Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Chỉ mong thời gian trôi qua mau, ngẩng đầu lên đều thấy dịu dàng.


Kỳ nghỉ hè cứ như vậy nhanh chóng kết thúc, năm học mới cũng đã trở lại. Tất cả học sinh mặc dù đối với kỳ nghỉ hè đương nhiên có chút luyến tiếc không nỡ, nhưng với năm học mới sắp tới cũng là đặc biệt mong đợi.

Mặc kệ như thế nào, chuyện gì cần tới đều sẽ tới. Một người vào cao trung, một người vào đại học, cho dù ở bất cứ khía cạnh nào cũng đều không có nhiều kinh nghiệm ứng biến.

Vương Nhất Bác nhớ tới đêm qua, lúc tản bộ cùng Tiêu Chiến, anh còn cẩn thận căn dặn cậu lên cao trung nhớ tập trung học hành tốt, không được phí phạm thời gian chơi game hay ván trượt, quan trọng nhất là, không được yêu sớm.

Vương Nhất Bác trong lòng thầm oán trách, không cho cậu yêu sớm, thế thì là ai lúc học cao trung còn kể với cậu rằng bản thân thích con gái, không thích nam sinh?

Đột nhiên, Vương Nhất Bác cũng tốt bụng "bảo ban" Tiêu Chiến vài chuyện, cái gì mà con trai ở bên ngoài dù sao cũng phải tự bảo vệ tốt bản thân, buổi tối không được đi chơi quá muộn.

Tiêu Chiến cảm thấy bạn nhỏ trước mặt, ừm, cũng không thể gọi là bạn nhỏ mãi được nữa, quả thực có chút tâm lý gà mẹ, một chút cũng không phù hợp hình tượng lạnh lùng bấy lâu nay.

Hai người nói qua nói lại một hồi, lại đề cập đến tương lai sau này, trong lòng mỗi người những suy nghĩ ngổn ngang chợt như bị gạt qua một bên. Có người ở bên cạnh kiên nhẫn nghe mình nói chuyện, chuyện gì cũng sẽ không còn là quan trọng nữa.



Tiêu Chiến lên đường một ngày trước ngày nhập học, dù sao cũng cần có thời gian thích ứng.

Thực ra trường đại học cách nhà cũng không tính là xa, nhưng Tiêu Chiến vẫn chọn trọ học tại trường. Anh muốn cảm nhận một chút không khí sinh hoạt chung, nghe nói ký túc xá nam trong trường đại học ắt hẳn là nơi vô cùng nhiều trải nghiệm phong phú.


Vương Nhất Bác đưa anh lên trường.

Tiêu Chiến cười cười giới thiệu bạn nhỏ với bạn cùng phòng, còn lấy khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dùng giọng trưởng bối mong mọi người trong phòng chiếu cố Tiêu Chiến, khiến toàn bộ ký túc xá cười vang.



Mỗi năm qua đi lại thêm một tuổi, tâm tư thiếu niên vẫn cứ ngổn ngang như cũ. Vương Nhất Bác vậy là đã lên lớp mười một.



Hơn một năm nay, mỗi cuối tuần Tiêu Chiến đều sẽ về nhà, sau đó kể cho bạn nhỏ nghe cuộc sống sinh viên của mình, hoặc là hai người tụ tập một chỗ ở nhà xem phim.

Nếu như Tiêu Chiến bận không về nhà, Vương Nhất Bác cũng sẽ đến trường học tìm anh. 

Thế nhưng gần đây, Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác đã lâu không liên lạc với mình. Tuần trước anh có việc bận không về nhà, cậu nhóc cũng không đi tìm anh. Có đôi lần anh gọi điện thoại hỏi cậu đang làm gì, cũng chỉ nhận được câu trả lời qua quýt là có chút việc bận.


"Đại Thành, cậu nói xem gần đây Vương Nhất Bác làm sao vậy, lần nào tôi gọi thằng nhóc cũng có vẻ rất bận rộn."

"Làm sao tôi biết được, tôi còn chẳng bao giờ liên lạc với thằng nhóc ấy. Hơn nữa, tên đó cũng chẳng còn nhỏ nữa, càng ngày càng quen biết nhiều người hơn, cũng đâu thể suốt ngày chỉ quanh quẩn bên mỗi mình cậu được?"

"Tôi đâu có ý bắt em ấy chỉ được chơi với mình tôi?"

Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy Vương Nhất Bác ỷ lại vào mình, đột nhiên nếu có một ngày cậu nhóc không còn phụ thuộc vào anh nữa. thế thì anh sẽ làm sao?

Chẳng lẽ việc anh đóng vai người anh trai tốt, từng bước từng bước xâm nhập vào cuộc sống của Vương Nhất Bác, là sai lầm?


"Đừng nói chuyện này nữa, năm nay năm hai rồi, cậu với cái cô bạn Mạnh Tử Nghĩa kia vẫn chưa có tiến triển gì à?"

Uông Trác Thành thận trọng thăm dò, tay lén vò góc áo, có chút sợ những gì đối phương nói ra không được như mình mong đợi.

Điều Uông Trác Thành mong muốn nghe được chính là, vốn dĩ hai người bọn họ chỉ quen nhau vội vàng ở chỗ làm thêm mùa hè, sau này sẽ không có cơ hội mà tiếp xúc gặp gỡ thêm nữa.

Thế nhưng gia thế Mạnh Tử Nghĩa lại vô cùng lớn, chính là kiểu tiểu thư có thể quen biết, qua lại mọi nơi trong trường đại học, tất cả động tĩnh của Tiêu Chiến trong trường cô gái đó đều dễ dàng nắm bắt trong lòng bàn tay, đến mức cả trường không ai không biết cô nàng đang theo đuổi Tiêu Chiến.

Nhắc tới là thấy vô cùng khó hiểu, Mạnh Tử Nghĩa có gia thế tốt, dáng dấp hay tính cách cũng đều ổn, với điều kiện như thế trong trường nam sinh kiếm đâu chẳng được bạn trai.

Tiêu Chiến thực ra cũng có đôi lần thử cân nhắc qua, nhưng cũng không hiểu rõ cô gái này lắm.

Cô gái này có thể hào phóng thổ lộ cảm xúc của mình dành cho đối phương, nếu như đối phương cương quyết cự tuyệt, cũng sẽ thoải mái cười một tiếng nói không sao, vậy ít nhất vẫn nên là kết bạn với nhau cũng được.

Cô gái này cũng không có hành động gì đi quá giới hạn, cho dù ở cạnh nhau cũng vẫn khiến cho người ta cảm giác gần mà xa, vẫn giữ một chút khoảng cách. Nếu người khác nói câu nào khiến cô ấy không hài lòng, cô ấy sẽ không ngần ngại mà tỏ thái độ ngay lập tức, thế nhưng nếu như người nào khiến cô ấy vui, cô ấy đổi lại cũng không tiếc chút thái độ vui vẻ, lấy lòng.


"Ừ, không có gì mới cả, thực ra thì cảm giác cũng không tệ lắm."

Tiêu Chiến lúc nói câu này là nói thật lòng, mặc dù cảm giác của anh đối với Mạnh Tử Nghĩa anh cũng không có chút nào giống như đối với Tuyên Lộ trước kia, nhưng chí ít ở bên cô anh cũng thấy thoải mái.

Có thể anh thấy bản thân mình bây giờ rất khó tìm được cảm xúc đỏ mặt tim đập chân run khi đứng người mình thích nữa, cho nên nếu ở bên nhau mà cảm thấy thoải mái cũng đã là tốt rồi.

Nghe xong ánh mắt Uông Trác Thành tối sầm xuống, nhưng cũng lại nhanh chóng đổi thành tươi cười.

"Nếu mà cậu thoát ế thì nhớ mời tôi một bữa đấy."

"Cậu nằm mơ đi, ai thoát ế ở đây?"



Hoàng hôn từ xa từ từ buông xuống, sắc trời từ màu xanh nhạt âm thầm chuyển sang màu đỏ sẫm.


Tiêu Chiến nằm trên giường lăn lộn qua lại một hồi cũng không ngủ được, anh đang nhớ tới Vương Nhất Bác nào đó đã lâu lắm không liên lạc với mình, từ lần gặp lần trước khi anh về thăm nhà đến giờ chắc hẳn đã xảy ra không ít chuyện.


Vương Nhất Bác quả thực không muốn quan tâm tới Tiêu Chiến nữa, bởi vì kỳ nghỉ hè năm đó, trên giường ở khách sạn kia, Vương Nhất Bác đã ý thức được vấn đề.

Cậu nhóc sợ anh trai sẽ nghĩ rằng mình biến thái, ngay cả lúc phát hiện mình có loại cảm giác này với anh trai, cậu cũng giật mình.

Cậu không biết tại làm sao ngủ chung giường với anh trai lại có thể nổi lên cái phản ứng kia. Thế nhưng sau đó Vương Nhất Bác cảm thấy, nhất định là tại anh trai mình quá xuất chúng, quá đẹp trai, nên cậu mới nảy sinh cảm giác đó với anh, không phải cậu biến thái, mà chính bản thân cậu cũng rất ưa thích cá đẹp mà thôi.

Cho nên, từ khi lên cao trung đến giờ, cậu vẫn sẽ đều đặn đi tìm anh trai, sẽ cùng anh đánh nhau náo loạn giống như bao cặp anh em trai bình thường khác.

Hai năm trôi qua, cậu cũng không có thêm ý nghĩ kỳ quái nào khác đối với anh trai, cho nên cũng không quá để ý nữa, dù cho  trong lòng chuyện đó đôi khi vẫn gợn lên chút lấn cấn.


Về sau còn có Tống Tổ Nhi ở phân khoa văn - lý chuyển đến học cùng lớp với Vương Nhất Bác.

Cô bạn này vô cùng hoạt bát đáng yêu, gương mặt trái xoan trắng trẻo, lông mày cong cong, ánh mắt trong veo như nước. Sau này Vương Nhất Bác còn biết cô bé đặc biệt thích ca hát nhảy múa, còn tham gia vào đội vũ đạo của trường.  

Tống Tổ Nhi diện váy liền đỏ hoa trắng, động tác múa vô cùng ưu mỹ.

Đối với Vương Nhất Bác, Tống Tổ Nhi và Trình Tiêu đúng là ở hai thái cực trái ngược.

Lúc Vương Nhất Bác không thực hiện được động tác trượt ván khó, Trình Tiêu còn khịt khịt mũi coi thường, lúc cậu chơi game tính toán nhầm thời điểm tấn công sẽ bị cô bé mắng là đồ gà, lúc cậu thực hiện động tác vũ đạo cũng chẳng ngần ngại so sánh cậu giống con công.

Tống Tổ Nhi thì không như thế. Mỗi khi cậu chơi ván trượt sẽ điên cuồng khen cậu đẹp trai, lúc cậu chơi game sẽ ở bên tung hô cậu là đại thần, lúc cậu tập nhảy sẽ dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ gọi cậu là thần đồng vũ đạo.

Ánh mắt của Tống Tổ Nhi dành cho Vương Nhất Bác lúc nào cũng đầy vẻ sùng bái, tôn thờ.

Đối với con trai cung Sư Tử mà nói, cảm giác ưa thích nhất chính là cảm giác được sùng bái.

Cho nên Vương Nhất Bác tuy ban đầu còn cứng miệng "Người nhà cậu không chê cậu phiền sao?", nhưng sau này đi trượt ván, đi tập vũ đạo hay là chơi game,  cũng đều đưa Tống Tổ Nhi theo.

Vương Nhất Bác cũng thấy cuộc sống của mình phong phú dần lên.


Cẩu ca thường xuyên nhắc đi nhắc lại về Quách Thừa trước mặt cậu, kể lể hôm nay cậu ta đi hơn nửa thành phố đi mua sách cho mình, hôm qua thì đội mưa đến để đón mình về nhà, còn ngày nào cũng đưa cậu đến tiệm lẩu bản thân ưa thích...

Trình Tiêu vẫn sẽ là mỗi ngày đều cùng cậu tranh giành, mắng mỏ đối phương, có điều hiện tại cũng đã thu liễm rất nhiều, bởi vì gần đây cô nàng đã có bạn trai.

Vương Nhất Bác đúng là lần đầu tiên thấy được khía cạnh khác của Trình Tiêu, nhìn dáng vẻ nũng nịu ấy mọi lông tơ trên người Vương Nhất Bác cũng dựng thẳng đứng hết cả lên một lượt.


Nếu như là trước kia, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đem tất cả những chuyện không lớn không nhỏ này mà kể cho Tiêu Chiến.

Không rõ là làm sao, nhưng rõ ràng sự xuất hiện của Tống Tổ Nhi càng khiến cậu muốn đem chuyện mình từng có tâm tư không trong sáng với anh trai kia đi chôn vùi.

Cậu cho rằng, người kia chính là anh trai, từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng anh trai, bản thân cậu với anh trai không có bất cứ suy nghĩ khác thường nào khác, vốn dĩ chuyện lần đó chỉ là xảy ra ngoài ý muốn.

Thế nhưng rõ ràng, thế gian này đâu có thể có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?


Lần đó, khi Tiêu Chiến từ trường học về thăm nhà, hai người ở nhà Tiêu Chiến xem phim, Vương Nhất Bác không cẩn thận làm đổ cola ra sàn. Tiêu Chiến đứng dậy dọn dẹp một chút, điện thoại ở bên cạnh sáng nhấp nháy, Vương Nhất Bác cũng vô tình nhìn thấy.

"Chiến Chiến, cậu lại về nhà à, không phải cuối tuần này cùng đi đến trường của bọn Lưu Hải Khoan hay sao?"

"Còn nữa, cậu có nhớ tôi không?"

Lúc đọc được tin nhắn thứ hai, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mọi cảm xúc giống như bị chôn chặt trong một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, sau đó lạch cạch một tiếng liền rơi xuống đất vỡ tan, kinh động đến trái tim đang đập mạnh mẽ điên cuồng, mảnh vỡ vương trên đất phản chiếu ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, ê ẩm đau.

Vì sao lại có cảm giác như vậy?


Cứ như vậy về sau, Vương Nhất Bác không chủ động tìm Tiêu Chiến nữa. Mỗi lần Tiêu Chiến gọi điện tìm đến cậu đều tìm một lý do qua loa, cáo bận mà lảng tránh.

Có điều, tuy không phải cố ý, cũng vì Trình Tiêu và cẩu ca nhiệt tình vun vén, cậu lại thân thiết hơn với Tống Tổ Nhi.

Cuộc sống mà, dù gì cũng chẳng phải chỉ toàn là nỗi buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com