ích kỷ hết mức có thể.

"Zoro," nàng nói, để giọng mình gần với thực tế hơn và ánh mắt chàng ngay lập tức hướng về phía nàng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chàng biết giọng điệu đó.

Zoro, hãy tưởng tượng xem...

chàng chắc hẳn nghĩ nàng ấy là một người mơ mộng. Có lẽ là một kẻ mất trí.

"Zoro, hãy tưởng tượng chúng ta..."

Hãy tưởng tượng chúng ta là gì?

Đàn ông và phụ nữ

Người yêu

Nghe thật đẹp làm sao. Nàng chưa chuẩn bị cho nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến với mình. Nàng chưa bao giờ thấy chàng tiếp xúc với phụ nữ. Liệu chàng có đối xử với nàng như vậy nếu chàng biết không? Liệu chàng có tôn trọng nàng như người bình đẳng với mình không? Liệu chàng có mong đợi nàng dừng công việc của mình không? Liệu-

"Hãy tưởng tượng chúng ta có thể được tự do," chàng nói. Giọng điệu của chàng khác nhiều so với những giấc mơ và tưởng tượng thông thường mà họ trao đổi. Nặng nề với nỗi buồn và khao khát, nó gần như làm tan nát trái tim nàng.

Đúng vậy. Hãy tưởng tượng chúng ta có thể được tự do. Không cần cải trang và phụ thuộc quy ước xã hội. Lần đầu tiên nàng chợt nhận ra rằng ngay cả khi chàng biết nàng là ai thì tình yêu hay thậm chí chỉ là ngoại tình cũng là điều không thể như bây giờ. Địa vị của chàng quá thấp đối với nàng.

"Hãy tưởng tượng chàng có thể yêu ta," nàng thì thầm trong hơi thở. Hầu như không thể nghe được nhưng chàng đã nghe thấy. Nàng biết chàng có. Có thể nhìn thấy nó trên khuôn mặt của chàng ấy. Sửng sốt. Hoài nghi. Chắc chắn chàng nghĩ nàng đang thử chàng.

"Ta-"

Nàng lắc đầu để ngăn chàng lại. Nàng phát ốm vì nó rồi. Nhiều năm lừa dối chàng. Hoang tưởng rằng chàng sẽ phát hiện ra và mong chàng nhận ra.

"Chàng không. Chàng sẽ không," nàng nói và khi mở áo ra, nàng nhận thấy ngón tay mình run đến mức nào.

Có lẽ chàng sẽ ghét nàng.

Nàng không thể nhìn chàng khi nàng kéo đầu vải lanh được kéo xuống dưới. Lạy Chúa, cảm giác thật tuyệt biết bao khi được thở bên ngoài bốn bức tường của chính mình!

"Ta-"

"Ta đã nói rồi, ta biết chàng sẽ không. Đừng lo, bạn của ta, bí mật của chàng sẽ được an toàn. Ta sẽ không nói với ai rằng đó là đàn ông mà chàng mong muốn. Ta phát ngán việc phải trốn tránh rồi."

Chàng chửi rủa, chiếc ghế rơi xuống sàn khi chàng đứng dậy. Có điều gì đó mà chàng chưa từng thấy. Chàng ấy trông có vẻ lạc lõng khi bước đi. Không biết tìm ở đâu. Dường như ở bất cứ đâu ngoại trừ nàng.

Nàng thở dài, chuẩn bị ôm ngực lần nữa. Nàng đã mong đợi nhiều phản ứng, nhưng sự ghê tởm rõ ràng này thì nàng không hề mong đợi.

"Nó có đau không?" chàng ấy hỏi.

Nàng mỉm cười với chàng. "Không sao đâu," nàng nói. Nhiêu hơn những gì chàng có thể biết.

Chàng chế giễu, như chàng thường làm và nàng biết chàng không tin nàng.

"Dù nàng nói gì đi nữa. Nàng đã sai rồi, người đàn ông thông thái ạ. Ta không ham muốn hình dạng đàn ông. Ta ham muốn nàng. Luôn có cảm giác như vậy."

Lời nói của chàng khiến nàng nghẹt thở. Luôn luôn có cảm giác như vậy.

Chàng ấy cũng nhìn thấy chings à? Những giấc mơ về cuộc sống mà họ đã không sống? Có phải Chúa đã bảo họ phải như vậy không? Rằng sự lừa dối của nàng sẽ được tha thứ nếu nàng tiết lộ điều đó với chàng? Hay đó là âm mưu của ma quỷ nhằm dẫn họ vào con đường diệt vong? Có thể là như vậy, với việc chàng đã khiến nàng cảm thấy mình xấu xa như thế nào.

"Thực ra nó làm cho toàn bộ chuyện này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nàng biết không? Ta tưởng họ sẽ ném đá trước khi chúng ta hoàn thành cuốn sách thiêng liêng chết tiệt của nàng. Ta không thể để điều đó xảy ra, nàng biết không?"

Nàng đã cười. Sức nặng tưởng chừng như hàng thế kỷ đã nhấc khỏi vai nàng. Vẫn cái miệng thô lỗ như xưa. Bây giờ chàng không đối xử khác với nàng. Không ham muốn nàng ấy ít hơn vì nàng ấy là phụ nữ.

Sự xấu hổ đột ngột dâng lên trên má nàng. Một cảm giác ngớ ngẩn khi nàng biết chàng đã nhìn thấy ngực nàng. Tại sao mọi chuyện lại khác khi biết nó có thể khơi dậy chàng?

"Không thể tin được là ta thực sự tin rằng nàng dùng dao giỏi hơn ta. Chúa ơi. Tất nhiên là nàng là một người phụ nữ, chết tiệt, không đời nào nàng có thể cạo râu mượt hơn ta," chàng lẩm bẩm dưới hơi thở của mình, quá bận tâm đến niềm kiêu hãnh bị tổn thương của mình hơn là thực sự quan tâm đến hình ảnh khỏa thân của nàng.

"Đó là tất cả những gì chàng muốn nói à, người bạn gắt gỏng của ta?" nàng hỏi, cảm thấy ngớ ngẩn khi bắt đầu quấn ngực lại. Nàng đã mong đợi nhiều hơn và có lẽ nàng đã thất vọng. Thất vọng vì chàng đã không hành động như trong tưởng tượng của nàng, rằng chàng đã không ôm nàng trong đôi tay mạnh mẽ của mình để hôn, rằng chàng đã không ấn nàng vào khối gỗ sau lưng nàng mà sau này sẽ trở thành giấc mơ của họ. Nàng biết đàn ông nói chuyện với nhau về phụ nữ như thế nào. Vì đã tự mình tham gia vào những cuộc trò chuyện đó để bảo vệ bí mật này. Nàng biết chàng từng là một người lính và vào đêm khuya trong quán rượu nàng đã nghe những lời kể thô bỉ về những cuộc chinh phục.

Chàng chế giễu. "Chắc chắn là không rồi, nhưng những điều ta phải nói thật không phù hợp để nói với người phụ nữ trả các hóa đơn của tôi và với người mà tôi quý trọng tình bạn."

Những ngón tay của nàng dừng lại, vải lanh vẫn đang ngắn đi. Chàng có cảm thấy khó chịu khi nàng ấy gọi chàng ấy là bạn không? Chàng có thực sự coi nàng ấy như ở nàng? Tất nhiên là vậy, nhưng nàng luôn cố gắng khiến chàng cảm thấy mình giống một cộng sự hơn là một cấp dưới.

"Ồ?" nàng hỏi, "và cầu nguyện cho biết những điều không phù hợp đó có thể là gì? Nhìn ta vẫn đang trong tình trạng cởi áo, ta nghĩ chúng ta đã quá thích hợp rồi, m- Zoro."

Nàng lưỡng lự khi lời lóng ngóng của nàng gần như là sự thật. Hoặc mong muốn vậy.

Nàng thách thức nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi lông mày nhướng lên đầy đe dọa đó sẽ không làm nàng sợ hãi. Đã quá muộn cho việc đó. Quá muộn rồi.

Chàng ấy ngừng giao tiếp bằng mắt trước, bàn tay to lớn đưa lên xoa mặt và mái tóc nhuộm màu kỳ lạ. Một lời nguyền rủa về việc nàng không thể chịu đựng được.

"Chết tiệt, nàng có biết ta đã thường xuyên tưởng tượng ra việc ôm nàng từ phía sau trong khi nàng đang cúi mình trên bàn làm việc không? Nàng có thể tưởng tượng tần suất ta hình dung ra đôi chân dài đến nực cười của nàng quanh hông ta đưa vào cái mông chết tiệt đó ép bạn không? Bằng cách nào đó thậm chí còn thuyết phục được ta rằng nó có thể trở thành một máy in ép mang tính cách mạng? Nàng có biết ta đã thường xuyên chạm vào mình như thế nào khi tưởng tượng ra một người đàn ông bên dưới mình và nằm thao thức vì nếu nó lộ ra, nó có thể khiến cả hai chúng ta thiệt mạng không?"

Chàng đã tức giận. Nàng ấy có thể nhìn thấy. Nghe. Nó trong trẻo như mặt trời trên đường đi vòng quanh trái đất. Chàng đã đúng. Cơn thịnh nộ của chàng đã khiến chàng gần gũi hơn. Đủ gần để mùi mồ hôi xộc thẳng vào mũi nàng.

"Em đã muốn nói với chàng một thời gian," nàng thú nhận. "Em đã... em không muốn mất đi ánh mắt của chàng đối với em, em xin lỗi vì đã ích kỷ," nàng thở ra và có lẽ nàng đã bước một bước về phía chàng vì bằng cách nào đó giờ đây chàng thậm chí còn ở gần hơn.

Họ đã bao giờ thân thiết thế này chưa? Chắc chắn có đôi khi. Nhìn qua vai nhau, kiểm tra công việc đã làm... nhưng không phải như thế này. Không bao giờ như thế này. Cách nhau một hơi thở.

"Chưa bao giờ nghĩ phụ nữ có thể cao đến thế," chàng càu nhàu khi nhìn lên nàng.

"Nếu chàng có tất cả kiến ​​thức về phụ nữ qua những bài cuộc nói chuyện say khướt trong quán rượu thì em e rằng còn nhiều điều chàng chưa biết về bọn em lắm."

Ôi thật tự do khi được nói như thế! Để được nghe giọng nói của chính mình một lần.

Chàng chế giễu. "Ta cảm thấy như nàng đang có một lợi thế bất công ở đây một lần nữa."

Nàng cười. "Thực vậy, em đã nghe rất kỹ kiểu nói chuyện đó," nàng trêu chọc và thấy con mắt duy nhất của chàng lướt xuống môi nàng. Hay chàng ấy chỉ mệt mỏi khi phải nhìn lên?

"Tất nhiên là nàng có."

Nàng chờ dợi. Mong đợi chàng sẽ nghiêng người, vì nghệ thuật hôn ít nhất đã được thảo luận kỹ lưỡng trong những đêm say, về cách khiến các cô gái ngất ngây và chắc chắn nàng đã cho chàng đủ để biết rằng nó sẽ được đánh giá cao phải không?

Chàng quay đi với một lời nguyền rủa và trái tim vốn đang đập điên cuồng trong lồng ngực trần của nàng đã nghẹn lại trong cổ họng.

"Chết tiệt, ta tệ khoản này phải không? Ta muốn nàng, đã muốn nàng rất lâu rồi và bây giờ nàng ở đây và ta thậm chí không biết phải làm gì với nàng! Vì Chúa, ta thậm chí còn không biết tên nàng? Không thể là Johannes được phải không?"

Nàng nuốt cục u khó chịu đó. Tất nhiên là nó phải kỳ lạ đối với chàng. Nàng nắm lấy tay áo chàng khi chàng đi lại trước mặt nàng, khoa tay múa chân và nói rỗng tuếch về thực tế lộn xộn trong đầu chàng và ngay lập tức mắt chàng lại nhìn vào nàng.

"Robin," nàng nói.

Chàng nuốt khan, nàng nhìn thấy quả táo Adam trong cổ họng chàng.

"Robin," chàng lặp lại và đó hẳn là âm thanh hay nhất mà nàng từng nghe. Đã bao lâu rồi nàng nghe thấy tên mình lần cuối? Quá lâu. Giống như một đời trước. Nước mắt dâng trào trong mắt nàng và nàng nở một nụ cười rạng rỡ của niềm hạnh phúc thuần khiết khi nàng nhìn thấy nỗi kinh hoàng thuần khiết hiện rõ trên khuôn mặt chàng. Đây là những giọt nước mắt tốt đẹp. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Tên nàng trên đôi môi nứt nẻ của chàng.

"Em không có kỳ vọng gì, em không tiết lộ bí mật này để trói buộc chàng trong hôn nhân. Em sẽ không mất công sức cả đời để chăm sóc đứa bé trên lồng ngực này. Tất cả những gì em yêu cầu là chàng cũng đối xử với em như vậy và... Em phải thú nhận là em khá thích thú với... đề nghị trước đó của chàng-"

Môi chàng thô ráp và vụng về trên môi nàng và trái ngược với nhịp đập của trái tim nàng, nàng tự hỏi liệu đó có phải là sự thiếu kinh nghiệm, sự lo lắng hay chiều cao bất thường của nàng đã khiến chàng do dự.

Chẳng có vấn đề gì khi những bàn tay thô ráp, chai sạn gỡ bỏ lớp băng vải lanh quanh ngực nàng để khiến bộ ngực nhạy cảm biến mất trong bàn tay to lớn.

Nàng tách ra khỏi chàng, nhăn mặt.

"Vậy ra nó đau lắm," chàng càu nhàu và nàng đánh giá cao việc chàng không tiếp tục như nàng từng nghe đàn ông làm mà thay vào đó di chuyển bàn tay trầy xước đó dọc theo hai bên sườn nàng, khiến da nàng râm ran và hét lên khi bị bỏ lại.

Nàng cảm thấy thật ngu ngốc. Ngoài tầm hiểu biết của nàng. Nàng đã dành rất nhiều giờ để lắng nghe đàn ông trao đổi kỹ thuật và xu nịnh về tất cả những điều mà gái điếm sẽ làm để khiến họ cảm thấy dễ chịu nhưng nàng, lần đầu tiên trong đời, thiếu kiến ​​thức. Tại sao đàn ông lại bàn luận với nhau về cách làm hài lòng những người mà họ không biết rõ về cơ thể chứ không phải cơ thể của mình?

Liệu chàng có biết nhiều hơn những cuộc nói chuyện đó không? Liệu chàng ấy có biết nhiều hơn những gì chàng đã nghe hay mơ thấy không?

Nó có quan trọng không?

Nàng lùi lại, chạm vào chiếc máy ép rượu cũ mà nàng định đặt lại ở phía sau và cởi quần trước khi chàng có thể nghi ngờ ý định của nàng. Nàng không biết nhiều, nhưng nàng biết nơi nào nàng cảm thấy thoải mái nhất khi chạm vào mình vào lúc nửa đêm.

Nàng cẩn thận dẫn tay chàng xuống giữa hai chân mình, lắc hông nàng dựa vào lòng bàn tay thô ráp của chàng và nhẹ nhàng chỉ với một chút áp lực, thuyết phục chàng đưa một ngón tay vào bên trong.

Nàng thở hổn hển khi thấy ngón tay của chàng to hơn ngón tay của nàng đến mức nào. Trong nháy mắt, nhìn khuôn mặt choáng váng, ngơ ngác của chàng, nàng nhận ra rằng đây có lẽ không phải là điều mà con gái một thương gia quý tộc giàu có như nàng nên làm, nên biết.

May mà nàng không tìm cách làm vợ chàng.

Nàng hôn chàng, cố gắng bắt chước điều đó bằng lưỡi của họ mà nàng đã nghe nói với hy vọng đưa chàng ra khỏi trạng thái sững sờ và điều đó đã xảy ra. Nàng chắc chắn mình cảm thấy chàng đang chửi rủa trên môi nàng trước khi bàn tay giữa hai chân nàng bắt đầu cử động theo ý mình và tay còn lại của chàng nắm chặt sau gáy nàng, ấn chặt miệng nàng vào miệng chàng.

Vai chàng rộng hơn và khỏe hơn nàng nghĩ hoặc tưởng tượng ngay cả khi nàng đã nhìn thấy chàng bán khỏa thân và đẫm mồ hôi sau khi làm việc.

Những vết sẹo lồi lõm lớn dưới đầu ngón tay nàng. Chúng có thể cảm nhận được sự đụng chạm của nàng không?

Nàng thở hổn hển trong miệng chàng. Ôi cảm giác tuyệt vời hơn biết bao khi không thể đoán trước được chuyển động bên trong mình! Nàng muốn cảm nhận chàng thật lòng biết bao!

"Em-" nàng dừng lại, vừa ngạc nhiên trước giọng nói khàn khàn vừa bất an của mình. Chàng mong đợi điều gì? Ngôn ngữ thô tục của các quán rượu hay sự hào nhoáng phù hợp với vị thế của nàng ấy?

Có vẻ như nàng chưa bao giờ học được điều sau. Nói chung, nàng phỏng đoán rằng rất có thể nàng cũng thiếu sự ngây thơ để thực hiện nó, với tất cả những điều nàng ấy đã nghe thấy.

"Nàng cái gì cơ?" chàng hỏi, môi nhẹ nhàng hết mức có thể, lướt xuống quai hàm và cổ nàng. Gần như là một mệnh lệnh. Thô lỗ và cộc cằn.

Những ngón tay của nàng nhảy múa dọc theo ngực chàng theo vết sẹo mà lẽ ra chàng không thể sống sót để kéo gấu quần của chàng.

"Em muốn chàng vào trong," nàng nói với hy vọng giọng nói và tông giọng của nàng cũng có khả năng kiểm soát bằng một nửa so với chàng. Không phải là nàng tin chàng như vậy dù chỉ một giây. Chàng vừa hoàn thiện chủ nghĩa khắc kỷ và nếu sự cứng rắn trên đùi nàng là dấu hiệu cho thấy chàng cũng muốn điều này nhiều như nàng.

Chàng hít một hơi, răng cào vào xương đòn của nàng.

"Nàng có chắc chắn về điều đó?" Chàng hỏi, nhìn lên lần nữa và lùi lại.

"Vì em không có ý định tìm chồng nên sẽ không có ai biết đến bông hoa này cả."

"Nếu ta khiến nàng có con thì sao?"

Nàng chế giễu, thường thì nàng nghĩ đến khả năng cuối cùng nhưng có lẽ nàng đã vội vàng.

"Có phương pháp."

Đối với chàng như vậy là đủ rồi phải không? Rõ ràng chàng không ngại đi ngược lại ý muốn của nhà thờ, chống lại lời Chúa? Dù đã từng cướp đi mạng sống trước đây.

Chàng có vẻ ngạc nhiên. Và trong tâm trí nàng, một giọng nói nhỏ bé đã gọi chàng ra vì điều đó. Nếu một người đàn ông gợi ý điều đó với một người phụ nữ thì điều đó sẽ không khiến chàng ta phải dừng lại phải không? Đó là điều bình thường. Chàng nghĩ vô số gái điếm trong những câu chuyện chinh phục đã làm gì?

"Ta đã khuyên nàng nên sùng đạo hơn với toàn bộ bản in Kinh thánh," chàng càu nhàu vì sự im lặng có thể đã kéo dài quá xa.

Nàng cười. "Có thể là theo tôn giáo, nhưng nhà thờ không có tình yêu dành cho phụ nữ, nên tình yêu duy nhất em dành cho họ là vì tiền của họ."

Đôi bàn tay to lớn mò mẫm trong chiếc quần của chàng khi chàng cười khúc khích về việc nàng ngày càng hấp dẫn hơn và làm thế nào mà chàng biết rằng chàng đã theo đuổi nàng từ lâu, đàn ông hay phụ nữ không thành vấn đề.

Chiếc quần của chàng tụt xuống mắt cá chân.

Đã nhiều năm giả làm đàn ông và đây là lần đầu tiên nàng thực sự nhìn thấy một người đàn ông như vậy. Một người đàn ông trần trụi thật sự. Giờ đây những từ ngữ họ đặt ra đã có ý nghĩa. Vài người trong số chúng. Dương vật vẫn làm nàng bối rối. Mặc dù, nhìn sang một bên một chút, nếu không chú ý đến màu sắc thì bìu trông rất giống yếm thịt ở gà. Và nàng tự hỏi, liệu nàng có thể lấy một chiếc kính soi giữa hai chân mình không, để xem trông có giống nhau không?

Một phần giây đã trôi qua. Và nàng biết ơn vì điều đó. Rằng chàng lại ở ngay đó với nàng, hơi nóng cứng rắn của cơ thể chàng áp vào ngực nàng và lớp gỗ mát lạnh áp vào lưng nàng khi đôi bàn tay khỏe mạnh của chàng nâng nàng lên hông chàng một cách dễ dàng.

Cứu nàng khỏi những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Nàng biết điều đó không có chỗ trong chuyện này. Giữa họ như vẫn cũ. Là đàn ông và phụ nữ. Và trong một khoảnh khắc thoáng qua, nàng gần như ước mình thực sự là một người đàn ông, để cho họ thấy tất cả rằng ngay cả khi nhà thờ có thiện cảm với nàng thì nàng cũng không cần hoặc không muốn họ.

Rằng tất cả đều mờ nhạt so với mức độ nàng muốn chàng. Nỗi khao khát sâu thẳm trong xương này được ở bên chàng, được hòa làm một với chàng.

Cuối cùng khi chàng vào trong nàng, nó bị kéo và căng. Lớn hơn rất nhiều so với ngón tay của chàng ấy và vẫn rất chân thực. Lấp đầy nàng theo cách mà bản thân nàng không bao giờ có thể làm được.

Nàng ôm lấy chàng khi chàng di chuyển vào bên trong nàng. Cảm thấy cơ bắp cứng cáp chuyển động dưới làn da mòn mỏi và vùi mũi vào mái tóc nhờn ngát mùi của những thế giới mà cả hai người đều không thể tận mắt nhìn thấy, và tự hỏi liệu đối với chàng, nàng cũng có mùi của những cuộc đời hay không. Của cuộc phiêu lưu và nỗi buồn. Của tình yêu.

Mặc dù có lẽ đó là như thế thì hỏi quá nhiều. Rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ có thể tự cho mình là người may mắn như vậy? Giữa đùi họ là một người đàn ông mạnh mẽ như dã thú nhưng lại dịu dàng như cánh bướm. Ai sẽ yêu cầu họ hướng dẫn về một cơ thể mà họ không biết?

Và thế là nàng khép tâm trí lại để suy nghĩ, ấn mạnh cái miệng nóng bỏng của chàng vào bộ ngực đau nhức của nàng, cảm thấy nỗi đau này rất thú vị để chịu đựng, và lắc lư hông nàng dựa vào chàng để điên cuồng theo đuổi điều nàng không biết.

Nàng ấy có biết không? Liệu nó có giống như với chính nàng ấy không?

Nàng thở dài trước những cú thúc của chàng, giật mình trong giây lát bởi giọng nói của chính nàng vang lên rõ ràng và cao vút khắp xưởng mà nàng chưa từng nghe thấy trước đây.

Và khi những làn sóng khoái cảm dâng cao, nàng thấy mình đang đòi hỏi, cầu xin nhiều hơn, sâu hơn, mạnh hơn, bất cứ điều gì để cho phép những làn sóng đó lật nhào và ập vào trong nàng.

Và cuối cùng, trong khi gỗ dán vào lưng nàng và răng cắn vào núm vú nàng, của chàng, sâu bên trong đến mức nàng cảm thấy mồ hôi mình tuôn ra. Cơ thể nàng ngã xuống giữa chàng và máy in ép của họ và vừa kịp nghe thấy một tiếng chửi rủa hoảng loạn trước khi cảm giác nhớp nháp nóng hổi lan khắp bụng nàng.

Thật không giống chàng chút nào khi chơi an toàn và không phó thác mọi việc cho cơ hội và may mắn.

Một điều kỳ lạ để suy nghĩ.

"Nàng có sao không?" Chàng hỏi với giọng lo lắng.

"Có phải những hồi ức say xỉn về hành động đó không giúp bạn chuẩn bị cho việc này không?" nàng trêu chọc, nhưng quyết định rằng nàng nợ chàng nhiều hơn thế. "Em cho rằng khi chàng khoe khoang về khả năng thích nghi của mình khi lần đầu tiên em yêu cầu chàng chế tạo công cụ và máy móc của em thì chàng đã nói thật đấy, Zoro."

Chàng chế giễu khi hạ cả hai xuống sàn nhà đầy bụi bặm của xưởng của họ. Cả hai đều không có ý định dọn dẹp nó miễn là nó không ảnh hưởng tới công việc của họ. Thời gian đó có thể được sử dụng tốt hơn nhiều để làm việc. Hoặc theo những cách khác như nàng vừa học được.

Chàng xoay lại, dựa vào vật ép mà chàng đã đặt nàng lên chỉ cách đây vài hơi và để nàng tựa vào lòng chàng. Nàng chưa bao giờ dám nhìn chàng quá kỹ, sợ những hình ảnh mà tâm trí nàng sẽ gợi lên trong những đêm đen tối nhất.

Nàng rúc vào chàng, cho phép nàng thở thêm vài giây trước khi lại cải trang, và tựa tai vào trái tim đang đập của chàng, gần như dễ dàng quên đi cảm giác dính dính, mát lạnh của chàng trên da nàng.

Nó cho phép nàng nghe thấy tiếng sóng của một cuộc sống xa xôi.

"Hãy tưởng tượng chúng ta có thể được tự do," nàng thì thầm vào ngực chàng. Những lời chàng từng nói trước đây.

Một bàn tay chai sạn luồn vào tóc nàng.

"Một cuộc sống khác," chàng nói.

Đúng vậy, có lẽ họ tự do ở đâu đó.




ni21 (21-09-2022), Between a Printing Press and a Hard Place

https://archiveofourown.org/works/41623317/chapters/104404161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com